Chương 131: Thức hải

Quả thật lần bế quan quyết định đánh liều để đột phá này là một đại tiến bộ về mặt Hồn Tu của Trần Vô Hạo, xem ra là ván cược này của hắn đã thắng rồi.

Ban đầu linh hồn chỉ mới là Nhất Trọng Sơ Kỳ tu vi, vậy mà chỉ bế quan trong hơn 13 năm mà thôi mà nay hắn đã là một Hồn Tu được xem là mạnh với cấp độ Tam Trọng Hậu Kỳ rồi.

Tấn thăng hẳn hơn hai đại cảnh giới trong thời gian vẻn vẹn hơn chục năm ngắn ngủi, trong khi phải biết tu luyện Hồn Tu là một trong những loại tu hành khó nhất trong hệ thống tu hành.

Ngay cả về phần tu luyện chức nghiệp hay là về mặt Linh Tu và Thể Tu các loại cũng không khó bằng Hồn Tu.

Bởi lẽ tài nguyên tôi luyện linh hồn là cực kỳ hiếm gặp, vừa khó tìm kiếm mà cũng vừa khó để có thể nuôi trồng hay sinh trưởng chứ đừng nói đến tìm được tài nguyên cấp đủ cao để tấm thăng cảnh giới Hồn Tu cap hơn...

Đã vậy sự đột phá của linh hồn cũng không phải là chuyện đơn giản dễ dàng gì cả, cần phải có các yếu tố như tâm lý, cảm xúc, lý trí, tinh thần, suy nghĩ, tâm cảnh,... đủ mạnh mẽ và quyết đoán thì mới có thể cải thiện được linh hồn của bản thân.

Như ở trường hợp của Trần Vô Hạo thì tâm cảnh và tinh thần của hắn đã đủ cao, cảm xúc, tâm lý và suy nghĩ của hắn được khống chế rất tốt thì mới có đủ điều kiến để đột phá được cảnh giới linh hồn...

Bằng không thì dù có tài nguyên để đột phá thì tỉ lệ cũng sẽ bị giảm đi, dù có thành công thì tu vi sẽ không đủ vững vàng, thậm chí là bị phân tán, sức mạnh dẽ yếu hơn so với đồng cảnh giới vốn nên có.

Chỉ là tài nguyên mà tên này sử dụng để đột phá cảnh giới phải nói là quá cao cấp đối vơi tu vi của hắn, linh hồn của hắn quá yếu ớt để có thể dễ dàng tiếp nhận được, vậy nên mới xảy ra trường hợp thập tử nhất sinh như vừa qua...

Linh hồn rạn nứt có dấu hiệu bị hồn phi phách tan như vậy hoàn toàn là đang đối diện với cửa tử, dù có may mắn thành công vượt qua kiếp nạn như vậy thì cảnh giới của hắn sẽ không ổn định mà dẫn tới phản phệ...

Lại thêm linh hồn vốn đã bị thương tổn nặng nề từ trước thì phản phệ một phát là đừng hòng được siêu sinh đầu thai chuyển kiếp nữa a!

Mà nếu như khí vận chó đến mức vẫn sống sót được sau phản phệ thì cũng coi như là vô phương cứu chữa nữa rồi, trừ khi có tài nguyên chữa trị tổn thương linh hồn cực kỳ cao cấp thì mới có hi vọng, không thì chỉ có nước tàn phế.

Đôi khi không phải cứ lập kế hoạch, chuẩn bị kỹ càng, cẩn trọng không liều lĩnh là sẽ tốt, đôi khi cũng cần phải biết đánh cược một lần mặc cho bản thân có không nắm chắc đi chăng nữa thì mới có hi vọng nhân hoạ đắc phúc nha.

Tất nhiên là không phải cứ cắm đầu làm liều là được đâu, không thì chẳng lẽ cứ thế làm việc không suy nghĩ thì chỉ có chết đến sớm đang hơn chờ đợi ngươi thôi.

Trần Vô Hạo hắn quả thật là lần này đã liều lĩnh đột phá mà không hề nắm chắc, nhưng hắn dám cược vì hắn tin tưởng vào kế hoạch mà hắn đã soạn ra để liều như vậy...

