Chương 130: Hồn Tu tiến bộ lớn

ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...

Sau khoảnh khắc đoá ngũ sắc liên hoa ấy vừa được Trần Vô Hạo ép vào trong thể nội của mình, ngay lập tức linh hồn đang tàn tạ của hắn có cảm giác như bùng nổ vậy.

Vô tận hồn lực không biết từ đâu ra, có lẽ là xuất phát từ bên trong đoá liên hoá 5 màu ấy mà ra ào ào lan tràn bên trong người hắn.

Chúng nồng đậm và cường đại đến mức hắn có thể cảm nhận được chúng một cách bình thường mà không cần phải điều động tới hồn lực của mình, thậm chí hắn có thể lấy thân thể vật chất của mình mà loáng thoáng cảm nhận được nó.

Không những nồng đậm như muốn lan tràn ra như vậy mà nó còn tích xúc tới cực điểm, tưởng chừng như nó có thể phóng ra phạm vi hàng ngàn, hàng vạn dặm xung quanh, ấy vậy nhưng lúc này chỗ linh hồn lực ấy lại chỉ tụ tập ở trong cơ thể của Trần Vô Hạo và chỉ có chút lởn vởn ở quanh thân hắn.

Mà bản thân Trần Vô Hạo vì trực tiếp hứng chịu luồng hồn lực khủng bố như vậy bằng chính linh hồn của mình mà cảm giác tâm linh chấn động, tam hồn thất phách như muốn phân tán lìa thân, linh hồn ùa tới cảm giác như muốn thăng thiên vậy.

Cảm giác sảng khoái thư sướng kỳ lạ đến từ tận toàn bộ tâm linh khiến cho hắn suýt chút nữa đánh mất cả thần trí mà để mặc tâm tri của mình trôi theo cảm xúc.

Rất may mắn là tinh thần của tên này cũng coi là thuộc dạng khá, lại vốn tâm cảnh tốt và kiên định nên trong thời khắc suýt chút nữa thì đánh mất bản thân thì hắn đã gồng chút bản năng cuối cùng mà tự điều động linh lực vào lòng bàn tay mà đáng mạnh vào đầu mình, kéo bản thân về thực tại.

Thật sự là vừa rồi còn khẩn cấp hơn cả lúc mà linh hồn hắn bị rạn nứt vì hứng chịu sự phản kháng mãnh liệt của linh hồn Giao Thú Vương kia...

Nếu như vừa rồi Trần Vô Hạo thật sự không thể tự đánh thức được bản thân hay là không có ai chấn tỉnh đầu óc của hắn thì có lẽ toàn bộ linh hồn tâm phách của hắn đã bị đoá ngũ sắc liên hoa ấy thôn phệ ngược lại rồi!

Cảm giác thăng hoa ấy hoàn toàn triệt tiêu hết cả sự đau đớn của linh hồn hắn, đến cả sự phản kháng từ linh hồn vủa Giao Thú Vương hắn cũng chẳng cảm giác được nữa, đầu óc thoáng chốc trở nên mụ mị đến đáng sợ.

Lại nói, ngay khi tâm trí của hắn tỉnh táo hơn cũng liền nhận ra sự vùng vẫy của gia hoả đó đã dừng lại từ bao giờ, mà đã vậy còn chẳng thể tìm thấy linh hồn của nó ở đâu bên trong cơ thể của mình nữa...

Tựa như là nó chưa từng tồn tại, chưa từng được Trần Vô Hạo bỏ vào trong người mình để luyện hoá vậy.

Mà sự rạn nứt từ linh hồn cũng dường như đã bị đóng băng lại, không tiếp tục diễn ra thêm nữa, điều này nhất thời đã làm cho sự đau đớn đến từ linh hồn của hắn đã biến mất, tạm thời có thể thở bình thường, không còn nguy hiểm gì nữa.

Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn đã có thể nới lỏng tinh thần của mình, không có nghĩa là sự nguy hiểm đã tan biến...

Với tình hình lúc này, với tình huống vừa mới trải qua, Trần Vô Hạo không thể cho phép bản thân giảm đi tính cảnh giác, không thể cho phép mình được nghỉ ngơi được.

Hắn có thể đoán ra được linh hồn của Giao Thú Vương có lẽ đã bị đoá liên hoa ngũ sắc vẫn còn đang ở trong thể nội của mình hấp thụ và thôn phệ rồi...

Nếu chẳng may hắn thật sự thả lỏng thì rất có khả năng sẽ bị tình trạng như vừa rồi, thần trí bị vô thanh vô tức, vô thức vô giác mà trở nên nhạt nhoà rồi suýt đánh mất cả lý trí...

