ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...
Đối diện với vị trí mà Trần Vô Hạo đang ngồi khoanh chân bên bờ hồ nước, đưa mắt nhìn về vật thể to lớn vĩ đại nằm ở ngay giữa hồ kia...
Đó là nơi mà thứ được xem là trung tâm của địa danh rộng lớn này, là nguyên nhân tạo nên những cái tên như Lãnh Vọng Sơn Mạch hay Hàn Thiên Cốc sừng sững ở tại...
Hàn Thiên Sơn!
Bất quá lúc này đây, khác với lẽ thường về bản chất của một ngọn núi lớn khổng lồ như vậy là phải bất động và vững chắc thì nay Hàn Thiên Sơn lại đang rung chuyển kịch liệt.
Đặc biệt là khi bây giờ còn đang là buổi tối đêm nên toàn bộ ngọn núi lớn đều đang toả ra quang mang xanh lam nhạt huyền diệu càng tạo cảm giác cảnh tượng lúc này trở nên thần bí khó lường hơn.
Rung chấn ấy cũng đã dẫn tới cả mặt hồ vốn luôn lặng yên dậy sóng dữ dội không ngừng, cả trên bờ Hàn Thiên Cốc và toàn bộ các ngọn núi lớn nhỏ của Lãnh Vọng Sơn Mạch cũng đều đồng dạng chấn động.
Bản thân Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu luôn một người ngồi một thú nằm cùng nhau ở gần bờ hồ cũng bởi vì trận động đất kỳ quái này mà ngồi chẳng yên, đừng lên cũng khó khăn chật vật.
Lại ngay sau đó không bao lâu, khi mà cơn rung chấn ấy vẫn còn chưa dừng lại thì phía Hàn Thiên Sơn lại toả ra ánh sáng rực rỡ chiếu khắp toàn bộ phạm vi Lãnh Vọng Sơn Mạch, theo hình dáng và độ cao mà ánh sáng xuyên thẳng cả qua cửu tiêu.
Trần Vô Hạo còn nhận thấy dường như hắn có thể nhìn thấy được cả đỉnh núi đang toả sáng của Hàn Thiên Sơn dù nó vẫn đang được che lấp bởi những đám mây dày đặc.
RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...
Trong và ngoài phạm vi của Hàn Thiên Cốc, Lãnh Vọng Sơn Mạch và những khu vực lân cận xung quanh, cụ thể hơn là bán kính trăm dặm quanh đây tính từ Hàn Thiên Sơn, yêu thú đang bởi rung chuyển này mà bị kinh động, hoảng sợ chạy tán loạn ra xa.
Trên mặt bọn chúng không chỉ hiện lên vẻ hoảng sợ bởi sự kiện đang diễn ra này mà còn đang hiển hiện sự kinh hãi không thể che giấu, đặc biệt là ở ánh mắt của bọn chúng.
Từng đàn yêu thú, từng cá nhân riêng lẻ, từ têu thú cấp thấp cho đến tầng lớp cao nhất tồn tại quanh bán kính trăm dặm là Chân Nguyên Cảnh đều cùng chung một biểu cảm như thế, chỉ có cắm đầu lũ lượt chạy khỏi phạm vi này.
Mà có chút kỳ lạ là dường như trên khuôn mặt của đám yêu thú cấp cao lại còn lộ ra biểu cảm ấy rõ ràng hơn cả đám cấp thấp nữa chứ.
Yêu thú thì luôn có giác quan và trực giác cực kỳ nhạy bén, chúng có thể cảm nhận được sự hiện diện của con mồi hay kẻ địch ở khoảng cách rất xa mà đến ngay cả đối phương cũng chưa chắc biết được...
Thậm chí là linh tính của chúng còn có thể cảnh báo cho chúng về nguy cơ tiềm tàng tự nhiên có khả năng sắp xảy ra, vậy nên rất có thể chúng đã nhận thấy được điều gì cực độ kinh khủng ở đây, trong phạm vi này, phạm vi mà Hàn Thiên Sơn tồn tại.
