Chương 7: BẢY

Trong lúc đó, tại một văn phòng, trên chiếc bàn làm việc có tagname ghi chức danh: Thư ký: Đào Văn Dũng, chiếc điện thoại bàn rung lên bần bật.

– Mẹ nó, tý thì xong rồi, mất cả hứng.

Thằng cha với tay lấy cái điện thoại đưa lên nghe giọng tức giận:

– Alo! Ai đấy ạ?

– Tôi cần liên lạc với thủ trưởng của anh gấp, anh vào báo ngài mở email ngay đi.

– Anh là ai? Có chuyện gì mà yêu cầu gấp như thế?

– Tôi là quản lý sở cảnh sát giao thông XY, Nguyễn Viết Dũng, có tai nạn xảy ra, đối tượng đến giải vây cho người gây tai nạn đưa ra thẻ có thể là thẻ “Tam Sắc”.

Thằng cha thư ký bật dậy, giữ điện thoại bằng cổ và cằm, kéo quần lên, nhét lại nhứ nhầy nhụa vào quần, kéo khóa, đóng thắt lưng da, đồng thời đẩy đầu cô gái phía dưới ra. Cô phục vụ với bộ ngực đã kéo hết áo xuống lộ một nửa lùi bò ra ngoài, đứng dậy chỉnh trang lại áo quần rồi đi mất.

– Thật không!

– Tôi không chắc chắn nhưng rất có thể, không có ai dám hay biết mà nhái được lệnh bài của Bạch Long Cửu Diện giáo.

– Giữ máy, đợi chút.

Anh ta lao ra khỏi phòng mình, chạy nhanh sang phòng gần đó, mặc kệ hai tên lính gác bộ mặt nhìn anh ta có chút kỳ lạ, bấm mã số mở cửa chạy vào trong phòng.

Chưa đầy 2 phút sau, anh ta lại hộc tốc chạy ra khỏi phòng, quay về bàn làm việc, cầm máy nghe lên giọng vội vã như sợ chậm 1 mili giây thôi thì bên kia sẽ làm hỏng chuyện:

– Chính xác rồi, là Bạch Long Lệnh – Tam Sắc, anh làm tất cả những gì có thể đi, đừng để vị khách kia nổi giận. Cùng là tên Dũng mà sao ông ngu như bò thế, có thế không nhận ra phải phiền tới chúng tôi.

– Vâng vâng… tôi biết rồi. Tôi xin lỗi.

Ngay sau cú điện thoại với thư ký một đơn vị riêng biệt hắc dịch ra vẻ nào đó, đại tá Nguyễn Viết Dũng run run bấm điện thoại cho đàn em, giải thích một thôi một hồi, tránh để lộ quá nhiều thông tin.

Nghe cú điện thoại của sếp, anh trung tá chuyển sắc mặt từ tái vừa, tái xanh, tái đỏ, tái đen và cuối cùng là tái trắng. Hình như bệnh run tay có lây qua điện thoại, anh ta cầm cái điện thoại, cố gắng giữ cho nó không run bằng cả 2 tay đưa cho Thìn:

– Dạ, chúng tôi thật sự xin lỗi ngài, tất cả yêu cầu của ngài chúng tôi xin đáp ứng ngay, xe của cô Linh đây chắc chắn sẽ được chuyển về nhà cô trước 3h chiều, nếu không có gì hài lòng chúng tôi xin đổi cho cô Linh xe mới. Ngoài ra chúng tôi xin được đền bù tinh thần và thời gian cho ngài và cô Linh, mong ngài bỏ quá cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi. Đại tá của chúng tôi xin phép được nói chuyện với ngài vài điều ạ.

– Được, đưa đây!

Thìn giật lấy cái máy từ tay anh chàng, cùng với chiếc thẻ trắng, như thoát được tử thần, anh ta thở một hơi dài, nãy giờ không dám thở nên hết sạch cả oxi trong người.

– Tôi nghe!

