Chương 133: Cảnh đối thoại khó tin

"ÁAAAAAAA!!!!"

Trần Vô Hạo vẫn còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra đã đột nhiên nghe thấy một thanh âm thánh thót vì đau đớn vang lên.

Âm thanh ấy không phải đến từ đâu khác mà lại vọng ra từ tận sâu bên trong thân thể của hắn, rung chấn cả linh hồn của hắn.

Cụ thể hơn nữa, thì tiếng vọng đó xuất phát từ bên trong thức hải của tên này.

Sau khi tâm linh chấn động kinh khủng, màng nhĩ thì như bị xung kích mãnh liệt, đã vậy còn là phóng ra từ bên trong ra chứ không phải là âm thanh từ ngoài tiến nhập vào và được tiếp nhận qua màng nhĩ thì cuối cùng Trần Vô Hạo cũng sực tỉnh và phản ứng lại.

Đôi tay là thứ phản ứng đầu tiên và nhanh nhất, Trần Vô Hạo lấy tốc độ mà đến mắt thường cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh mà đưa lên ôm đầu kịch liệt, khuôn mặt biểu cảm đau đớn vô cùng.

Cảm giác đau đớn này còn đau và khó chịu hơn cả khi mà hắn đang luyện hoá linh hồn của Giao Thú Vương và bị rạn nứt linh hồn vậy.

Quả thật là như vậy, so với việc bị tổn thương linh hồn thì bị tổn thương thức hải còn đau đớ hơn rất nhiều...

So với ban đầu thì linh hồn quả thật là quan trọng nhất của tu sĩ, nhưng sau khi khai mở được thức hải thì đó đã trở thành nơi trọng yếu nhất rồi.

Như đã nói, thức hải là phòng tuyến bảo vệ, là nơi bao hàm tất cả mọi thứ hình thành nên một sinh mệnh hoàn chỉnh như linh hồn, cảm xúc, ký ức, tinh thần, lý trí, tâm cảnh,...

Vậy nên một khi thức hải bị thất thủ thì toàn bộ những yếu tố đó sẽ trực tiếp gặp nguy hiểm chứ không chỉ đơn giản là mỗi linh hồn thôi đâu.

Chỉ có linh hồn thì không sao bởi khi đó thì linh hồn là thứ vô hình nhưng hiện hữu sự tồn tại rõ ràng nhất của một sinh linh, những yếu tố khác vẫn còn thuộc thể mơ hồ vô định nên sẽ ít bị tác động ảnh hưởng hơn.

Nhưng khi khai mở thức hải là khi những thứ được cho là mơ hồ vô định đó đã được hiểm hiện rõ ràng hơn như linh hồn vậy, đã vậy còn được gộp lại hết bên trong thức hải để được bảo vệ nữa.

Đây tuy là một điều tốt với bước đường tu hành của tu sĩ nhưng đồng thời cũng có thể coi nó như một con dao hai lưỡi vậy, nhiều khi có người còn cảm thấy thà không khai mở ra thức hải còn tốt hơn, cứ để thể linh hồn hiện hữu nhất như vậy là đủ rồi.

Linh hồn bị tổn thương sẽ không bị ảnh hưởng nặng bằng thức hải bị xâm nhập và công kích, khi ấy thì linh hồn tổn thương là chính chứ những yếu tố kia sẽ chỉ bị tác động vì có liên kết mà thôi.

Còn thức hại bị xâm nhập rồi tấn công thì chính là đánh vào tất cả mọi yếu tổ đã nói có ở bên trong thức hải.

Thà linh hồn tổn thương, thậm chí mất đi linh hồn nhưng còn có khả năng giữ lại được tàm mảnh của những yếu tốt khác...

Chứ còn hơn là bị tổn hại cùng một lúc để rồi bị tiêu diệt toàn bộ chỉ trong một lần, gần như mười phần không có khả năng giữ lại được bất cứ thứ gì cả.

Cơ mà, tình huống lúc này có chút khác lạ, khi mà thức hải của hắn dường như đã bị vị nữ cường giả tiền bối kia xâm phạm, đã vậy có vẻ còn có ý định đoạt xá hắn, ấy thế mà giờ đây không hiểu sao nàng lại hét thảm như vậy.

