Chương 134: Thông suốt - Thoả thuận

Nữ đại năng làm ra động thái như hít sâu nột hơi, lấy lại tinh thần và tư thái của mình chỉ để đáp lại câu hỏi của một tiểu bối, đôi môi hé mở:

"Ta định đoạt xá cơ thể của ngươi."

Nàng là một cường giả đã sống rất nhiều năm, tất nhiên sẽ không ăn nói vòng vo nhiều lời làm gì chỉ tổ thừa hơi, trực tiếp trả lời vấn đề chính.

Trần Vô Hạo nghe vậy, vẫn không làm ra động tĩnh gì, dường như là đang chờ đợi nữ nhân này tiếp tục giải thích cặn kẽ hơn.

Hắn không phải là kẻ ngốc, từ lời nói của nàng lập tức nhận ra điểm đặc biệt qua câu trả lời ngắn ngủi của vị tiền bối này.

Nàng đã nói là muốn đoạt xá "cơ thể của hắn" chứ không phải là đoạt xá "hắn", như vậy có nghĩa là vẫn còn ẩn khúc cần giải thích nha.

Chứ nếu như nàng nói là muốn đoạt xá hắn thì hắn không cần phải chần chừ làm gì, trực tiếp xem như đây là kẻ địch có ý xấu với mình, cứ để cho Ngũ Thải Liên Hoa thôn phệ tàn hồn của nàng là xong, mọi chuyện kết thúc.

"Ngươi là người thông minh, hẳn sẽ hiểu ý của ta là chỉ muốn nắm quyền điều khiển cơ thể của ngươi chứ không phải là tiêu diệt linh hồn ngươi để chiếm quyền kiểm soát cơ thể." Nữ nhân tiếp tục nói, nàng ở trong thức hải của hắn, với thực lực của mình thì dù chỉ còn là tàn hồn vẫn có thể xem thấu được toàn bộ về hắn.

"Sau đó khi ta đã hoàn thành rồi thì mới định giải thích cho ngươi." Nàng đã trả lời xong toàn bộ những gì cần thiết cho câu hỏi của hắn.

Lại nhìn thấy Trần Vô Hạo vẫn không nói gì, không hiểu sao sâu trong lòng nàng cảm thấy có một chút khẩn trưởng không rõ tại sao, nàng bất giác nói tiếp:

"Ta lúc này chỉ là một tàn hồn, chỉ có thể dựa vào lực lượng tự thân duy trì sự tồn tại chứ không phải là mãi mãi, cũng cần lực lượng để bổ sung. Vậy nên mới cần một cơ thể để làm "vật chứa" tạm bình ổn một duy trì lâu dài, sau đó sẽ tìm nguyên liệu đúc lại thân thể của mình. Khi mọi chuyện xong sẽ trả lại thân xác cho ngươi..."

"Quá trình tìm kiếm nguyên liệu đủ cao để đúc nên một nhục thân đủ mạnh để dung hợp được với linh hồn của ta không dễ, vây nên cần nâng cao tu vi của ngươi lên, cũng coi như một phần tạ lễ..."

"Sau khi ta đúc lại được cơ thể sẽ hậu tạ hết khả năng của bản thân, bất cứ chuyện gì cũng không chút chối từ!"

Nàng càng nói đang trở nên dứt khoát hơn, không có lấy nửa điểm dối trá, nàng là một nữ nhân dám làm dám chịu, dám sai dám nhận, dám thề hứa dám thực hiện đấy.

"Vậy tại sao cô không hỏi ý kiến ta trước? Chẳng lẽ những cường giả như cô thì sâu kiến như ta không có quyền lên tiếng sao?" Lúc này, như đã nghe đủ lời giải thích của nàng, Trần Vô Hạo mới bắt đầu mở miệng, dù giọng điệu vẫn vậy nhưng đã có chút nhẹ nhàng hơn.