Cơ mà hình như sự kiện này đều không lọt vào trong dự cảm của chúng cho đến khi nó bắt đầu xảy ra, thế nên khi trận rung chấn này bắt đầu thì chúng mới bỏ chạy như vậy, tạo thành một cuộc thú triều cực kỳ kinh khủng.
Thông thường thì chúng sẽ phải linh cảm được trước rồi bỏ chạy trước, đằng này nguy hiểm ập đến mới vắt chân lên chạy...
"Vậy thì chứng tỏ là sự kiện lần này không phải tự nhiên mà là tình cờ đột ngột xuất hiện!" Trần Vô Hạo cảm nhận tình hình xung quanh, lẩm bẩm phán đoán.
Tu vi hắn tuy chỉ mới Siêu Phàm Ngũ Trọng nhưng nhờ có cảnh giới Hồn Tu cấp bậc Tam Trọng Hậu Kỳ nên linh thức của hắn được phóng đại ra rất rất nhiều, không thua gì một Thông Linh Hậu Kỳ cả.
Nhờ đó mà hắn có thể cảm nhận được tình hình đám yêu thú quanh phạm vi trăm dặm này, dù không phải kiểu thần thức có thể nhìn được sự việc nhưng linh thức cảm nhận động tĩnh cũng tạm đủ để suy đoán rồi.
Mà Trần Vô Hạo có cảm giác, dường như sự kiện này xảy ra là có liên quan đến mình, chỉ là không rõ nguyên nhân ra sao mà thôi.
Nếu như các toà thành hay thế lực xa xa mà không phải là trên Lục Cấp Thế Lực hoặc có cường giả Chân Nguyên Cảnh cho đến Tiên Thiên Cảnh trở lên thì rất khó để mà chống chọi lại được thú triều xâm nhập quy mô như thế này...
Kết cục với tỉ lệ cao là chỉ có thể trốn chạy hoặc là bị diệt môn tan thành thôi.
Còn nói đến các thôn làng của phàm nhân thì...
Thôi, cái kết ai cũng có thể đoán ra được ngay rồi. Phàm nhân thì lấy đâu ra sức lực để mà chống đỡ lại được thú triều của hàng ngàn, hàng vạn con yêu thú cơ chứ? Đến ngay cả khả năng để phản kháng lại còn chẳng có nữa là.
Kẻ vô tội thì sẽ luôn bị vô duyên vô tình bị vạ lây bởi những sự kiện lớn diễn ra mà, đặc biệt là phàm nhân thì sẽ luôn phải sống trong sự nơm nớp lo sợ sẽ có ngày bị vướng vào sự kiện của tu chân giới.
Trầu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tu sĩ đánh nhau phàm nhân vạ lây, cường giả đánh nhau kẻ yếu khó thoát, đại năng đánh nhau thiên hạ lầm than a...
Mặc dù phàm nhân chiếm phần nhiều và sinh sống phân tán khắp nơi trên thế giới này, thế nhưng sinh mạng của họ lại rất mong manh.
Đã vậy lại còn luôn bị lũ tu chân giả kiêu ngạo cao cao tại thượng coi là sâu kiến rác rưởi, tuỳ tiện ra tay không chút kiêng nể mà chết đi, đến xác còn chẳng tìm thấy mà xây mộ.
Và cho dù tỉ lệ sinh ra của sinh mạng không thua kém bao nhiêu so với tỉ lệ chết đi thì nếu hiện trạng như vậy vẫn tiếp tục diễn ra thì phàm nhân sẽ ngày một hao mòn đi mất.
Phải biết khi trở thành tu sĩ, tỉ lệ sinh dản hay có con cái nối dõi huyết mạch là rất khó, đặc biệt là khi tu vi càng lúc càng cao thì tỉ lệ càng thấp đi.
Đến khi tốc độ chết xâm lấn cả tốc độ sinh thì biết tìm đâu ra "mầm" mới để đưa vào con đường tu hành nữa? Rồi lại tiếp tục ngư vậy thêm vô vàn năm tháng nữa thì không khéo tu hành bị tuyệt diệt luôn không chừng...
Tất nhiên tất cả chỉ là dự đoán và suy nghĩ lo xa, nhưng sẽ không thể loại trừ được khả năng ấy có thể xảy ra nha.
