Nói là nguy như vậy, thực chất thì cái cực kỳ nguy ấy không phải đang xảy ra hay là rất nhanh sẽ xảy ra mà còn cần phụ thuộc vào thời gian Trần Vô Hạo thực hiện hành vi liều mạng đánh cược ấy của mình.
Làm sao có thể có chuyện vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, khi mà chỉ lần đầu sơ sót loại bỏ thiếu những tạp chất trong linh hồn vủa Giao Thú Vương ấy mà liền ngay lập tức lâm vào trạng thái nguy cấp như vậy được phải không?
Cả quá trình này đều được hắn tiến hành và diễn ra hết sức chậm chạp, nếu như để quá nhanh thì chắc chắn tính nguy hiểm sẽ gia tăng hơn khi năng lượng khổng lồ đến từ linh hồn Linh Hải Trung Kỳ hung thú sẽ bạo động hơn, khó lòng thanh lọc mà cứ thế luyện hoá dẫn đến đẩy nhanh nguy cơ lên...
Mà nếu như để quá chậm thì cũng không hoàn toàn đảm bảo được an toàn của bản thân, đừng nghĩ rằng cứ làm thật từ từ chậm rãi thì sẽ có thể từng chút một thanh lọc và luyện hoá linh hồn kia một cách tỉ mỉ và kỹ càng nha.
Dù sao thì từ đầu đến cuối sẽ luôn bị sự linh hồn này vùng vẫy phản kích của nó quấy nhiễu sức tậm trung của tinh thần trong quá trình thanh lọc và luyện hoá, càng để lâu thì tâm thần sẽ càng bị tiêu hao và suy kiệt đi, vậy nên mới không thể quá chậm trễ được.
Đây giống như một trận chiếm giằng co giữa Trần Vô Hạo và Giao Thú Vương vậy, bên nào trụ được lâu hơn, bên nào kiệt sức trước thì bên đó sẽ thua cuộc và phải chịu cái giá rất đắt...
Hoặc là linh hồn của Giao Thú Vương sẽ bị Trần Vô Hạo thanh lọc và thôn phệ thành công, hoặc là Trần Vô Hạo sẽ kiệt sức vị sự khuấy động càn quấy đến từ linh hồn của Giao Thú Vương và phải chịu phản phệ nặng nề tới linh hồn của mình, trường hợp tồi tệ nhất chính là thần hồn câu diệt!
Đương nhiên Trần Vô Hạo không phải loại người sẽ bỏ cuộc chừng nào bản thân còn chưa tuyệt vọng chết, hắn sẽ không cho phép tình huống xấu nhất ấy xảy ra với mình...
Nhưng ở phía linh hồn Giao Thú Vương cũng đâu có khác gì? Nó dù không còn cơ hội đúc nặn lại nhục thân để mà một lần nữa sống lại đi chăng nữa thì bản năng sinh tồn vẫn còn tồn đọng trong linh hồn của nó, vậy nên nó sẽ vùng vẫy cầu sinh cho đến cùng.
Cả hai phía, nhất nhân nhất yêu đều không ai chịu ai, không cam chịu cái số phận thảm nhất ấy...
Đây, sẽ là một trận giằng co gay go trong một khoảng thời gian khá dài nha...
...
Quả thật trận chiến này đã diễn ra trong một đoạn thời gian không ngắn, mới đó mà đã 3 năm rồi.
Trong suốt khoảng thời gian không dài mà cũng có thể coi là không ngắn này, Trần Vô Hạo đã luôn phải giằng co giành giật sự sống, cầu phú quý trong hung hiểm mà đạt lợi ích từng chút một với linh hồn của một Linh Hải Trung Kỳ như Giao Thú Vương.
Linh hồn Giao Thú Vương bị tiêu hao thì hắn cũng vậy, cả hai luôn ở thế không ai chịu ai, cân bằng không có khác biệt là bao, nhưng hình như như Trần Vô Hạo bị thua mất một bậc.