Và con át chủ bài đó chính là đoá ngũ sắc liên hoa.

Hắn không phải là tự tin vào khí vận của bản thân mà là tin tưởng vào trực giác mách bảo hắn, trước nay trực giác của hắn chưa hề làm cho hắn thất vọng cả, vậy nên lần này hắn mới dám cược.

Và lại, dù sao thì liên hoa ngũ sắc đó cũng là một thiên địa chí bảo đỉnh cao, cũng cảm nhận được sự ồn hoà kỳ lạ từ nó, vậy nên hắn tin tưởng có thể dựa vào nó mà lật ngược cục diện.

Cái kết thì như đã thấy rồi, hắn đã cược đúng, linh tính của hắn một lần nữa đã không để cho hắn phải thất vọng, dù quá trình thì thật sự nguy hiểm cực độ nhưng Trần Vô Hạo đã vượt qua rồi, lại còn đạt được kết quả viên mãn nữa.

Nhưng mà cũng vì lần dám cược dám thử này mà tên này đã đúc kết được một số giá trị kinh nghiệm hữu ích cho những trường hợp sau này chứ không đơn thuần chỉ là tên này muốn cược đâu.

Sau lần này sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới các quyết định về sau, có thể là về khâu chuẩn bị, hoặc là về giai đoạn lên kế hoạch và ra phương án,...

Tóm gọn lại là Trần Vô Hạo không chỉ nhận được lợi về mặt tu vi mà còn lợi về mặt kinh nghiệm nữa, thế là đủ.

Nếu như không dám nghĩ dám làm thì lần sau chẳng may cũng có trường hợp như lần này thì biết giải quyết thế nào đây?

"Hả? Khoan đã!?" Bỗng nhiên, Trần Vô Hạo như cảm nhận được một biến đổi nào đó khác ngoài tu vi linh hồn tiến triển ở bên trong cơ thể của hắn, giật mình thốt lên một tiếng.

Đôi mắt vừa mới hé mở ra không lâu lại nhanh chóng khép lại một lần nữa, tâm trí bắt đầu câu thông đi đâu đó...

"Đây là... đâu?" Tại một vùng không gian thần bí nào đó, một thân ảnh giống y hệt Trần Vô Hạo nhưng lại có phần hơi trong suốt hơn một chút chợt xuất hiện, quan sát xung quanh toàn bộ vùng không gian này, ngỡ ngàng lẩm bẩm.

Vùng không gian này hoàn toàn trống rỗng không có một chút gì, có thể nói là nó khá giống trường hợp không gian ở bên trong mảnh vỡ thuỷ tinh kia...

Chỉ khác ở điểm là không gian trong mảnh vỡ thuỷ tinh là một màu đen kịch vô tận, còn không gian mà thân ảnh Trần Vô Hạo trong suốt đang ở tại lại thuần một màu trắng xoá bao la.

Thêm nữa là ở trong không gian của mảnh bỡ thuỷ tinh tựa như không hề có một mặt chiều cố định gì cả, nhưng ở trong không gian trắng xoá này lại có, và thân ảnh hơi trong suốt của hắn đang đứng trên đó.

Đây không phải là một mặt đất hay bất cứ mặt từ chất liệu vật chất gì như mặt cỏ, mặt thảm, mặt gỗ,... mà đây trông như một mặt nước...

Mặt nước này có chút mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, phẳng lặng và trong suốt tựa như không hề có một bề mặt nào dưới chân của hắn cả.

Chỉ khi thân ảnh của hắn di chuyển thì mới gợn lên thành từng làn sóng lớn nhỏ lan toả ra xung quanh tuỳ vào cường độ lực tác động của hắn lên trên nó.

"Đây... Khoan... Hình như..." Trần Vô Hạo tựa như nhớ tới một điều gì đó, cố gắng nhớ lại, rồi lại có cảm giác không được hợp lý và chân thực nên không dám khẳng định, tiếp tục đắn đo suy nghĩ.