Hắn có thể nghe ra lời nàng nói là thật, đã được giải thích rõ ràng rồi, lại biết nữ nhân này không phải có ý xấu với mình, chỉ là phong cách làm việc vừa rồi của nàng vẫn khiến hắn khôn hài lòng lắm đâu.

Dù có thể thử đoán rồi nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho chắc tại sao nàng lại không nói không rằng, không lý không lẽ mà lại tự tiện hành động như vậy...

"Không hề! Ta tự nhân bản thân hay bốc đồng không thèm nói hay nghe ai khác, luôn hành động trước xong mới chịu giải thích sau, vậy nên mới phạm phải sai lầm như vậy với ngươi..."

"Ta xin lỗi..." Thanh âm nàng vẫn nghe ra sự băng lạnh vô cảm như vậy, thế nhưng có thể nhận thấy được sự chân thành từ trong đó.

Nàng vô pháp vô thiên, nhưng phải là người không hiểu lý lẽ, nàng sai nàng dám nhận, dám xin lỗi, thân là đại cường giả nhưng không phải kiểu tự tôn cao lên đến tận giời mà khinh thường kẻ khác, thanh niên trước mặt mình lúc này cũng không ngoại lệ.

Một nữ đại năng lãnh ngạo lại đang rất chân thành nói lời xin lỗi với một tiểu bối, điều này mà phát tán ra thì thật là chuyện lạ thiên hạ nha.

Nàng trông lạnh lùng, uy nghiêm và kiêu ngạo như vậy thôi nhưng biết tự ý thức được hành động, hiểu tính cách của bản thân ra sao, chỉ là tính nàng luôn là vậy, lúc còn sống đã muốn sửa nhưng mãi vẫn không được mà thôi.

"Không nghĩ đến cô vậy mà cũng thẳng thừng chịu hạ mình hợp tác và xin lỗi một tiểu bối nhỏ bé như ta..." Trần Vô Hạo thở dài nhẹ mỉm cười, vẻ vô tình khi nãy đã gạt sang một bên, thoải mái hơn nói.

Chỉ qua một đoạn nói chuyện vừa rồi thì hắn có thể hiểu đối phương là một người có thể nói chuyện được, chỉ là phong thái tính cách cường giả thì vẫn còn đó.

"Vậy..." Nữ nhân vẻ mặt thoáng tươi lên một chút như mong chờ gì đó từ hắn.

"Ta chấp nhận lời xin lỗi của cô, dù sao thì cô không phải thực sự có ý xấu." Trần Vô Hạo nhẹ giọng nói đúng điều nàng cần.

"Ngươi quả nhiên đúng như những gì ta đã nhận biết..." Có được lời này của hắn, nàng như trút được gánh nặng nào đó trong lòng vậy, đôi môi lạnh băng hiếm thấy khẽ câu lên một nụ cười như có như không.

Thứ duy nhất nàng cần mỗi khi lỡ vô tình hành động như vừa rồi chính là sự chấp nhận và bỏ qua của đối phương, tương tự như bây giờ vậy.

Dù là cường giả đỉnh cấp nhưng nàng cũng là nữ nhân hiểu chuyện, nàng hiẻu sai không nhận, lỗi không sửa là không thể chấp nhận, bản thân nàng cũng không chấp nhận điều đó.

Thế nên nếu như sự bốc đồng không thể sửa được thì ít nhất nàng phải biết nhận lỗi sửa lỗi, không thì bản thân nàng sẽ thấy khó chịu lắm.

"Vậy quay trở lại với câu hỏi trước đó, cô có cảm nghĩ gì khi xem thấu được cuộc đời ta?" Trần Vô Hạo chợt hướng nàng hỏi.

Hắn cũng nhận ra nữ nhân này khi nãy trong khoảnh khắc tỉnh dậy đã nhìn thấy toàn bộ cuộc đời qua thức hải của hắn rồi.