Đến khi đó thì rất có thể linh hồn của hắn cũng sẽ phải chịu kết cục như linh hồn một yêu thú Linh Hải Trung Kỳ đó, bị đoá liên hoa thôn phệ mà chẳng có chút cảm giác giác nào, chẳng thể phản kháng được gì...

Không đơn giản là bị giết chết mà phải nói chính xác hơn là bị tiêu diệt a!

Vậy nếu như linh hồn kia đã bị đoá hoa sen 5 cánh ấy hấp thu rồi, thế nghĩa là đã tránh được nguy cơ bị tổn hại linh hồn, nhưng mà lại đến nguy cơ bị đoá liên hoa thôn phệ...

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Nhưng nếu đã như vậy thì Trần Vô Hạo không còn đường lui nữa rồi, một khi đã "lỡ" liều thì phải liều cho tới cuối...

"Thành hay bại, sống hay chết đều nằm ở kết quả ván cược này!" Hắn âm thầm thét lên một tiếng trong lòng, hắn bắt buộc phải luyện hoá cho được thứ thiên địa chí bảo này!

Không nghĩ nhiều thêm, càng chẳng muốn mở miệng nói gì, chỉ có ý niệm mãnh liệt khống chế hành động của cơ thể, Trần Vô Hạo điên cuồng vận công, điều động hồn lực chỉ tựa như giọt nước được đem so sánh với đại hải của đoá liên hoa...

Bắt đầu tiến hành luyện hoá nó...

...

Quá trình này thậm chí sẽ có thể còn kéo dài hơn cả khi hắn luyện hoá linh hồn của Giao Thú Vương, mà còn có thể sẽ lâu hơn rất rất nhiều.

Bao nhiêu công sức bỏ ra suốt 3 năm trước đó, cả đoạn đường vốn đã đi được một nửa, vậy mà đã vì giờ khắc sinh tử đánh cược muốn ép đoá liên hoa ngũ sắc này vào trong người mà hoàn toàn thành công cốc cả rồi.

Đã vậy lại còn chẳng có chút thời gian và cơ hội nào để mà nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục lại lực lượng của mình, buộc phải trực tiếp tiếp tục luyện hoá một thiên trân kỳ bảo như vậy.

Một linh hồn yêu thú tu vi Linh Hải Trung Kỳ đã vật vã như vậy rồi, đằng này lại còn là một bảo vật không rõ lai lịch, không rõ phẩm chất cấp độ gì cả, thực sự phải nói đây là màn cược lớn nhất trong cuộc đời Trần Vô Hạo.

Hắn không dám chắc sau này phải mất bao nhiêu lâu thì hắn mới có thêm một trận liều mạng đánh cược như thể thập tử vô sinh như thế này nữa.

Thế nhưng, hoàn toàn khác với những gì mà hắn đã nghĩ, luyện hoá thứ chí bảo thiên địa này không hoàn toàn đáng sợ và gian nan như thế...

Còn có chút ngược lại, trong quá trình luyện hoá đoá ngũ sắc liên hoa ấy, hắn không phải bị chật vật như lúc chiến đấu với linh hồn của Giao Thú Vương mà có cảm giác đơn giản hơn cả khi ấy!

Hắn không cần phải chiến đấu gì cả, không cần phải tiêu hao tinh thần quá lớn, không cần phải bị mài mòn tinh thần quá nhiều, không cần phải tốn tâm trí mà quá lo lắng...

Bởi vì, đoá ngũ sắc liên hoa này cực kỳ ôn hoà, ôn hoà đến mức đáng sợ, khiến cho bản thân hắn hay bất kỳ ai khác cũng phải hoài nghi và vô thức cảm thấy cảnh giác của mình tăng lên chưa từng có, phòng bị như thể sẽ bị ám sát mọi lúc mọi nơi vậy.

Luyện hoá nó vậy mà lại mang tới cho hắn cái suy nghĩ gọi là đơn giản, trực giác của hắn cũng không cảm nhận được nguy cơ nào, cảm xúc của hắn còn như được nó điều hoà như đang được xoa dịu...

Thật sự là khó mà tin được, khi mà một thứ phải nói là tuyệt thế tài bảo như nó lại có thể bị luyện hoá theo một hình thức dễ chịu và không nhận thấy chút nguy hiểm tiềm tàng nào như thế.