– Ngài Tam Sắc phải không ạ, tôi là Nguyễn Viết Dũng, đại tá quản lý sở giao thông XY, thật sự mấy nhân viên tôi không thể nhận ra ngài. Rất mong ngài bỏ quá cho, cũng là duyên được làm quen với ngài, tôi đang chuẩn bị món quà tạ lỗi và lập tức tới tận nơi để trực tiếp xin lỗi ngài. Mặt khác rất mong được diện kiến thần dung của ngài Tam Sắc.

– Không cần thiết, bảo đàn em ngươi xử lý chiếc xe là được rồi. Quà thì thôi.

– Dạ, quà bình thường thì tôi đâu dám dùng tạ lỗi với ngài ạ. Đây là một mảnh Long Đồ Chí…

– Cái gì? Người có một mảnh Long Đồ Chí?

– Vâng vâng! – “Ngài” đại tá đang lau mồ hôi giải thích ngay, sợ rằng nói chậm 1 giây thôi cũng làm anh ta ân hận không kịp – Là vô tình thôi, vô tình thôi ạ! Trong họ hàng nhà vợ tôi có một cụ bà rất lớn tuổi, mấy năm trước cụ lâm trọng bệnh, trước khi qua đời cứ khư khư giữ lấy mảnh da dê trong tay không cho ai sờ vào hay bỏ ra. Trong một lần hỏi thăm cụ, cụ bỗng nhìn tôi bảo tôi có tướng được thấy “long diện”, đưa mảnh da dê cho tôi và bảo nó là Long Đồ Chí, dặn tôi sẽ có duyên gặp được người tôi cần đưa thì đưa ra, tự tôi sẽ biết. Tôi nghĩ, à không, tôi chắc chắn đây chính là cái duyên đó.

– Được, ta sẽ nhận món hậu lễ này, không cần gì khác, bảo người gửi tới địa chỉ… cho ta, còn lúc nào đó ta sẽ gặp mặt ngươi. Tam Sắc sẽ liên lạc với ngươi sau!

– Dạ! Hả… tút… tút…

Nguyễn Viết Dũng thần người nhìn màn hình điện thoại đã tắt cuộc gọi bên kia, “Tam Sắc sẽ liên lạc với ngươi sau!”. Vậy chẳng phải, người ông ta vừa nói chuyện không phải là Tam Sắc đại nhân, người ông ta và đơn vị đặc biệt kia tưởng, mà là…

Linh không khỏi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô trải qua nhiều cảm xúc hơn cả 5 năm. Đủ hết mọi thứ, đặc biệt là sự bất ngờ, bản thân cô cũng thừa rõ mình phạm lỗi sai tày đình thế nào, khi Thìn quay sang đề nghị mấy anh csgt đi sửa xe rồi mang tới nhà cô, cô giật mình nhưng không phản ứng, vì không biết phản ứng thế nào, thêm nữa là cô có cảm giác tin tưởng vào người đàn ông này, muốn được anh ta che chở.

Và giờ đây, khi nhìn thái độ sợ hãi như đối mặt với thần chết của anh trung tá, thái độ cung kính chỉ có như lính hầu với vua chúa trong phim kia thì cô chẳng còn suy luận được điều gì. Điều duy nhất cô đoán có thể Thìn quen một nhân vật cấp cao nào đó khiến mấy anh kia phải xóa bỏ hết lỗi cô gây ra, nhưng cái sự sợ hãi kia không thể đến từ một nhân vật cấp cao được khi mà cô là người sai thế này. Vậy Thìn là ai? Quan hệ thế nào?

Những suy nghĩ và câu hỏi rối tung trong đầu, Linh lên xe Thìn lúc nào không biết sau khi Thìn từ chối sự hộ tống hay điều xe của mấy chàng kia. Chiếc xe dream nổ máy, bỏ lại đằng sau sự rắc rối vừa rồi, cùng lúc 4 anh chàng kia chia sẻ với nhau câu chuyện và cùng lúc gọi loạn cả lên đơn vị cứu hộ, xưởng sửa xe mấy cái cùng lúc.

– Thực sự anh là ai? Tại sao những người kia sợ anh như vậy?

– Linh! Em có thể giữ bí mật chuyện hôm nay được không, tốt cho cả em, cho cả anh và Thanh Dương. Em chỉ cần biết anh quen biết với những nhân vật cấp cao trong một lần vô tình anh giúp họ là được.