Cứ như vậy mà cuộc chiến này đã diễn ra triền miên và liên tục không ngừng, cảm tưởng như đây là một sự việc sẽ không bao giờ có hồi kết vậy.
Đôi khi thời gian theo cảm nhận của mình sẽ cảm thấy sao lại thật là nhanh, nhưng đó là bởi vì lực chú ý của ngươi không bị tụ tập lại tại một vật thể, một sự kiện hay một hành động công việc nào đó của mình.
Chứ cứ nhớ đến những lúc bản thân đang thực hiện những thứ vừa kể trên xem, có khi sẽ phải than vãn rằng tại sao thời gian không thể trôi nhanh hơn hay là tại sao thời gian trôi chậm đến mức sốt ruột như thế đấy.
Và hành động của Trần Vô Hạo đa và vẫn đang làm chính là vế sau...
Hắn đã luôn phải tập trung chiến đấu đôi co với linh hồn của Giao Thú Vương để luyện hoá nó, lại còn phải vừa tập trung tinh thần để đè nén lại sự tiêu cực mà chính mình đã đang ngày một lớn dần lên thông qua những tạp chất linh hồn không được thanh lọc mà bị hắn luyện hoá.
Thần trí cho đến nay đã ngày một mơ hồ đi không ít, Trần Vô Hạo cho đến hiện tại đã chẳng còn đủ tỉnh táo để cảm nhận xung quanh nữa rồi.
Nhờ vào lực tập trung và sự cố gắng vẫn đang được chèo chống gắng gượng bằng bản năng của mình nên hắn vẫn còn có thể kiên trì được tới giờ mà không ngừng thực hiện hành động còn đang dang dở của mình đấy.
Đây chính là dấu hiệu của việc bị tổn hại linh hồn, hao mòn linh trí, tiêu hao tinh thần đến một mức độ mà thực sự cần thiết phải có biện pháp gì đó hỗ trợ hoặc là chữa trị trước khi mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn.
Bất quá ở trong hoàn cảnh có thể coi như ngàn cân treo sợi tóc như thế này thì chỉ có thể để mặc mọi diễn biến vẫn cứ tiếp tục diễn ra như vậy thôi...
Hiện giờ quá trình luyện hoá kinh hồn Giao Thú Vương vẫn còn chưa xong, nếu đê mà ước tính chính xác thì hắn chỉ mới đi được một nửa quãng đường mà thôi, mà nếu giờ lại đột ngột dừng lại giữa chừng thậm chí sẽ còn gây nên phản phệ nặng nề hơn.
Nghĩa là Trần Vô Hạo không còn lựa chọn nào khác ngoài phải tiếp tục luyện hoá và chiến đấu với linh hồn bướng bỉnh này nếu như không muốn chết ngay tức khắc...
Mà như vậy là đang nói, hắn sẽ phải cứ ở trong tình trạng như hiện nay thêm ít nhất là 3 năm trời nữa thì mới có thể nhìn ra thời điểm tình huống thích hợp để phân định bên nào chết, bên nào sống rồi.
Nói vậy thì thật sự là khổ thân cho Bạch Thanh Khâu khi xuyên suốt đoạn thời gian 3 năm qua cũng chẳng nhàn rỗi gì cả...
Ngoài nằm yên phận ở bên cạnh Trần Vô Hạo để ngủ nghỉ và tu luyện ra thì tiểu hồ ly này đã luôn phải chiến đấu cùng rất nhiều yêu thú khác nhau có ý đồ xấu muốn bén mảng tới lại gần đây.
Nó không thể để cho bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến quy trình giành giật mạng sống từng giây từng phút của hắn nên có đôi khi địch nhân đông đảo hoặc là cấp độ không kém gì nó thì cục bông trắng này đã phải cực khổ không ít.
Vừa phải chiến đấu, đánh đuổi hoặc giết chết kẻ địch, lại còn vừa phải tập trung chú ý tránh cho chiến trận không bị đả động tới nơi Trần Vô Hạo đang tĩnh toạ, càng là không thể cho phép bất kỳ ai tấn công làm hại hắn.