Quay trở lại với phía Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu, lúc này cả hai có thể cảm nhận được rung chấn của Hàn Thiên Sơn đang có dấu hiệu suy giảm rồi.
ẦM ẦM ẦM...
Lại qua một lúc lâu nữa, rốt cuộc động tĩnh kinh khủng này cũng dừng lại rồi, mọi thứ lại trở về với khung cảnh bình thường thường thấy của Lãnh Vọng Sơn Mạch và Hàn Thiên Cốc.
Chỉ là, Hàn Thiên Sơn vẫn toả ra ánh sáng chói loá như vậy, không hề thấy có dấu hiệu sẽ thuyên giảm chút nào.
"Đây rốt cuộc là tình huống gì?" Trần Vô Hạo đứng tại đúng vị trí cũ, khẽ nhíu mày vuốt cằm tự hỏi.
"Ngao ngao ngao?" Bạch Thanh Khâu cũng đồng dạng có câu hỏi giống hắn.
TINHHHHHH...
Đột nhiên, một âm thanh có chút chói, khiến người nghe phải sẽ cảm thấy đinh tai nhức óc, nhói cả màng nhĩ không biết từ đâu đến vang lên.
Thanh âm ấy tựa như là một đòn công kích bằng sóng âm vậy, hay để dễ hình dung hơn thì hãy tưởng tượng đôi tai của mình vừa hứng chịu trực tiếp dư âm của một vụ nổ lớn ở khoảng cách gần ấy, khi đó bên tai sẽ chỉ vang lên đúng một thanh âm chói như vậy.
Rồi không rõ ra làm sao và làm thế nào, ánh sáng của Hàn Thiên Sơn tự nhiên như bị dồn nén lại vậy, chúng chay dọc theo bề mặt của núi từ thấp lên cao, tụ tập lại tại trên đỉnh núi bị khuất bởi từng tầng mây trên kia...
Ánh sáng đủ để soi rọi cả một vùng không gian rộng lớn nay lại bị tích tụ và nén lại thành một điểm nhỏ xíu trên cái đỉnh nhọn hoắt ấy, sáng đến không thể nào sáng hơn, biến một vòm trời xung quanh trở thành ban ngày với ánh lam của nó.
Mà toàn bộ Hàn Thiên Sơn đã trở nên ảm đạm mất đi ánh sáng của nó, chỉ còn lại duy nhất một chấm nhỏ ở trên đỉnh ấy mà thôi.
Lại kỳ lạ hơn khi thấy vô số vì sao trên bầu trời vốn đã sáng ngời nay lại còn loé sáng hơn, tiếp đó là một luồng lực lường kỳ bí vô hình nhưng có thể cảm nhận được nếu đủ nhạy bén từ trên trời cao, từ những vì sao đó chiếu xuống đúng vị trí tia sáng trên đỉnh Hàn Thiên Sơn...
TINHHHHHHH...
CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU...
Tiếng vang chói tai kia vẫn tiếp tục vang vọng, kèm theo đó là những tiếng như là âm thanh của ánh sáng, của những nguồn lực lượng kỳ lạ từ các ngôi sao trên bầu trời rộng lớn kia vậy.
Mỗi một tiếng thì có vẻ như là lại thêm một luồng lực lượng từ các vì sao chiếu vào một chấm nhỏ sáng chói trên đỉnh núi kia, càng lúc càng nhiều hơn, càng lúc càng dày đặc hơn...
Dù chúng hoàn toàn vô hình, nhưng Trần Vô Hạo dám cá là nếu như đôi mắt hắn có thể nhìn được chúng thì sẽ là một cảnh tượng cực kỳ đẹp đẽ cho mà xem.
TINHHHHHHH...
CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU...
Theo thời gian dần trôi, trong khi chuyện kỳ lạ đang diễn ra trên đỉnh núi Hàn Thiên Sơn thì Trần Vô Hạo đã không tiếp tục quan sát cảnh tượng ấy nữa mà là biểu lộ ra khuôn mặt nghiêm túc và có chút lo lắng.
Động tĩnh kinh thiên như thế này, thời gian đã trôi qua không hề ít rồi, thế nhưng hắn lại chẳng hề nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ sự hiện diện nào khác ở quanh đây.