Một người bị tấn công thức hải mà đau đớn đến vặn vẹo cả khuôn mặt có chút tuấn tú của mình, một người thì lại đau đớn không rõ lý do trong khi... là người tấn công?

Trầm Vô Hạo đau đến mức còn không có cơ hội mà há miệng hét lên, chỉ có thể rên rỉ lên mấy tiếng từ trong cổ họng, vẻ mặt khó nhìn vô cùng, hắn chưa từng hứng chịu cơn đau nào kinh khủng như lần này cả.

Ngay cả khi bất đắc dĩ phải luyện hoá thứ Thiên Địa Dị Vật gọi là Trảm Không Phong kia khi mới ở tu vi thấp kém là Nhị Phẩm Võ Sư, toàn thân bị xé nát từng chút từng chút một đến khi chỉ còn mỗi xương và lưu lại ý thức cùng linh hồn cũng không đau đế thế.

Hay là như 10 năm trước khi đang luyện hoá linh hồn của Giao Thú Vương cấp bậc Linh Hải Trung Kỳ đỉnh cao, linh hồn rạn nứt từng vết lớn nhỏ đến mức có nguy cơ bị đánh tan cũng không thống khổ như bây giờ.

Khi đó chỉ bị công phá linh hồn còn đỡ, đằng này bị tác động thẳng vào bên trong thức hải đã khiến hắn khó mà suy nghĩ được minh mẫn nữa rồi, cảm xúc rối loạn vô phương hướng, ý chí tuy mạnh mẽ nhưng cũng vì vậy mà càng khiến hắn bị dày vò nhiều hơn, lý trí thì càng lúc càng mờ nhạt, tâm cảnh trở nên suy yếu đi một chút,...

Mất đi năng lực phán đoán, Trần Vô Hạo cảm thấy như lúc này hắn đang thực sự trải qua nghịch cảnh thập tử nhất sinh chân chính, đến năng lực suy nghĩ đối sách hay khả năng phản kháng chống đỡ cũng khó mà làm nổi thì biết thoát kiểu gì bây giờ?

"AAAAAAAAAAA!!!!!!!"

Trong khi đó, bên phía vị nữ cường giả thần bí kia cũng đang gặp tình cảnh không khá hơn sơ với hắn bao nhiêu.

Nàng vốn là linh hồn thể, đã vậy còn là tàn hồn, là linh hồn bị khuyết thiếu chưa khôi phục hoàn toàn, thế nên lại càng yếu ớt hơn.

Tu vi chân chính cũng ảnh hưởng tới cường độ linh hồn của một tu sĩ, và nàng khi còn sống là một cường giả cực kỳ khủng bố nên linh hồn dù chỉ còn là tàn hồn cũng rất mạnh mẽ, nhờ vậy mà đến giờ nàng vẫn còn chống đỡ được mà chưa bị hồn phi phách tán.

Tuy vậy thì với tình cảnh mà nàng đang gặp phải cùng với cái sức mạnh tàn hồn bá đạo không hoàn chỉnh ấy của nàng thì linh hồn tận diệt chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Thật là khó tin rằng một cường giả có thể kinh thiên chấn địa, huỷ diệt thiên hạ như nàng cùng với tâm cảnh khủng bố, cảm xúc hững hờ và thần thái uy nghiêm lãnh ngạo ấy...

Vậy mà giờ đây lại đang gào thét vô cùng thảm thiết như vậy, không hề nghe ra chút bình tĩnh nào ngoài sự kinh hoảng khó hiểu.

Mà nguyên do thế nhưng lại đến từ một tên thành niên vô danh tiểu tốt yếu kém hơn nàng không biết bao nhiêu vạn lần.

Vậy thì, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, để mà một đại năng như nàng lại thể hiện ra một mặt "độc đáo" như vậy?

Chính bản thân Trần Vô Hạo cũng phải tự hỏi điều đó, và để kiểm tra xem rốt cuộc nữ cường nhân không nói lý lẽ đã có ý định đoạt xá hắn này đang xảy ra chuyện gì và cũng để tìm cách giải quyết thống khổ mình đang gặp phải, vẫn là phải để bản năng của tên này kích phát mới được.