Nhưng lại cũng chính vì điều này mà càng khiến hắn vốn đã cảm thấy hoài nghi rồi thì nay lại càng không thể không mất đi sự cảnh giác của mình!

Trên thế gian này làm gì có bữa cơm bào là miễn phí cơ chứ, việc tu luyện cũng tương tự như vậy, tu vi thăng tiến không hề dễ dàng như thể hít thở khí trời là mạng lên, tu luyện là phải trải qua thời gian dài từng bước mài giũa bản thân, đánh đổi bằng sự khổ luyện và những cái giá phải trả tương xứng vỡi những gì bản thân nhận được.

Vậy nên chuyện luyện hoá một tài nguyên đỉnh cấp như đoá ngũ sắc liên hoa này một cách đơn giản dễ dàng, không mang tới chút nguy cơ nào hay bất kỳ sự đánh đổi nào là chuyện giời ơi đất hỡi.

Trừ khi thứ này là một trường hợp đặc biệt, bằng không thì dù có bị thiên lôi đánh xuống hắn cũng không dám tin tưởng a!

Nhưng nếu như đây thật sự là một trường hợp đặc biệt thì sẽ mang tới lợi ích lớn cho Trần Vô Hạo khi mà hắn vậy mà lại có thể đạt được cơ duyên bậc này, vả lại lại còn luyện hoá được nó mà không có tổn hại nữa.

Cơ mà gì thì gì, vẫn là cẩn trọng tốt hơn, hắn vẫn sẽ buông thả để mặc sự luyện hoá trôi đi như nước chảy xuôi dòng, nhưng đồng thời sẽ không hạ thấp cảnh giác của mình...

Đề phòng nhỡ đâu lại xảy ra vấn đề gì bất chợt không kịp phản ứng lại thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển cả.

Nói là luyện hoá thuận lợi là vậy, nhưng quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp, đã vậy lại còn không thể thúc đẩy nó nhanh hơn được bởi vì năng lượng của liên hoa quá lớn, nếu chẳng may "thả" nhiều hơn để luyện hoá sẽ khó mà kiểm soát được đấy.

Trần Vô Hạo cũng không nóng vội gì, hắn là người biết chữ nhẫn viết như thế nào, vốn tính cách của hắn còn chẳng phải là kiểu người sẽ vội vã, việc tu luyện bị chậm như vậy không thành vấn đề với hắn.

Chỉ là cứ với cái tiến độ luyện hoá như thế nay thì không biết sẽ phải mất bao nhiêu lâu mà thôi, nếu đả toạ ở nơi này lâu quá sẽ rất không yên lòng và uỷ khuất cho Bạch Thanh Khâu.

Cả cuộc hành trình này kể từ khi có tiểu hồ ly đó gia nhập và cùng đồng hành, hắn đã để cho nó phải chịu rất nhiều thiệt thòi mà đáng ra một yêu thú lanh lợi ham chơi như nó không nên nhận...

Hắn thật tâm không hề muốn như vậy một chút nào cả.

Dù hắn đã dặn dò trước rằng trong thời gian này nếu cảm thấy nguy hiểm bất khả kháng thì có thể lôi mảnh vỡ thuỷ tinh hắn đặt trong túi áo ra...

Thứ đồ này đã được hắn dặn dò từ trước rằng nếu như Bạch Thanh Khâu có biểu hiện khẩn cấp thì sẽ thu cả hai vào bên trong, nó có linh trí riêng nên chắc chắn hiểu.

Cơ mà đã đồng hành cùng nhau suốt cả trăm năm rồi, dù thời gian đa số là hắn "chẳng may" hăng say tu luyện nên đúng hơn là chỉ có đến chục năm, thế nhưng cũng đã đủ để cả hai hiểu nhau khá rõ ràng...

Trần Vô Hạo dám chắc Bạch Thanh Khâu sẽ cố gắng để cho cái trường hợp mà hắn dặn dò ấy không xảy ra, và cách thì đương nhiên chính là như trước đã nói, hoặc là nó sẽ dụ cái nguy cơ ấy đi, hai là chọn đối đầu với nó để mà bị thương như vậy.

Hắn vẫn luôn trong trạng thái tu luyện nên không thể cảm nhận được moii chuyện xảy ra bên ngoài nhưng hắn dám khẳng định là tiểu gia hoả bé nhỏ đó sẽ làm những chuyện đại loại như vậy.

Không gian bên trong của mảnh vỡ thuỷ tinh thật sự rất thích hợp để tu luyện, nhưng đó là tu luyện tăng tiến tu vi cảnh giới bình thường mà thôi chứ không có tác dụng phụ trợ cho các loại tu hành khác như linh hồn và nhục thể nha.