"Nếu như xem xét tình trạng thân thể hơi trong suốt này, rồi còn vùng không gian này để đối chiếu đúng như theo mô tả và nhận định chung mà mình đã đọc trong sách kiến thức về các cảnh giới.."

"Vậy thì nơi này rất có thể là... Thức Hải của mình?!"

Thức hải, ý nghĩa đúng như tên gọi của nó, chính là vùng không gian biển ý thức của một tu sĩ, là nơi trọng yếu nhất của một tu sĩ khi mà nó là bao hàm mọi ý thức, cảm xúc, suy nghĩ, ký ức, lý trí,... của một tu sĩ ở bên trong này.

Ở trong thức hải của bản thân, Trần Vô Hạo sẽ tồn tại ở dạng ý thức chứ không phải hồn thể hay là chân thân mình, đó là nguyên nhân tại sao mà thân thể hắn ở trong vùng không gian này lại trông trong suốt như vậy.

Thức hải được sinh ra như một bức tường phòng vệ mạnh mẽ và vững chắc hơn cho tu sĩ để bảo vệ những yếu tố nói trên của tu sĩ.

Ví dụ như khi tu hành thì có tỉ lệ sẽ gặp phải tâm ma quấy nhiễu tâm trí, ý thức hay cảm xúc, vậy thì thức hải sẽ có khả năng ngăn chặn được tâm ma quấy rối.

Hay nói khi chiến đấu và bị bại trong tay kẻ thù, đặc biệt là những cường giả cường đại thì họ có khả năng sẽ sưu hồn ngươi để điều tra thông tin ở trong ký ức của ngươi, mà thức hải sẽ là phòng tuyến để tạm thời ngăn chặn được chuyện đó.

Hoặc thức hải cũng có khả năng gia cường tâm cảnh của tu sĩ, giúp tu sĩ bao trì được bản ngã của mình mà không dễ bị những ngoại lực tác động thay đổi.

Thậm chí là cả trường hợp bị một cường giả mạnh mẽ hơn đã chết có ý định đoạt xá ngươi thì đây sẽ như một kết giới khó xâm nhập, bởi vì muốn đoạt xá một tu sĩ thì cần phải triệt tiêu linh hồn kẻ cầm đoạt xá và chiếm quyền điều khiển thân xác...

Những tu sĩ cấp thấp chưa đạt điều kiện mở thức hải thì chăc chắn chết chă trừ khi có tài nguyên hay vật phẩm bảo vệ, còn khi có thức hải thì sẽ khó ăn hơn.

Trước tiên phải đột phá được thức hải của tu sĩ để thâm nhật và ý thức, cường hành tiêu diệt mọi yếu tố hình thành nên thức hải thì mới đến lượt xoá bỏ linh hồn mà đoạt xá được.

Nói chung là một khi tu sĩ mở ra thức hải thì sẽ đạt được lợi ích cực kỳ lớn, nhưng tất nhiên là thức hải cũng sẽ có cái giới hạn nhất định của nó...

Nó chỉ có thể bảo vệ được trong một khoảng thời gian nhất định chứ không thể mãi mãi bảo vệ tu sĩ được, nhất là khi tu vi của kẻ địch và bản thân chênh lệch quá lớn thì thức hải chẳng khác nào một lớp mạnh nhện mỏng manh đâm phát là thủng cả.

Vậy nên trong khi kẻ địch có ý đồ công phá thức hải của ngươi còn đang dở tay thì hãy tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy mà cố gắng tìm cách thoát khỏi cục diện ấy trước đi, bằng không thì đợi thức hải bị công phá là ngày tàn của ngươi đấy.

Thức hải sẽ được tăng cường theo tu vi linh hồn đột phá của tu sĩ là Hồn Tu, hoặc là các yếu tố cấu thành thức hải trở nên mạnh mẽ hơn thì thức hải cũng sẽ mạnh mẽ hơn.

Tu sĩ cũng có thể tiến nhập tinh thần ý thức mình vào trong hải để dùng làm nơi tôi luyện các yếu tố đã nói trên, điều kiện ở bên trong thức hải còn tốt hơn là tu luyện thông thường ở hiện thực.