Mọi suy nghĩ, mọi hành động, mọi cung bậc cảm xúc hay tính cách của hắn, nàng đều đã thấy hết cả, và hắn khá tò mò không biết một đại năng nhiều kinh nghiệm và hiểu biết như nàng sẽ đánh giá ra sao về hắn.

"Cái này sao?" Vẫn thái độ lạnh lùng đoan trang như trước, nhưng mày liễu nàng đã nhẹ cau, âm thầm nghĩ ngợi một lúc, bắt đầu hé miệng:

"Xem thấu cuộc đời, nhìn thấu suy nghĩ, biết thấu cảm xúc,... của một người không có nghĩa là hiểu thấu tất cả về một người..."Quả là bậc cao nhân, một câu nói dù không tính là cao thâm gì nhưng ý nghĩa rất đáng giá tiếp thu.

"Ta chỉ có thể nói theo cảm nhận và suy nghĩ của mình mà thôi, chứ không một ai có thể đánh giá đúng nhất về một người cả, cho dù là ta và việc thấy hết mọi thứ về ngươi cũng thế..."

Lúc này nành mới đi vào chính đề:

"Ta nhận thấy, cuộc đời ngươi quả thật thoải mái đúng với những gì ngươi cố gâu dựng, khí vận cũng không tồi, suy luận rất khôn ngoan..."

"Nhưng..." Nói đến đây, âm giọng của nàng trở nên nghiêm túc, ra dáng chỉ điểm hơn nhiều:

"Ngươi chỉ luôn chú tâm muốn tìm cách trải qua cuộc sống tốt đẹp an nhàn nhất, mọi cố gắng trông thì rất cực khổ đấy nhưng lại chưa đủ quyết đoán mạo hiểm để trải nhiệm cái gọi là hiểm ác thế gian thật sự!"

"Ngươi rất cố gắng, cũng trải qua sinh tử vài lần không sai, nhưng mọi chuyện xảy ra đối với ngươi quá thuận lợi, ngươi chư từng ăn phải trái đắng nào, chưa từng đứng trước bờ vực thẳm tuyệt vọng bất lực thật sự, vậy nên đã vô thức vô tình tạo cho ngươi một tính cách thản nhiên tự tin trước mọi thứ của mình."

"Ngươi quá tự tin mình đủ khôn ngoan và thông minh, quá tự tin vào trực giác của mình, quá tự tin vào kế hoạch có nhiều phương án của mình! Ngươi quá dựa dẫm vào cái câu nói nhân hoạ đắc phúc, quá dựa dẫm vào câu nói cầu phú quý trong hung hiểm...!"

"Nhưng ngươi liệu có hiểu, khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối thực sự thì những thứ đó chẳng là cái thá gì cả, nó sẽ đạp đổ mọi thứ của ngươi, phá tan tâm cảnh của ngươi một cách dễ dàng, đến khi đó thì ý chí của ngươi còn không còn chứ đừng nói là động lực tiếp tục vươn lên!"

Từng câu từng chứ của nàng vừa nói ra, mỗi thứ đều mạnh mẽ đâm sâu thẳm vào trong tâm linh của Trần Vô Hạo, điên cuồng tát cho hắn như muốn đánh tỉnh hắn, nhờ đó mà hắn dường như vừa giác ngộ được một chuyện gì đó tối trọng của cuộc đời...

"Cô... nói đúng..." Hắn khe khẽ mấp máy môi...

Lời của vị tiền bối này không sai một chữ nào, từ trước đến nay hắn chỉ luôn chăm chăm vào việc làm sao để sống nhàn nhã nhất, tu hành để có thực lực không cần vướng bận điều gì, kẻ địch xấu muốn cản bước thì phải tìm cách diệt trừ...

Hắn cứ tự cho là bản thân thông minh, rằng bản thân đủ kiến thức và kinh nghiệm để vươn trải qua sự đời, rằng chỉ cần lập được nhiều phương án, lập ra kế hoạch chặt chẽ, dám cược dám liều với trực giác linh cảm của mình là xong và chỉ cần chăm chỉ cố gắng học hành tu luyện không ngừng thì mọi chuyện sẽ theo đúng ý hắn...