– Dạ! Em hiểu…

Linh thầm nghĩ chắc mình đa nghi quá, đúng là trong chuyện vô tình nào đó, Thìn có thể quen với vài nhân vật cao cấp là bình thường, đôi khi chỉ bữa nhậu thôi người ta cũng thành bạn thân được cơ mà. Nên chuyện của cô mới dễ dàng giải quyết thế, mặt khác cô là người sợ bị lộ chuyện nhất, ngu gì đi nói ra.

Cùng lúc, cô bạn từ HCM gọi điện cho cô, nói rằng vừa xuống tới sân bay đã có 1 anh chàng đi xe mẹc đến tận nơi, nói là người của anh Nguyễn Viết Dũng, bạn cô Linh tới đón thay. Sau khi hỏi ý kiến Thìn, Linh bảo bạn yên tâm lên xe. Lúc nãy anh trung tá kia hỏi rất kỹ và xin số, ảnh của bạn cô nói sẽ cử người đón, không ngờ lại nhanh vậy.

Đưa Linh về căn nhà 5 tầng tại khu Trung Hòa, ngôi nhà được cơ quan phân rồi sau đó bố Linh xây dựng lại khang trang đẹp đẽ. Linh bỏ hai cánh tay không biết từ lúc nào ôm nhẹ eo của Thìn, xuống xe, lí nhí cảm ơn Thìn.

– Không sao! Việc của bạn Thanh Dương cũng là việc của anh. Em giữ kín bí mật hôm nay giúp anh là được rồi.

– Vâng, em còn sợ ai biết hơn anh ý.

– Bố mẹ em mai mới về đúng không, vậy không sợ lộ chuyện này đâu. Yên tâm trong chiều nay xe sẽ về tới như mới.

– Vâng! À mà anh Thìn này!

– Sao em?

– Ở bên anh, em thấy thật bình an ý.

Linh đỏ mặt, chạy nhanh vào trong nhà, đóng cửa, liếc liếc mắt nhìn Thìn lắc lắc cái đầu phóng xe đi. Cô khẽ mỉm cười, trái tim cô đập liên hồi khi ý nghĩa chợt xuất hiện “ước gì anh ấy là của mình”.

Văn phòng sở mật vụ FAK 2h sáng, đây là một đơn vị đặc biệt ngoài sự biết tới và quản lý của hầu hết chính phủ do một số nhà đầu tư bí mật, nhưng lại có sự liên quan, trao đổi thông tin giữa các bên. Một người đàn ông cao lớn với cái bụng chỉ muốn bung hết đống cúc áo sơ mi đi lại liên tục trong phòng. Cú điện thoại hơn 1 tiếng trước làm ông phải tức tốc bật dậy, bỏ lại hai cô sinh viên trẻ đẹp đang lõa thể bên cạnh để tới văn phòng. Xung quanh ông, 4 người vệ sĩ đứng nghiêm nghị, 2 cạnh cửa sổ và 2 ngay cửa ra vào, ngoài ra có 1 cô phục vụ đang thay tách cafe thứ 3 cho ông ta.

Tiếng cánh quạt máy bay phành phạch át đi tiếng mưa rào, ánh đèn rọi sáng cả khu nhà và vườn cây, người đàn ông tiến ra cửa sổ, nhìn chiếc máy bay đang hạ cánh xuống địa điểm dành riêng giữa khu vườn. Qua ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn chiếu sáng 2 bên con đường lát gạch đỏ, 2 người đàn ông từ trong máy bay bước xuống, chạy nhanh xuyên qua làn mưa để tiến vào tòa nhà.

Cộc… cộc… cộc… tiếng gõ cửa vang lên.

Được 2 vệ sĩ mở cửa, cởi nhanh chiếc áo mưa trùm đầu, 1 khuôn mặt khắc khổ hơi rám nắng quá mức hiện ra, có thể thấy rõ khuôn mặt đầy sẹo, cứng cáp và vuông vức của người đàn ông này. Ông ta bước vào, mỗi bước đi cảm chừng như muốn lún sàn nhà.