Không những vậy, dòng chảy thời gian bên trong thức hải cũng trôi nhanh hơn so với bên ngoài, tương tự như khi một người đang nằm mơ ấy...

Bên trong giấc mơ thì đã mơ thấy bao nhiều chuyện, thời gian trong mơ không biết đã trôi qua bao nhiêu nhưng khi thức tỉnh thì chỉ mới một giấc ngủ vài canh giờ trôi qua mà thôi.

Thế nên tu luyện trong thức hải cũng sẽ đẩy nhanh được tốc độ tu hành đó nha.

Thức hải còn có thể dùng làm vùng không gian cất chứa hay lưu trữ các thủ đoạn phi vật thể như linh hồn của người khác hay các thông tin pháp quyết truyền vào trong tâm trí, đã vậy chủ của thức hải khi ở bên trong thức hải của mình sẽ là một kiểu tồn tại vô địch.

Giống như đang ở trong sân nhà của mình vậy, mọi thứ bên trong thức hải của bản thân sẽ do chính mình chiếm quyền chủ động nắm giữ và khống chế, chỉ trừ khi vật hay kẻ thù bị kéo vào hoặc cố tình xâm phạm quá lớn mạnh thì phía thiệt thòi tổn hại sẽ là chính chủ đấy.

Nhưng bất quá, điều đặc biệt ở thức hải là tu sĩ chỉ có thể khai mở nó khi tu hành đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Cảnh mà thôi, hoặc là có chăng thì là các thiên tài tu luyện hay là dựa vào tài nguyên cấp cao về linh hồn nào đó thì sẽ mở ra thức hải trước đó ở tu vi Chân Nguyên Cảnh...

Chứ nào đâu có thấy cái trường hợp nào mà đặc thù chưa từng thấy có ghi chép liên quan như ở Trần Vô Hạo, mới chỉ Siêu Phàm Ngũ Trọng đã khai mở thức hải luôn rồi?

Điều này khiến cho hắn trong thoáng chốc cảm thấy kỳ quái vô cùng, vừa mừng vừa khó hiểu về cái trường hợp này.

"A! Không lẽ là..." Lại chợt nhận ra chuyện gì đó, Trần Vô Hạo kinh hô tìm ra đáp án của mình.

Trước đó đã nói thức hải có thể dùng làm không gian cất chứa những vật phi thực thể như dạng linh hồn, dạng thông tin, thể ý thức,... các loại...

Mà, đoá ngũ sắc liên hoa chính là thể linh hồn!

Từ trước đến giờ Trần Vô Hạo luôn tác động hay chạm vào đoá liên hoa ấy bằng cách điều động hồn lực của mình, không thì sẽ có thể sẽ bị xuyên qua nó, nguyên nhân chính là vì nó là chí bảo dạng hồn thể chứ không phải vật chất.

Ẩn Thạch thì vốn là loại đá có thể phong bế mọi thứ bên trong lẫn bên ngoài nó, thế nên khi đổ thạch không chỉ ra vật phẩm hay tài nguyên mà còn ra thông tin về công pháp vũ kỹ thất truyền nào đó, hồn thể như ngũ sắc liên hoa cũng không ngoại lệ.

Mà khi Trần Vô Hạo đưa nó vào người để luyện hoá, dựa vào lượng hồn lực kinh khủng như vô tận của nó mà linh hồn hắn đã được thanh lọc tinh khiết đến mức không thể tinh khiết hơn, tâm cảnh đã nâng cao một bậc, đầu óc càng thêm thông suốt...

Đương nhiên là cũng khai mở cả thức hải cho hắn!

Không những vậy, thứ thiên tài địa bảo như nó sau khi được hắn luyện hoá thì gần như không bị tiêu hao chút gì cả, nó tựa như vừa là tài nguyên tu luyện mà cũng vừa là một kiểu vật phẩm phụ trợ vậy, thế nên nó không hề mất đi...

Trong thời gian luyện hoá đoá ngũ sắc liên hoa này, Trần Vô Hạo nhận ra là nó có rất nhiều công dụng bá đạo. Ví dụ như thanh lọc tạp chất từ linh hồn, bảo vệ linh hồn hắn khỏi xâm nhập đoạt xá hay, thậm chí là bổ sung hồn lực như vô cùng vô hạn của nó.