Bản năng tuy cũng thuộc những yếu tố bên trong thức hải, vì bị công đánh mà không ổn định, thế nhưng vẫn có thể tạm hoạt động được trong khoảnh khắc...

Nắm bắt thời cơ ấy, mặc kệ cho phía bên ngoài chân thân của mình đang quằn quại ra sao, thể ý thức vị bị tổn thương mà trở nên mờ hơn trước của hắn đã tiến nhập vào thức hải để kiểm tra tình hình.

Chưa vào xem xét thì thôi, tiến vào rồi mới kinh ngạc đến trợn mắt mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt của mình...

Thứ Trần Vô Hạo đang chứng kiến là gì?

Chính là tàn hồn của nữ tiền bối đó đang nhanh chóng bị thôn phệ mất lực lượng của mình mà càng lúc càng trở nên suy yếu hơn!

Và thứ đang làm ra chuyện này, nguyên nhân khiến cho hình ảnh "độc đáo" đó diễn ra chính là Ngũ Thải Liên Hoa ở bên trong thức hải của hắn!

Không chỉ thôn phệ lực lượng ít ỏi mà cường đại của một tàn hồn cường giả như vị tiền bối này mà nó còn đang có ý định hút lấy và thôn phệ luôn cả chính tàn hồn của nàng.

Với một tàn hồn khủng bố của đại năng mạnh mẽ như nữ nhân này thì không khác nào một "nguyên liệu" đại bổ đối với Ngũ Thải Liên Hoa, vậy nên nó dàng ra sức hút nàng vào bên trong nó hơn nữa, khiến nàng càng lúc càng suy kiệt.

Vừa vận chỗ lực lượng ít ỏi của mình để vùng vẫy, vừa bị đoá hoa sen 5 màu kỳ lạ này thôn phệ lực lượng khiến nữ đại năng bị tiêu hao cực kỳ nhanh, nàng đã sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi.

Thân là một đai năng tu vi thuộc hàng đỉnh cấp thế gian, tất nhiên nàng đã sớm vượt qua cái cảnh giới đòi hỏi để mở ra thức hải của mình, nhưng nay nhục thân của nàng đã không còn, thức hải tồn tại sẽ tiêu hao lớn hơn...

Vậy nên đại đa số cường giả sau khi chết muốn lưu lại linh hồn hay tàn hồn của mình đều lựa chọn dung nạp các yếu tố hình thành nên thức hải vào linh hồn của mình để bảo trì sự tồn tại lâu hơn là giữ lại thức hải.

Thế nên giờ đây khi bị Ngũ Thải Liên Hoa điên cuồng không ngừng thôn phệ lực lượng và còn đang muốn thôn phệ chính tàn hồn của mình thì chẳng khác nào đang tấn công trực diện vào thức hải của nàng cả.

Coi như là cả hai người đang hoà nhau vì đều cùng bị tổn thương thức hải, thống khổ phải chịu không cần phải bàn cãi.

Chỉ khác là tâm cảnh, tu vi cùng kinh nghiệm mỗi bên chênh lệch rất lớn, thế nên nàng mới trụ được mãi đến giờ, cũng có đủ sức mà hét lên thảm thiết như vây chứ không phải là cơ hồi hét còn chẳng có như Trần Vô Hạo.

Tuy vậy thì bên thua và chết trước đã được định sẵn là nữ tiền bối này rồi...

Bởi vì nàng vẫn đang liên tục bị tiêu hao và thôn phệ, trong khi hắn thì chỉ bị nàng đâm thủng thức hải mà lao vào thôi, tất cả đã dừng lại ở đó khi mà nàng còn chưa kịp làm gì thêm để đoạt xá hắn mà đã bị Ngũ Thải Liên Hoa ra "cánh" trước rồi.

Giờ nhìn lên trên có thể thấy, giữa không gian trắng xoá bao la kia đã xuất hiện một lỗ hổng vỡ nứt không nhỏ và là thành quả của tàn hồn nữ đại năng này làm để xâm nhập thức hải của hắn.