Dù rằng gặp nguy hiểm và tiến nhập vào đó trong khi vẫn đang trong trạng thái luyện hoá này cũng không có vấn đề nhưng lại không hoàn toàn...

Mỗi một phương thức tu hành, mỗi một loại hay mỗi một kiểu tu luyện vẫn cần có môi trường thích hợp, ở trường hợp Hồn Tu của Trần Vô Hạo lúc này thì môi trường thanh thoát thiên nhiên như Hàn Thiên Cốc là tốt nhất thay vì môi trường có lượng thiên địa linh khí gấp 20 lần như mảnh vỡ thuỷ tinh.

Một yêu thú như Bạch Thanh Khâu dù linh trí không nhiều nhưng thân là một loài thú tu thành yêu, cũng thuộc hàng ngũ gọi là tu hành giả thì tất nhiên nó cũng tự nhận thức được điều này...

Vậy nên để tránh làm phiền đến tu hành của Trần Vô Hạo thì trừ trường hợp bất đắc dĩ không có khả năng ngăn chặn được, bằng không nó sẽ không để cho địa điểm tu hành của hắn bị chuyển đổi giữa chừng đâu.

Hiểu được tiểu hồ ly là vậy, những lần trước thì hắn còn có thể cố gắng đẩy nhanh tiến trình hoặc là tạm dừng lại, nhưng lần này thì lại không thể khi mà tốc độ luyện hoá chỉ có thể duy trí mãi như thế này mà thôi.

Muốn nhanh cũng chẳng được, hắn đã liều lĩnh đủ nhiều trong lần bế quan này rồi, hắn dù xem như là một tên liều những sẽ không ngu ngốc.

Đã trải qua những giai đoạn căng thẳng nhất, ngọn lửa kinh hoàng có thể thiêu rụi mọi thứ đã được kiếm chế chỉ còn là một đốm lửa nhỏ vô hại, nếu giờ mà còn tự dưng rót thêm dầu vào nữa thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra sau đó đâu.

Hắn đã tiêu hao rất nhiều rồi, giờ may mắn có thể luyện hoá đoá ngũ sắc liên hoa mà không bị tiêu hao nặng nề như trước đã là rất tốt rồi nha...

Nếu còn để sự cố diễn ra nữa thì có lẽ mạng hắn chỉ có thể lớn đến như vậy thôi a...

...

Nhật nguyệt luân chuyển, thiên tinh lưu động, phong vân khởi tận, vạn vật sinh tàn...

Vì bận tập trung cảnh giác và luyện hoá đoá hoa sen 5 màu nên Trần Vô Hạo đã không để ý tới thời gian, nhưng tính cho tới thời điểm mà hắn đã đang trong giai đoạn mấu chốt để hoàn thành quá trình...

Tròn 10 năm đã trôi qua...

Không hề sai đâu, chính là đã tròn 10 năm kể từ lúc hắn liều mạng đưa thứ kỳ trân dị bảo này vào trong người mình với hi vọng tránh được vỏ dưa nhưng chẳng may lại gặp phải vỏ dừa.

Suốt quãng thời gian không ngắn ngủi gì này, trước hết phải nói đến Bạch Thanh Khâu cái tiểu hồ ly đó...

Đúng như Trần Vô Hạo đã nghĩ, suốt những năm nay nó vẫn luôn gắng hết sức để không để cho trường hợp xấu nhất xảy đến với quá trình hắn tu luyện, hoàn hảo nguyên vẹn.

Nhưng để đánh đổi cho điều đó, nó đã bị thương rất nhiều lần, bị thương rồi lại hồi phục rồi lại bị thương và sau đó lại khôi phục, một vòng lặp liên miên tưởng chừng như sẽ không kết thúc suốt 8 năm.

Thật may là ở 2 năm cuối, do biểu hiện của Bạch Thanh Khâu mà đã khiến cho các yêu thú tầng lớp thấp dưới Thông Linh Cảnh cảm thấy e ngại không còn dám có ý đồ gì nữa...

Những con có cùng đẳng cấp hoặc cao hơn chút thì một là bị nó giết chết, hai là bị nó liều mạng đánh trọng thương đến sợ hại không dám trả thù, ba là bị nó dụ đi xa hết đường quay về.