Hoàng Văn Võ, con trai của tướng quân Hoàng Văn Hà, là người cùng khởi xướng cũng như quản lý, phát triển đội ngũ đặc nhiệm Sói Đêm. Đây là đội ngũ thuộc sở an ninh mật FAK, một tổ chức được đầu tư từ nhiều nguồn lực, có nhiệm vụ hỗ trợ nhiều công tác mật mà chỉ rất ít người trong và ngoài chính phủ biết được. Người đàn ông đang chờ anh ta, tên bụng phệ kia là sở trưởng.

– Chào sở trưởng!

– Chào Lang chủ (biệt danh tự xưng của Hoàng Văn Võ), không rõ chuyện lớn tới đâu?

– Đủ lớn để tôi có thể gọi tất cả các nhân vật cao cấp nhất tới đây nếu cần.

– Thằng em tôi lại gây ra điều gì chăng?

– Không, mà giúp tôi xác minh việc đến lúc cần nói cho tất cả biết, dù việc anh ta sở hữu mảnh Long Đồ Chí bao năm không cho ông biết thật đáng tiếc, nhưng theo suy luận của tôi cũng không phải là mảnh tôi cần.

Nguyễn Viết Cảm, anh trai của Nguyễn Viết Dũng đóng vai trò quản lý sở an ninh mật FAK (Find And Kill). Cái chân đại tá của em trai mình cũng là do ông tác động, nhờ vả quan hệ nên thằng em ông vẫn coi là vô dụng mới có cái chức đó chỉ sau chưa tới chục năm công tác. Mà lại còn là trái ngành chuyển sang, từ một anh kỹ sư, ấy vậy mà sau thời gian đi học lấy bằng lại tham gia rồi trở thành đại tá như hiện tại.

Có điều, ông ta không tin tưởng thằng em này cho lắm, rất nhiều vụ xử lý ngu ngốc khiến ông lại phải nhúng tay. Do vậy, tất cả đàn em xung quanh Dũng đều là chân tay của ông điều tới, điện thoại riêng Dũng bọn chúng có thể nghe trộm được, chuyện Long Đồ Chí từ 3 ngày trước sau khi được báo cáo ông lập tức gọi điện cho Lang Chủ, và hôm nay anh ta yêu cầu khẩn thiết ông đợi ở văn phòng dù đã quá nửa đêm, còn bản thân thì bay từ Quang Nam ra vừa tới đây.

– Tất cả ra ngoài.

– Không thể được, nhiệm vụ chúng tôi là bảo vệ sở trưởng 24/24.

– Các ngươi dám cãi lệnh Lang Chủ? Mấy que tăm như các ngươi thì bảo vệ được ai?

– Ngươi là ai mà dám lớn lối ở đây?

Sở trưởng Cảm đưa mắt nhìn người vừa tranh cãi với đám vệ sĩ, chàng thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặt trẻ măng, nhưng ánh lên trong mắt là sự tàn bạo và ác độc. Cảm chừng như mắt anh ta đã chứng kiến sự đau đớn trước khi chết của hàng trăm người.

– Tôi quên giới thiệu, đây là Lang Tà, vệ sĩ cũng như người tôi tin tưởng nhất. Trực tiếp có mọi quyền hành quản lý Sói Đêm nếu tôi vắng mặt. Ngoài ra cũng là người có tiềm lực mạnh nhất biệt đội. Tính cách anh ta vốn hoang dã nên không tuân theo quy tắc nào, sở trưởng bỏ quá cho. Hiện tại tôi cần tất cả mọi người ra ngoài trừ sở trưởng.

– Vậy anh cũng lên đi ra ngoài đi! – Anh vệ sĩ nhìn thẳng vào mắt Lang Tà tiếp tục đấu khẩu, bản thân anh từng là 1 thiếu tá quân đội tài giỏi, có thể nói thuộc dạng xuất sắc trong quân đội. Sau khi quyết định xuất ngũ sớm, anh về làm vệ sĩ cho tên béo này đã mấy năm nay. Loanh quanh chỉ có tháp tùng hắn đi tiệc tùng, chơi bời và cảnh vệ. Chẳng có cơ hội chiến đấu và ít được tiếp xúc với các đội ngũ, anh và 3 vệ sĩ cao cấp khác chỉ có thể tự luyện tập với nhau cho khỏi lụt nghề.