Hắn vô thức bị kiêu ngạo khi bản thân đã lao đầu vào mấy chuyện nguy hiểm mà vẫn vượt qua, kiêu ngạo với cái "thành tích" trải nhiệm sinh tử của mình rằng dù thế nào thì mọi chuyện đều sẽ không sao đâu..

Thế nhưng hắn lại không có được cái quyết đoán chân chính trên con đường tu hành này, đúng hơn là cái cách suy nghĩ về việc mạo hiểm sinh mạng của bản thân, về việc trải nghiệm hiểm ác nghịch cảnh thật sự!

Thứ hắn mạo hiểm trải qua đều là do tự thân hắn quyết định làm, từ tham gia tiến vào động phủ truyền thừa của Tà Hoả Ma Quân, tham gia đại chiến tranh đoạt Âu Lan Hoa ở Giao Thú Vịnh cho đến cược mạng đột phá tu vi Hồn Tu,...

Quả thật những điều đó cũng là một trải nghiệm đâm đầu hiểm nguy, thế nhưng những điều đó hắn đều thuận lợi vượt qua và đạt được lợi ích!

Trần Vô Hạo nhận ra, hắn chưa từng nếm trải thất bại lần nào cả, chính vì thế mà hắn đã phạm phải điều tối kỵ mà trước giờ bản thân luôn tự dặn dò bản thân nhưng vẫn mắc phải, đó là kiêu ngạo!

Hắn đã kiêu ngạo trong vô thức, vậy mà cho đến bây giờ mới nhân ra, mới được chấn tỉnh...

Cái ý nghĩa thực sự của trải đời, của trải nhiệm hung hiểm thế gian không phải cứ là liều mạng, cứ băng qua sinh tử thì là đúng, đó chỉ là một phần trong đó mà thôi.

Trần Vô Hạo chỉ biết nghĩ đến lao đầu vào như vậy để mạnh lên, để có thêm kinh nghiệm phán đoán trong lúc sinh tử hay hiểm nguy và chống lại cũng như loại bỏ chướng ngại cản bước tiêu dao, phá hỏng sự tự tại của hắn...

Điều này đúng thật là không hề sai, nhưng lại phải nói rằng như thế vẫn còn quá non yếu và chưa đủ thấu đáo, là một kiểu suy nghĩ một chiều theo hướng hắn muốn chứ không phải là hướng hắn thực sự cần đi.

Hắn vừa liều mạng, lại vẫn vừa muốn cố gắng tránh né những phiền phức nhất có thể, điều này đã tạo nên sự thiếu quyết đoán trong hành trình của hắn.

Thứ hắn thực sự cần làm chính là để mọi chuyện trải qua tự nhiên theo đúng nghĩa đen, tránh thì cứ tránh chứ không được cố hắng hết sức mà tránh...

Hắn phải biết chấp nhận đối mặt với mọi phiền phức có thể xảy ra, đối mặt với những gì mình khó tránh khỏi chứ không phải là tận lực tránh nó đi.

Nếu cứ tiếp diễn như vậy, nó sẽ gián tiếp tạo cho hắn một tính cách và suy nghĩ hèn nhát...

Vậy thì sao Trần Vô Hạo có thể trưởng thành thực sự chứ?

Đến khi gặp phải những chuyện như vậy, hắn sẽ không có đủ tâm lý và kinh nghiệm để đối mặt với nó, để chấp nhận nó.

Như vậy không đơn giản là chỉ là cần dựa vào ý chí nghị lực và lý trí tinh thần để vượt qua nữa mà nó đã ảnh hưởng tới tâm cảnh đạo tâm rồi, cực kỳ khó để sửa chữa.