Đáng ra sự việc này đã phải lôi kéo đến vô số tu sĩ và cường giả đến đây rồi chứ không phải như hiện tại, không hề nhìn thấy một bóng người nào bất kể ở xa hay gần cả.
Nếu đúng theo lẽ thường thì giờ phút này phạm vi quanh Lãnh Vọng Sơn Mạch đã phải bị có số tu chân giả lên tới hàng vạn bao vây quan sát rồi.
"Kỳ quái thật. Sẽ không phải là chỉ có mình chứng kiến cảnh tượng này thôi đấy chứ? Nhưng mà động tĩnh thú triều thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảm nhận của người khác..."
"Không lẽ không ai bước được vào phạm vi quanh đây chăng? Trận pháp kết giới à? Hay là trận pháp huyễn cảnh che giấu?"
Trần Vô Hạo trầm tư suy nghĩ đoán già đoán non, lại không nhận ra động tĩnh trên đỉnh Hàn Thiên Sơn đang bắt đầu giảm dần.
Cho đến khi những thanh âm kia đã dừng hẳn, tia sáng chỉ nhỏ bằng một cái chấm kia như thể đã tích tụ đủ năng lượng nó cần, sau khi yên lặng âm trầm chưa được mấy giây thì lại bùng nổ...
ÙNGGGGGGGG
Một làm sóng hồn lực huyền ảo màu xanh lam giải phóng ra từ chấm sáng đó, lan tràn ra bán kính hàng vạn dặm rồi tiêu tán giữa thiên địa, không hề để lại một dấu vết nào.
Mà chấm sáng kia cũng dần trở nên ảm đạm không còn chói loá như trước nữa, bầu trời vì vậy mà trở về màu sắc đêm tối tĩnh lặng.
Chấm sáng đó cũng suy yếu mãi cho đến khi chỉ còn vừa đủ để thắp sáng một ngôi nhà thì dừng lại.
Nhưng, mọi chuyện hiện nhiên chưa dừng lại ở đó...
Chấm sáng nhỏ yếu ấy tiếp tục biến đổi hình thái của nó, từ một cái chấm vậy mà giãn nở ra thành kích cỡ tròn tròn ngang bằng với nhân loại thông thường...
Hình tròn ấy trong suốt tựa như là linh hồn thể vậy, nó lại tiếp tục thu hẹp bề ngang của nó, rồi còn mọc ra tứ chi, tiếp đến là phần đầu rồi đến hình dáng cơ thể, cả vẻ ngoài ăn mặc, cuối cùng là diện mạo...
Vì khoảng cách giữa đỉnh núi Hàn Thiên Sơn và mặt đất đang đứng quá xa nên Trần Vô Hạo không nhìn rõ cho lắm, nhưng dường như đó là hình hài của một nữ nhân thì phải.
Cho tới khi hoàn toàn biến đổi xong, quang mang xung quanh chấm sáng... không phải, phải nói là xung quanh nữ nhân đó mới hoàn toàn tan biến hẳn, chỉ còn một màu lam trong suốt suy yếu của một linh hồn mà thôi...
Và vì là hồn thể, diện mạo nàng hoàn toàn không rõ màu sắc cụ thể mà chỉ thuần lam nhạt trong suốt.
"Đây..." Đôi môi nàng nhẹ hé mở, cất lên tiếng nói đầu tiên sau hàng vô số năm tháng say ngủ, nó trong trẻo như chim hót thánh ca, lại lạnh lẽo như hoa nở giữa tuyết mùa đông.
"Thức tỉnh sớm hơn 13 vạn năm so với dự kiến...?" Âm thanh ấy tiếp tục nhẹ vang, chất chứa trong đó là một tia nhỏ ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Tuy đôi mắt ở thể linh hồn của nàng có thể bị nhìn xuyên qua nhưng vẫn có thể nhận thấy sự hờ hững trong đó, tâm cảnh cực kỳ cao.
Cơ mà đôi mày liễu khẽ cau lại một li kia của nàng cho thấy tâm trạng của nàng đang không hài lòng...