Chính vì vậy nên đã tạo thành một thế bất lợi khá là bất đắc dĩ, khiến cho Bạch Thanh Khâu nhiều lần bị thương sau mỗi cuộc chiến, dù đã có đan dược mà hắn để lại đề phòng rồi nhưng có những lúc nó phải nghênh chiến nhiều đợt liên tiếp khiến cho đến ngay cả thời gian hồi phục thương thế cũng chẳng có.
Đã bị tiêu hao, lại còn thân mang thương thế, vậy mà tiểu gia hoả này vẫn còn có thể trụ được đến thời điểm này để mà Trần Vô Hạo vẫn còn chưa hề bị quấy rối, đây là khả năng mạnh mẽ cỡ nào và tình cảm gắn bó cỡ nào mới có được sự tình như hiện tại chứ?
Bản thân nó bây giờ vẫn còn đang nằm dưỡng thương sau một cuộc chiến cách đây 1 tuần còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn đây.
Lúc này, một bên tai của Bạch Thanh Khâu chợt vểnh lên như thể vừa cảm nhận được điều gì...
Ánh mắt ngọc to tròn màu xanh lam sáng như các vì tinh tú chợt loé lên một tia sát khí, cau mày mặc kệ thân thể vẫn còn thương thế chưa lành của mình, đứng lên bắt đầu tiến về một phía.
Có vẻ như tiểu hồ ly này đã cảm nhận được nguy hiểm rình rập xung quang đây và còn đang tiến lại gần nơi này, thế nên không muốn cho đám phiền phức này tiếp tục bẻn mảng lấn tới thêm nữa.
Trước khi rời đi xa hơn vị trí của Trần Vô Hạo, Bạch Thanh Khâu đã phóng đại thần thức của mình ra để dò xét tình hình xung quanh xem tình hình ra sao...
Nếu như nó rời đi giải quyết kẻ địch mà chẳng may để cho có tên khác lẩn trốn quanh gần đây thừa thời cơ mà tấn công hắn thì nguy.
Nhận thấy thực sự không có kẻ nào ở gần đây có ý đồ không tốt với hai người, tiểu hồ ly cũng nhất thời cảm thấy yên tâm mà bước đi tiếp, rời khỏi phạm vi này.
Thật may khi ở Lãnh Vọng Sơn Mạch và Hàn Thiên Cốc này lại không có quá nhiều yêu thú tụ tập sinh sống, đa số lại chủ yếu là các loài có khả năng thích nghi với môi trường rất tốt nhưng tu vi không quá cao.
Suốt bán kính hàng trăm dặm của Hàn Thiên Cốc thì yêu thú chủ yếu toàn là Siêu Phàm Cảnh, cao nhất chỉ có vài con Linh Hải Cảnh sống riêng lê hoặc là chủ một bày đàn khác.
Những con đại yêu này thì dường như không hề để tâm tới sự có mặt của hai người nên tính ra là tiểu hồ ly còn chưa bao giờ được gặp gỡ bao giờ và cũng chưa từng cảm nhận được ác ý nào hướng về cả hai.
Từ trước tới nay, trong suốt 3 năm này tiểu gia hoả ấy chỉ đa phần gặp Siêu Phàm Cảnh yêu thú, không thì là một đàn Yêu Đạo Cảnh công đánh, tuy có bắt gặp Thông Linh Cảnh, thậm chí là khá mạnh nhưng mà nó cũng không phải chỉ đơn thuần là yêu thú vô não nha.
Ở lâu với Trần Vô Hạo nên Bạch Thanh Khâu cũng sinh ra một loại suy nghĩ bản năng, chính là có quan sát và có kế hoạch trước khi hành động!
Mặc dù nó vẫn chỉ là linh trí yếu kém, khó có thể tự nghĩ ra được kế hoạch tác chiến cho riêng bản thân nhưng bản năng và khả năng qua sát của nó lại rất mạnh đấy.