– Không phải việc của anh, hơn nữa tôi bảo vệ ngài sở trưởng chắc chắn tốt hơn 10 lần 4 người, các anh có thể ra ngoài được rồi.

– Láo xược, để tôi kiểm tra thực lực anh!

Một vệ sĩ khác lao về phía Lang Tà, cú đấm dứt khoát được tung ra cùng lúc với sự di chuyển của cơ thể, phối hợp nhịp nhàng giữa lực quán tính di chuyển, lực xoay người của hông và tốc độ ra đòn của toàn bộ cánh tay. Trong khoảnh khắc, từ khoảng cách gần 3m mà cú đấm của anh vệ sĩ đã áp sát hướng thẳng tới cạnh mắt của đối thủ.

R. Ắ… C… Tiếng gãy khô khốc vang lên, không biết bằng cách gì và động tác thế nào, chỉ thấy Lang Tà xoay nhẹ người, cả thân dưới gần như không động đậy, tay trái có di chuyển một chút, trong khi đó, người vệ sĩ kia lao tiếp về phía đống ghế tựa, đổ sầm, tiếng rắc phát ra từ cánh tay đã gãy của anh ta vang lên.

– Mày DÁM…

Đồng thời 1 lúc cả 3 vệ sĩ lao về vị trí Lang Tà đang đứng, tung ra những chiêu hiểm hóc như đã bàn nhau từ trước đánh vào các yếu điểm, thượng, trung và hạ bộ.

Lang Tà cười khẩy, dùng sức chân nhún nhẹ, thân hình hắn bật lên cao hơn 2m, đồng thời chân phải tung ra một cú đá vòng cung, hai vệ sĩ lao vào đồng thời chỉ cảm thấy đầu óc tối sầm, miệng như có gì vỡ ra. Chưa rơi xuống nơi, Lang Tà xoay thêm nửa vòng trên không, bằng một cú đá hậu móc chân trái, gót giày đặc chủng của hắn giáng vào bả vai của vệ sĩ cuối cùng, lại một tiếng rạn xương vang lên, Lang Tà hạ người đúng vị trí cũ.

Một cú dậm nhảy và xoay trong 1 vòng trên không hắn đã hạ cả 3 người, lực hai chân khủng khiếp khiến toàn bộ đợt tấn công như một cơn bão thổi qua 3 người kia. Không thể cản lại, lực cản khi tiếp xúc không đủ để làm hắn phải thay đổi vị trí đáp xuống. Mặt hắn thản nhiên như nãy giờ chưa từng làm gì vậy.

– Ha ha ha!!! – Lang Chủ cười lớn trong khi sở trưởng Cảm méo mặt. Ông biết đội ngũ Sói Đêm này tinh nhuệ tới mức nào. Chỉ riêng 1 nhân sự bất kỳ được huấn luyện thôi cũng đã có thực lực hơn hẳn các bộ đội đặc chủng bình thường. Nhưng không ngờ chỉ với động tác dạo chơi cũng có thể hạ được 4 vệ sĩ cấp cao được ông ta lựa chọn kỹ càng trong đám tinh nhuệ để bảo vệ mình.

– Không tốt, thế là không tốt. Khiêu khích Lang Tà chỉ gãy vài thứ là rất may cho các ngươi rồi. Cũng là nể mặt sở trưởng. Mau đi ra ngoài, ở đây không có chuyện của các ngươi nữa. Ra trực thăng có nhân viên y tế ở đó sẽ băng bó cho các ngươi!