Liếc nhẹ đôi mắt phượng xuống bên dưới đánh giá tình hình, chứng kiến thân ảnh của một tên thanh niên và một tiểu yêu thú đang kinh ngạc nhìn về phía mình, thân ảnh của nàng vốn ngự trị trên đỉnh Hàn Thiên Sơn đã vụt biến đi đâu mất.
Khi xuất hiện lại đã lơ lững phía trước mặt của thanh niên đó, thanh âm hững hờ ấy lại vang lên:
"Là ngươi đánh thức bổn toạ?"
Tuy nói hững hờ là thế, nhưng tiềm ẩn trong đó là một cỗ áp lực vô hình đè ép xuống người của Trần Vô Hạo, chẳng thèm quan tâm Bạch Thanh Khâu ở bên cạnh.
"T... Kính xin tiền bối thứ lỗi, tiểu tử không rõ chuyện gì!" Trần Vô Hạo sau một phen ngơ ngác, bị câu hỏi của vị tiền bối này đánh thức mà rất nhanh đã cố điều chỉnh tâm tình kích động của mình, khom người chắp tay kính cẩn thành thật đáp.
Trong đầu hắn cũng đang suy nghĩ rất nhiều về sự kiện này rốt cuộc là sao, sự cuất hiện của vị nữ tiền bối trong dạng linh hồn này còn càng làm hắn có nhiều dấu chấm hỏi hoang mang trong đầu hơn.
Mà nữ nhân ấy thân là một cường giả đỉnh cấp, dễ dàng nhận ra lời nói của thanh niên này là sự thật, vậy nên chỉ im lặng không nói, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng với đầu óc của một tu sĩ đã sống rất lâu năm, nàng có thể kết luận sự thức tỉnh sớm của mình có liên quan đến người này, hay đúng hơn thì hắn là nguyên nhân khiến nàng thức tỉnh.
Chỉ là dựa vào vẻ ngoài dễ nhận diện là một tán tu này, cộng thêm tu vi chỉ mới Siêu Phàm Ngũ Trọng của hắn, nàng hoàn toàn không thể giải thích được rốt cuộc người này làm thế nào mà đánh thức được nàng đây?
Bản thân Trần Vô Hạo cũng có cùng câu hỏi với nàng. Dù hắn có linh cảm rằng sự thức tỉnh của vị tiền bối này có liên quan đến mình, mà có khả năng nhất là liên quan đến sự đột phá của hắn, thế nhưng hắn không rõ, cũng không chắc đâu là nguyên nhân chính.
Nhìn vào bộ dạng linh hồn thể của nàng, lại cảm nhận được dường như có thiếu khuyết không hoàn chỉnh có thể phỏng đoán đây không được tính là linh hồn mà đúng hơn là tàn hồn.
Cách gọi tàn hồn là để chỉ linh hồn tồn tại không được hoàn chỉnh, tàn hồn yếu ớt hơn, mong manh hơn, so với linh hồn không hề ít.
Dựa vào tình trạng tàn hồn của vị tiền bối này thì có thể suy đoán rằng nó đang trong giai đoạn hồi phục lại lực lượng để trở lại là linh hồn, nhưng hình như do hắn làm nàng thức tỉnh giữa chừng mà quá trình ấy bị gián đoạn...
Giờ đây dù đã rất gần với linh hồn nhưng nó lại vẫn ẩn hiện sự yếu ớt không hoàn chỉnh, hẳn là đã khôi phục được 8 đến 9 phần rồi đi.
Nhưng bị gián đoạn như vậy thì tàn hồn này sẽ khó lòng mà tồn tại lâu được, trừ khi có tài nguyên hay vật phẩm phụ trợ bổ sung, bằng không hồn lực sẽ dần dần tan biến, đến khi tiêu hao sạch thì vị tiền bối này sẽ chết, luân hồi cũng không thể nữa...
Trong khi Trần Vô Hạo còn đang bận suy nghĩ và cảm thấy bản thân có trách nhiệm và lỗi sai, thì phía tàn hồn nữ cường giả kia đã không nói không rằng mà làm ra hành động...
Lao thẳng vào trong mi tâm của hắn...