Nó cũng rất biết tận dụng địa hình để chiến đấu trong khi còn đang ở trong sân nhà của đối thủ là Hàn Thiên Cốc hay Lãnh Vọng Sơn Mạch nên là mặc cho có thể nó không đánh lại nhưng nó có cách dụ chạy đi nơi xa khác hoặc là đánh đuổi được bằng cách doạ chúng...
Doạ thì tất nhiên là nó dùng tới mị thuật của mình và khả năng mê hoặc trời sinh thuộc thien phú chủng tộc yêu hồ của mình rồi, tạo ra ảo giác khiến đối phương lơ đễnh là được.
Sau khi đã dụ đối phương rời đi xa đến mức khó lòng sớm ngày quay lại được thì coi như thành công, hoặc là nhân lúc tâm trí của chúng vẫn còn bị ảnh hưởng mà giết chết.
Đã thế, tiểu gia hoả này lại học hỏi từ tên nhân loại kia cái hành động chính là tiêi diệt được yêu thú mới lạ thì sẽ mang về làm thịt nếm thử nữa chứ...
Vì không có Trần Vô Hạo lo bữa ăn nữa, ở khu vực này mà lấy ra một núi thức ăn đặt sẵn ra để cho nó ăn dần thì chỉ sợ sẽ kéo cả một đống yêu thú đến đây tranh cướp miếng thịt mất thôi.
Thế nên là tiểu hồ ly đành phải tự lực cánh sinh, thân là một yêu thú Thông Linh Cảnh thì việc nước thức ăn là rấy đơn giản, lại thông qua các thao tác nấu ăn mà người bạn đồng hành hay dùng để nấu thì lại càng thơm ngon hơn.
Trông tinh nghịch vậy thôi chứ tiểu gia hoả này thật là một yêu thú với thiên thật tuyệt vời đấy.
Bạch Thanh Khâu vừa mới rời đi chưa được bao lâu, thế mà ở phía Trần Vô Hạo đã bắt đầu xuất hiện tình trạng bất thường, tình hình đang trở nên xấu đi...
"Hự... Phụt...!" Trần Vô Hạo vì sự đau đớn giày vò liên hồi suốt thời gian dài khiến cho tinh thần bị hao mòn đi rất nhiều, nay đã chạm đến cái ngưỡng bị đả thương thần hồn đủ nặng để mà bị đánh thức tỉnh lại rồi thổ huyết một cái như vậy đấy.
Vừa mới tỉnh lại xong đã cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng từ tận sâu trong linh hồn của mình, hắn dù đang lấy đại nghị lực kiên cường chống đỡ cũng vẫn bị giày vò rất nhiều.
Đang ở trong trạng thái vận công luyện hoá vẫn chưa thể rời khỏi bởi vì bản thân hắn biết một khi ngừng lại quá trình thì mọi thứ hắn đã làm trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ biển, vẫn tiếp tục kiên quyết không lui bước.
Trong khi đó, cả hai tay của hắn đã theo bản năng của cơ thể mà vô thức đưa lên ôm chặt đầu của mình, một hành động thực sự phải nói là vô nghĩa nhưng tại tình cảnh này lại như có tác dụng chấn an tâm thần, giảm bớt đau đớn của mình.
Tổn thương nơi linh hồn - tồn tại phi vật chất như vậy thì há lại có chuyện một hành động vật lý mang tính tương tác vật chất như thế lại có thể có chút hiểu quả nào cơ chứ?
Đây chỉ là một kiểu động thái đến từ bản năng cơ thể hắn khi mà cảm nhận được đau đớn mà thôi, còn có tác dụng hay không thì đã có câu trả lời rồi.
Lúc này, nếu như có thể lấy mắt thường để nhìn rõ được linh hồn thì sẽ có thể thấy rằng luồng linh hồn màu trắng trong suốt có bộ dạng giống hệt Trần Vô Hạo ở trong cơ thể hắn đang xuất hiện những dấu vết trông như bị nứt vậy.