Lồm cồm bò dậy, 4 vệ sĩ tinh nhuệ giống 4 đứa trẻ con bị võ sư đánh ngã, dìu nhau ra ngoài. Chiếc Agustawestland AW – 189 2 động cơ được “độ” lại đứng sừng sững giữa trời mưa. Chiếc máy bay này được Lang Chủ xử lý riêng, trở thành một pháo đài mini trên không với đủ các công nghệ tiên tiến. Thay vì tốc độ khoảng 270km/ giờ và tầm hoạt động 900km, nó trở thành chiến đấu cơ và phương tiện đạt tới tốc độ gần 400km/h và tầm hoạt động 1200km. Như hiểu được chuyện xảy ra bên trong văn phòng, một nhân viên y tế nhảy khỏi máy bay chạy tới giúp 4 người dìu nhau vào bên trong khoang để băng bó tạm thời.

Nhìn 4 vệ sĩ chui cả vào máy bay, để thủ phạm đứng ngó nghiêng mấy bức tranh nhởn nhơ trong phòng, sở trưởng Cảm nhíu mày, nếu vừa rồi mới là một phần nhỏ thực lực của mà Lang Chủ vẫn thường nói “không dám chắc 3 phần khi chiến đấu 1 – 1” với cao thủ của Bạch Long Cửu Diện giáo thì thực lực của chúng khủng bố thế nào? Hỏi sao rèn luyện, đầu tư tới 6 năm nay rồi, huy động không biết bao nhiêu nguồn lực và tiền bạc, tất cả mọi người vẫn e dè sợ giáo phái này, cả bản thân Lang Chủ cũng chưa bao giờ đồng ý việc tìm kiếm, tấn công thành viên của giáo. Thậm chí ra quy định bất cứ ai có ý đồ gây hấn, sinh sự hay để lộ thông tin với thành viên của của giáo phái này sẽ “không tha thứ” cho dù là nhân vật cao cấp.

Đợi sở trưởng Cảm đặt cái mông phệ của mình xuống chiếc ghế, Lang Chủ từ vị trí cách đó 5m, đá nhẹ chiếc ghế sát chân, cái ghế bay vài vòng trên không trước khi rơi xuống ngay sát đối diện với sở trưởng. Sự lấc cấc này, sở trưởng Cảm đã quen, phần vì vai vế của bố Lang Chủ, dù là người được giao nhiệm vụ quản lý và hỗ trợ, nhưng sở trưởng Cảm luôn thấy mình chỉ là thằng liên lạc, cung cấp thông tin, nguồn lực hai chiều giữa hội đồng bí mật ông chưa bao giờ biết có những ai và biệt đội Sói Đêm.

Phần vì ông ta không thấy phiền lòng về việc đó, vì ở vị trí này, ông ta không cần làm bất cứ công tác nào khác, hưởng thụ chán chê nguồn lực vô cùng mà không cần giải trình với bất cứ ai. Chỉ cần biết điều với “cấp dưới” Hoàng Văn Võ thì anh ta sẽ ký nhận cho ông mọi khoản chi phí ông muốn mượn danh Sói Đêm để dùng cho bản thân.

Lang Chủ tự mình ngồi vào chiếc ghế, Lang Tà đứng sau lưng, mắt và tai tập trung các động tĩnh bên ngoài căn phòng. Lang Chủ chăm chú nhìn người đối diện:

– Câu chuyện sẽ khá dài, mà ông không được phép ghi âm. Lang Tà nãy giờ cũng đã kiểm tra quanh phòng không có thiết bị ghi âm rồi. Nên tôi sẽ trực tiếp nói hết cho ông, mặt khác ông cố mà ghi nhớ để thông tin lại cho những người được phép nghe thông tin cấp độ SSS.

– CÁI GÌ? SSS? – Sở trưởng Cảm bật dậy khỏi cái ghế, nếu bình thường mà ai bảo ông ta có thể tự nhấc cái cơ thể nặng nề đứng dậy nhanh như vậy thì chắc kẻ đó là người điên.

– Phải! Chính xác là SSS, nếu đặt được tôi thích gọi nó là SSSS hơn, liệu có đủ để tôi kéo ông ra khỏi mấy em gái non trẻ và đội mưa gió tới đây không?

– C… ó… ho… àn… t… ò. A. Nn có… th… ể…

– Ông cứ ngồi xuống đây đã. Định thần và lắng nghe thật kỹ câu chuyện dài này – Lang Chủ hạ giọng, ôm đồm nói một cách nhẹ nhàng chưa từng có với bất cứ ai.