Lần này, gặp được nữ tiềm bối này mới thực sự là cơ duyên to lớn nhất một kiếp này của hắn, nếu không có nàng cảnh tỉnh thì con đường sau này hắn đi liệu sẽ xảy ra chuyện gì, liệu hắn có còn là hắn như bây giờ hay không?

Bất giác, ánh mắt hắn nhìn nàng sáng lên, đầy tôn kính, ngưỡng mộ và biết ơn, chân thành vô hạn khom người chắp tay nói:

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"

Chứng kiến hành động này của hắn, nữ nhân có chút bất ngờ, không nghĩ tới ngộ tính của tiểu tử này lại tốt như vậy.

"Không cần trịnh trọng như vậy, ta chỉ là tuỳ ý đánh giá mà thôi, còn lại đều là vì ngộ tính ngươi tốt cả." Nụ cười của nàng rõ ràng hơn, nhẹ giọng nói.

"Không cần biết có phải là một lời nói bừa hay không, lời của tiền bối thực sự đã cảnh tỉnh ta, một tiếng cảm ơn này vẫn còn chưa đủ!" Trần Vô Hạo nghiêm túc nói, tư thế vẫn giữ nguyên.

"Vậy thoả thuận thế này đi, ngươi cho phép ta ở trong thức hải của ngươi khôi phục lực lượng và duy trì cho sự tồn tại, vậy là được rồi." Thấy hắn kiên định như vậy, nàng hiểu nói gì khác thêm là thừa thãi, chi bằng cứ theo ý hắn?

"Tất nhiên là được, không những thế, tiểu tử sẽ giúp tiền bối tìm tài nguyên đúc lại nhục thân, phục sinh người!" Trần Vô Hạo dứt khoát đồng ý, còn tiếp tục nói thêm.

"Kh... Ngươi có lòng rồi, vậy ta không ngại nhận." Lời của hắn khiến một đại năng như nàng phải âm thầm cảm động, làm lời khách khí muốn từ chối của nàng không thể thốt ra được, chỉ trong trẻo nhẹ nhàng đồng ý.

Thân là cường giả lại để một tiểu bối nhỏ yếu đối tốt đến thế, đây là lần đầu tiên nàng trải nhiệm, cũng xem như một cảm giác không tồi.

"Vậy thì trong khoảng thời gian này mong được ngươi chiếu cố, ta cũng sẽ giúp chỉ điểm ngươi một hai cho ngươi nếu cần." Tâm trạng nàng lúc này thoải mái hơn nhiều, đã hắn muốn giúp nàng, vậy nàng cũng nên giúp hắn cho công bằng.

"Tiểu tử cũng xin được tiền bối chiếu cố rồi." Trần Vô Hạo tự nhiên đáp.

"Bây giờ bổn toạ chính thức tự giới thiệu, danh xưng của ta là Hoa Vô Khuyết, trước đây từng là cường giả Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ cảnh giới!" Nữ đại năng lúc này mới có cơ hội giới thiệu bản thân, tư thái bỗng trở nên lãnh ngạo vô cùng, đầy tự tin và mạnh mẽ.

"Hoa Vô Khuyết sao? Cái tên thật đẹp... Khoan đã... Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ cảnh giới?!" Trong lòng thầm sốc, kinh hô vô vàn, ngoài mặt thì vô cùng tôn trọng đường hoàng giới thiệu dù biết vị tiền bối này đã xem thấu hắn từ trước rồi:

"Tiểu tử gọi Trần Vô Hạo, hân hạnh được gặp và đồng hành cùng Hoa tiền bối!"

"Ngươi không cần phải câu nệ lễ phép làm gì, cũng cư xử tự nhiên là được, ta không thích mấy tiểu tiết đó." Hoa Vô Khuyết hài lòng gật đầu nói.

"Được, vậy ta không khách khí!" Trần Vô Hạo không ngần ngại thản nhiên cười đáp lại.

Hôm nay quả là ngày đáng ghi nhớ nhất đời hắn...