Mà về phía đám Linh Hải Cảnh yêu thú thì chúng có sau khi thấy biểu hiện của nó đã sinh ra hứng thú, tất nhiên chúng không pho công trực tiếp ra tay với kẻ yếu mà sai thuộc hạ ngỏ ý đầu nhập dưới trướng, kết quả thì rất dễ đoán, tiểu hồ ly từ chối tất...

Chúng muốn cường hành mang nó về thì đều bị trí khôn của tiểu gia hoả đó cho ăn quả đắng.

Thậm chí Bạch Thanh Khâu còn tinh rang giả vờ gia nhập một phe rồi ra hiệu với phe khác cũng muốn lôi kéo mình rằng bản thân bị ép, thế là một cuộc tương tàn đã diễn ra, diệt gọn hai phe cánh cường đại.

Yêu thú bản tính hung tàn, chừng nào linh trí chưa mở đủ thì không tránh khỏi bị kẻ thông minh hơn lợi dụng a!

Cho đến nay tiểu hồ ly đã có thời gian "nghỉ dưỡng" khá suôn sẻ, không còn phải lo gì nữa.

Giờ nói tới Trần Vô Hạo, hắn luôn duy trì sự tập trung và cẩn thận của mình đối với quá trình luyện hoá đoá liên hoa ngũ sắc, suốt 10 năm qua không chút nào là hắn buông lỏng cả, vậy nên tinh thần hắn cực độ mệt mỏi và suy yếu.

Vậy nhưng cũng suốt chừng đó thời gian, chẳng hề có chút nguy cơ nào dù chỉ một tí tẹo xuất hiện trong quá trình luyện hoá này cả, đây có thể coi là một điều quá đỗi tuyệt vời.

Cơ duyên này dù cho đến giờ Trần Vô Hạo vẫn không cảm thấy thực sự chân thật nhưng đã phải chấp nhận rằng vận khí mình lớn đến vô lý, cứ ngỡ sau những cơ duyên lớn trước đây thì đã bị hao sạch rồi, nào ngờ lại vẫn có được một kỳ vật như ngũ sắc liên hoa...

"Đủ rồi..." Như nhận thấy thời khắc đã tới, mọi thứ đã đủ, tâm trí hắn khẽ vọng lên hai chữ như vậy.

Ngay tức thì, linh hồn của hắn bắt đầu rung động, hồn lực cuồn cuộn được hắn đè ép và tích xúc đến mức cô đặc, dường như có thể hoá thành thực chất, có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy được...

Tu vi Hồn Tu của hắn "lại" muốn đột phá rồi!

ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...

Dấu hiệu ấy vừa mới bắt đầu xuất hiện không lâu, vậy mà Trần Vô Hạo đã đột phá được rồi, động tĩnh đã vậy lại còn không hề nhỏ.

Dù sao thì thời khắc đột phá này cũng chính là lúc hắn luyện hoá thành công đoá ngũ sắc liên hoa ấy, động tĩnh mà không lớn mới gọi là chuyện lạ đấy.

Trong lúc đột phá, nguồn hồn lực khủng bố ấy như bùng nổ ra, khí tức kinh khủng đến lực toả ra những làn sóng vô hình bay xa đến cả vạn dặm xung quanh, chỉ riêng từ rìa Lãnh Vọng Sơn Mạch trở vào đã hoàn toàn bị khí tức ấy nhấn chìm rồi.

Thế nhưng điểm đặc biệt ở đây là những làn sóng này không giống với làn sóng như khi đột phá cảnh giới Linh Tu hay giới hạn Thể Tu là dạng thực chất, sóng linh hồn của Hồn Tu vốn là vô hình, vậy nên động tĩnh ấy vừa có thể coi là lớn, vừa có thể coi là không có gì cả.

Nhờ thế mà sẽ có thể yên tâm trường hợp toàn bộ những thế lực, tu sĩ, yêu thú,... quanh phạm vi bán kính vạn dặm này sẽ cảm nhận được mà lao đến, đặc biệt là cường giả cấp cao.

Nhưng, nếu như có Hồn Tu trong phạm vi này thì sẽ cảm nhận được nha...

Cuộc đột phá diễn ra suốt nửa canh giờ rồi mới dần dần yếu đi rồi tan biến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Vô Hạo lúc này mới có thể mở ra con mắt đã 13 năm chưa ngắm nhìn ánh mắt trời của mình, cơ mà lúc này đang là buổi tối nên ánh trăng sáng đã phản chiếu vào trong tròng mắt đen của hắn rồi.

Thử cảm nhận linh hồn của bản thân, hắn vui mừng hớn hở cười cười:

"Tam Trọng Hậu Kỳ Hồn Tu!"