Hắn hờ hững đứng tại một chỗ một lúc lâu, lẳng lặng nhìn cảnh tượng nữ nhân không nói không rằng đã muốn hãm hại hắn kia bị Ngũ Thải Liên Hoa thôn phệ liên miên không dừng.

Mãi cho tới khi nhận thấy nữ nhân đó đã suy yếu tới cùng cực, hét cũng chẳng còn sức mà hét, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng nữa thì mới bất ngờ ra lệnh;

"Đủ rồi, dừng lại cho ta!"

Ngũ Thải Liên Hoa tuy là một thiên địa chí bảo, nhưng nó đã được Trần Vô Hạo luyện giá rồi, vậy tức là hắn chính là chủ nhân của nó, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời chủ, không có ý định sẽ trái ý hắn.

Vốn đang định thôn phệ lấy tàn hồn mất đi sự phản kháng của nữ đại năng thì liền dừng lại, để mặc cho thân ảnh tàn hồn yếu ớt mờ nhạt của nàng nằm trôi nổi bất tỉnh giữa không gian thức hải của chủ mình.

Trần Vô Hạo lúc này cũng không đứng im nữa, rốt cuộc chầm chậm bước tới chỗ nàng, điều động Ngũ Thải Liên Hoa bổ sung vào cho nàng một lượng hồn lực nhất định, vừa đủ để làm nàng tỉnh lại.

"Ư..." Nữ nhân cảm nhận được tàn hồn của mình vốn đã yếu đến mức không khác nào cành liễu trước thảm hoạ thiên nhiên đột nhiên được một nguồn hồn lực nồng đậm truyền vào, nhất thời thoải mái nhẹ kêu một tiếng.

Vụt...

Ý thức vừa tỉnh, nàng phản ứng cực nhanh, lập tức lấy hết tốc lực mà bản thân lúc này có thể mà lao đi, cách xa Trần Vô Hạo và Ngũ Thải Liên Hoa càng xa càng tốt.

Dù với tâm cảnh của một đại năng như nàng, nhưng gặp phải tình huống như vậy cũng hãi hình khiếp vía không nhẹ.

Nàng kinh hãi không phải là bởi vì nhận thấy bản thân sắp chết, nàng kinh hãi bởi vì một tán tu tiểu tốt Siêu Phàm Ngũ Trọng lại có thức hải, kinh hãi bởi vì sự tồn tại ảo diệu mà bản thân không thể nhận biết như Ngũ Thải Liên Hoa, kinh hãi khi bản thân vậy mà không có một chút tẹo cơ hội chống lại...

Cành kinh hãi hơn khi nó lại thuộc quyền sở hữu của một kẻ thấp yêu như Trần Vô Hạo.

Không phải là nàng khinh thường hắn, mà là nàng không dám tin một người có thể lấy tu vi như thế mà có được khả năng sở hữu thứ kinh khủng như vậy.

Ban đầu nàng còn tưởng đây là một đại năng lớn mạnh hơn cả nàng chuyển thế, nhưng lúc này khi đã tỉnh lại và không còn bị thôn phệ thì nàng mới có cơ hội cảm nhận được không gian thức hải của hắn...

Nhận thấy được ký ức của hắn, những gì hắn nghĩ và đã trải qua hoàn toàn chẳng có điều gì cho thấy hắn là chuyển sinh, chuyển kiếp, chuyển thế cả.

Thân là một đại năng với vốn thông hiểu từng được coi là một trong những người uyên bác nhất, nàng có thể chắc cả việc những gì nàng thấy không hề bị xoá hay biến đổi.

Vì vậy mà nàng cành thấy kinh hãi, không hiểu sao cơ duyên của tên này lại khủng bố đến thế, vượt ra khỏi nhận thức của nàng.

Trong khi còn đang đoán già đoán non, cực độ đề phòng với Trần Vô Hạo, thì ở phía hắn đã điều động lực lượng của Ngũ Thải Liên Hoa phụ giúp hắn sửa chữa và khôi phục tổn hại mà thức hại bị xuyên phá.

Hắn mặt không biểu tình, khônh còn thái độ kính cẩn với bậc tiền bối như trước, trầm giọng vô tình lên tiếng:

"Xem sạch cuộc đời của ta như vậy đã đủ chưa?"