Mọi thứ chủ yếu liên quan đến linh hồn, còn về mặt ý thức hay thông tin như ký ức bị xoá bỏ hay là tâm ma quấy nhiễu các loại thì nó chỉ phụ trợ gia trì lực lượng giúp hắn tự thân chống lại những ảnh hưởng đó chứ không có công dụng hay nghĩa vụ tự giúp hắn loại bỏ điều đó.

Dù là thiên địa chí bảo bá đạo đến mấy cũng phân cấp và công dụng riêng chứ không phải thứ nào cũng có khả năng nghịch thiên đến mức có khả năng toàn diện.

Dù sao thì đoá ngũ sắc liên hoa này vốn là bảo vật cho linh hồn, dĩ nhiên công hiệu của nó sẽ thiên về linh hồn chứ sẽ không phải là mọi thứ liên quan như ký ức, tâm cảnh, tinh thần,...

Những yếu tố ấy cùng với linh hồn chỉ là có mối liên kết liên quan đến nhau chứ không có nghĩa chúng là một đâu.

Không phải cứ mất đi hồn phách là mất đi ký ức, không phải là mất đi tâm cảnh thì là mất đi lý trí, không phải cứ mất đi ý thức là mất đi suy nghĩ đâu, chúng chỉ là có tác động ảnh hưởng tới nhau chứ không phải là một thể thống nhất.

Chúng chỉ phụ thuộc vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau, việc thiếu nhau chỉ là mất nhau chứ vẫn tồn tại, không phải là hoàn toàn tiêu tan...

Trừ khi bị tác động nào đó tiêu diệt thì mới thực sự tan biến, bằng không thì vẫn sẽ có hi vọng nhỏ nhoi tìm lại được đấy.

Nhưng quả thật thì linh hồn là lớp vỏ bao gồm tất cả chúng, linh hồn bị tiêu diệt hoàn toàn thì cũng liền sẽ chẳng còn gì nữa cả...

Dù lưu lại được ký ức nhưng nếu mất đi linh hồn thì khi đó sẽ không còn là chính bản thân sinh linh đó nữa rồi, sẽ chỉ như một cỗ máy được thiết lập từ những gì còn tồn tại trong ký ức ấy mà thôi.

Giờ thì sau khi quan sát xung quanh không thấy gì ngoài một màu trắng xoá như thể hiện tâm hồn và ý thức tràn trề sức sống, dưới chân thì là một mặt nước trong suốt lặng lẽ như đại diện cho tâm cảnh suy nghĩ bình tĩnh của hắn, vậy thì đến lượt phía trên đầu...

Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trần Vô Hạo đã nhìn thấy được thứ mà mình đã nghĩ, chính là đoá ngũ sắc liên hoa!

Ngự trị và hiển hiện cực kỳ rõ ràng trên đầu hắn, chậm rãi xoay vòng, hồn lực âm trầm tản mác bao quanh lấy nó, quang mang ngũ sắc lập loè như ẩn như hiện đầy huyền bí...

"Hừm... Có lẽ nên cho ngươi một cái tên để thuận gọi. Vậy thì cứ tạm đặt là... Ngũ Thải Liên Hoa đi!" Trần Vô Hạo vuốt cằm nghĩ nghĩ nói.

"Còn mảnh vỡ thuỷ tinh kia cũng sẽ tạm gọi là... Càn Khôn Kính cho thuận gọi." Hắn tiếp tục nghĩ thêm, dù sao thì cứ gọi cái tên chung chung như đoá ngũ sắc liên hoa hay mảnh vỡ thuỷ tinh có chút không được hay ho.

Khám phá vùng không gian thức hải của bản thân một hồi lâu, cảm thấy chẳng có gì đặc biệt khác nên cũng đành dừng lại, quyết định rời khỏi.

Thế nhưng ngay khi chân thân hắn ở bên ngoài vừa mở mắt ra...

Dị biến lại nảy sinh...