Không đến nỗi gọi là chằng chịt khó coi nhưng cũng đủ tưởng tượng là nó đau đến nhường nào rồi, chỉ sợ là cứ tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ thực sự hồn phi phách tán a!
"Hự..." Vừa mới nhắc đến xong, trên bề mặt linh hồn của Trần Vô Hạo lại xuất hiện thêm một vết nứt nhỏ nữa, khiến cho tên này càng đau đớn hơn rất nhiều.
"Nếu...cứ tiếp tục...như thế này chắc chắn...sẽ chết mất!" Dù rất đau nhưng não bộ của tên này vẫn còn đủ mạnh mẽ để suy nghĩ được.
"Vậy chỉ còn...có thể tin tưởng...vào trận đánh liều cược mạng...đó thôi sao...?" Hắn tiếp tục thầm nghĩ.
Không quá ngoài dự đoán, quả nhiên tên này có kế hoạch, người như hắn thì luôn phải có ít nhất 1 thì mới hành động được, càng là chuyện ngu ngốc như liều mạng luyện hoá linh hồn Linh Hải Trung Kỳ.
Trần Vô Hạo không phải kiểu người sẽ vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng đem mạng của mình ra mà "chơi đùa" như vậy đâu nha.
Bất quá, cái kế sách này của hắn dường như không được đáng tin cho lắm thì phải, như thế hắn chỉ nghĩ đến chứ chẳng hề chắc chắn được chút gì cả...
Mọi thứ đều là dựa vào trực giá và linh tính mách bảo.
Tên này vốn còn muốn thử kiểm tra nghị lực và sức chịu đựng của mình xem liệu có thể tự mình chống lại và vượt qua sự việc này hay không đấy, nhưng mà có vẻ như là không thể rồi.
Tình huống hết sức khẩn cấp, dù Trần Vô Hạo hắn đang thể hiện ra khuôn mặt là không hề chắc chắn và hơi đắn đo do dự không biết có nên quyết hay không thì ngoài đánh liều ra thì đâu còn có cách nào khác đâu.
Mà trong những khoảnh khắc ngắn ngủi còn giữ được lý trí tỉnh táo mà suy nghĩ, linh hồn của hắn từ một vết nứt bé nhỏ lại lan ra thêm một chút...
"Hự aaaaaa...!!" Vết nứt lan ra kia thế mà lại lan tới một vết nứt khác ở gần, tạo thành một vết nứt nghiêm trọng hơn rắt nhiều, đau đớn ngập tràn cõi lòng của hắn.
"Không thể...do...dự thêm nữa... Nếu như còn chần chừ...thì sẽ chết!" Âm điệu trong tâm trí Trần Vô Hạo trở nên quyết tuyệt, nếu còn kéo dài không quyết thì sẽ chết, vậy thì thử liều một phen cũng có sao?
Đằng nào thì nếu như thất bại cũng phải chết, cả hai phương hướng đều sẽ chết, nhưng thà rằng lựa chọn phương án có tỉ lệ cơ hội thành công cao hơn thì vẫn tốt hơn mà.
"Được thì ăn...ngã thì chết!" Ý chí sống còn của Trần Vô Hạo thúc giục thân thể của mình gầm lên một tiếng, sau đó mở mắt lấy ra mảnh vỡ thuỷ tinh...
Mãnh vỡ ấy như hiểu được ý của hắn, lập tức điều động lực lượng thả ra đoá ngũ sắc liên hoa kỳ bí kia đến trước mặt hắn...
Không chút do dự, mặc kệ cho bản thân thức tỉnh làm cho linh hồn của Giao Thú Vương vùng vẫy kịch liệt hơn gây phản phệ linh hồn của mình càng ngày càng nặng hơn...
Hắn điều động số hồn lực ít ỏi duy nhất có thể làm mà lại còn đang rối loạn của mình vào 2 lòng bàn tay, bắt lấy đoá liên hoa ấn mạnh vào trong đầu mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, dị biến nảy sinh...