"A?" Dù đã ở rất xa hắn, nhưng đây là thức hải của tên này, vậy nên nàng có thể nghe rõ mồn một âm thanh ấy như thể nó truyền trực tiếp vào linh hồn mình vậy.

Nàng tuy đã điều chỉnh lại được tâm tình, tư thái đã quay lại vẻ như khi vừa xuất hiện, thế nhưng lúc này một đại năng lãnh ngạo hờ hững như nàng lại đang cảm thấy sợ sệt trước câu hỏi của hắn, hay đúng hơn là sợ chính hắn, chính cái tên tiểu bối yếu ớt này.

Nàng không dám chắc nếu giờ mình còn dùng thái độ trước đấy của mình để đáp lại hắn hay là làm ra hành vi không đúng thì tên này sẽ làm ra chuyện gì với nàng.

Tuy bản thân không còn quan tâm sống chết, chỉ lưu giữ chút hi vọng nhỏ được sống lại mà làm ra phương pháp bảo tồn tàn hồn đến tận ngày nay để tìm cơ hội phục sinh tiếp tục con đường tu hành của mình...

Thế nhưng vừa rồi là do nàng lỗ mãng muốn đoạt xá hắn để duy trì linh hồn tốt nhất mà không nói không rằng gì cả, phía đuối lý là nàng, vậy nên nàng không thể tiếp tục hành động như vậy, ít ra cũng phải cố gắng nói chuyện đàng hoàng với người bị hại là hắn.

Nàng dù là đại năng cao cao tại thường, xem chúng sinh bằng nữa con mắt, luôn tự hành động theo ý mình mà chẳng mấy quan tâm ảnh hưởng của nó, nhưng nàng không phải kiểu người chỉ biết được việc mình, không thì nàng khác nào đám ma đầu tà ma ngoại đạo đâu.

Những gì nàng làm tuy hậu quả có thể không tốt nhưng nàng luôn vạch ra giới hạn cho người hay vật mắc phải hậu quả của nàng mà, chỉ là cách làm việc hơi ương ngạnh thôi.

Khi định đoạt xá Trần Vô Hạo thì nàng chỉ định chiếm quyền kiếm soát cơ thể để tạm thời có một "vật chứa" bảo toàn tàn hồn của mình, sau đó mới có ý giải thích chứ không hề có ý định tận diệt linh hồn hắn...

Về sau khi tìm ra cách đúc lại được thân thể mới sẽ hoàn trả cho hắn, mà trong quá trình này nàng cũng giúp tu vi của hắn nang cao lên rồi, coi như trả ơn chịu thiệt của hắn.

Ai mà ngờ được tên này vậy mà từng đó tu vi đã có thức hải rồi nên khi xông vào nàng đã không cẩn thận xuyên phá thức hải gây ra tổn thương nặng cho hắn, sau đó còn chưa kịp nghĩ gì lại bị đoá ngũ sắc liên hoa kia thôn phệ.

Giờ lại được kẻ mình hại cứu một mạng, tâm trạng nàng đang cảm thấy rất phức tạp và e ngại.

"Trả lời ta, cô có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy toàn bộ cuộc đời ta?" Trần Vô Hạo lúc này đã đứng trước mặt nữ nhân, vẫn âm giọng ấy lên tiếng hỏi.

"Ta..." Nàng khẽ giật mình nhìn hắn, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

"Thôi kệ đi, điều này không mấy quan trọng. Vậy cô có thể giải thích cho hành động của mình chứ?" Thấy nàng nhất thời không trả lời được, hắn cũng không quá thực sự cần có đáp án gì, chỉ nhẹ khoát tay bỏ qua, lên tiếng hỏi vào vấn đề chính...

Hắn đã bỏ đi cách đối nhân xử thế với nàng, nhưng phép lịch sự thì vẫn còn ở đó, hắn vốn là người như vậy mà.

Một đại năng căng lại đang thẳng trước một tiểu bối nhỏ yếu trong một cuộc đối thoại.

Một khung cảnh nghe thì cực khó tin nhưng lại là sự thật...

Và nó đang diễn ra...