SSS là thông tin cấp độ gì? Đối với một quốc gia bất kỳ, mọi thông tin đều phải nắm rõ, không chỉ thông tin trong nước mà cả thông tin khắp thế giới, thậm chí là những thông tin ở 1 đất nước nhỏ xíu cách nửa vòng địa cầu chẳng liên quan tới mình. Muốn tồn tại trong thế giới này, nơi mà bất cứ thời nào cũng có hiện tượng cá lớn nuốt cá bé, những tưởng hòa bình nhưng 1 cường quốc chỉ cần tìm một lý do, tạo ra lý do phù hợp là có thể xâm chiếm nước khác bằng vũ lực với những mục tiêu công khai như: Tìm diệt khủng bố, giúp ổn định chính trị, cứu giúp người dân… Mặt khác với thực lực kinh tế, một cường quốc có thể tấn công bằng kinh tế, văn hóa để đô hộ nước nhỏ trong vô hình, vô thanh.

Dân thường cứ ngỡ như đất nước mình không có chiến tranh bằng vũ lực thì yên tâm làm ăn và chính phủ chỉ toàn sâu mọt. Trên thực tế, nếu không quan sát, có những biện pháp tự bảo vệ và liên kết đồng minh, tạo ra tiếng nói trên trường quốc tế, biết nhịn, biết nhẫn thì bất cứ lúc nào, cái mộng tưởng hòa bình của dân chúng sẽ bị dập tắt. Đời sống sẽ trở lên lầm than như những nước có tỷ lệ lạm phát lên tới hàng triệu %, hay bị tấn công quân sự, người chết nhà mất. Nói vậy để hiểu rằng, không thể phủ nhận nếu không có 1 chính phủ đủ khôn ngoan, người chịu thiệt thòi đầu tiên là dân chúng.

Để phân loại các luồng thông tin, hệ thống tình báo đưa ra các mức độ phân loại. Gồm mức D, C, B, A, S, SS, SSS. Trong đó mức D là mức đụng độ địa phương có thể tạo ra làn sóng dư luận, như là bang hội đâm chém nhau ở quy mô vài chục người trở lên, mức B là những thông tin có thể ảnh hưởng rất mạnh tới thị trường, ngân hàng, cổ phiếu… có nguy cơ gây ra sự sụt giảm GDP hoặc có sự đụng độ ở quy mô rộng, có vũ khí nóng như là chiến đấu toàn diện với một tập đoàn ma túy xuyên quốc gia.

Lấy ví dụ như thời gian dài Hoa Hạ có ý đồ tìm lý do để xâm chiếm Đại Việt, chúng gây hấn về mặt quân sự, trên thương trường, bày ra đủ mưu mô để người dân tham lam ngốc nghếch bị lừa về mặt kinh tế. Dậm dịch huy động quân sự ra biên giới, trên biển thì xây căn cứ, đưa các khí tài ra tạo ra thế gọng kìm. Không phản ứng sẽ bị đè bẹp, phản ứng quá sẽ tạo cơ hội tấn công quân sự tổng lực, phải nhờ hàng trăm chuyên gia trong nước và quốc tế phân tích tình hình, từng đầu mối thông tin nhỏ tới hàng nghìn GB dữ liệu mới có thể tìm ra phương án nhún nhường 1 chút mà bảo vệ được cái lớn.

Một sự kiện được đánh giá quan trọng và nguy hiểm tới sống chết của quốc gia như vậy mà chỉ được xếp vào hàng mức độ S, thậm chí có thể nói chỉ nhỉnh hơn mức A 1 chút và cũng chỉ xảy ra vài lần trong suốt cả trăm năm. Vậy mức độ SSS là như thế nào? Là nó có thể thay đổi quyền lực và bộ mặt của cả một quốc gia so với thế giới, có thể gây ra chiến tranh thế giới thứ 3, có thể sắp xếp lại quyền lực và lãnh địa trên thế giới. Vậy mà hôm nay Lang Chủ đang chuẩn bị nói ra thông tin như vậy lại còn bảo xứng để gọi là SSSS hơn. Mà cả 6 năm làm việc, mặt ngoài thì quản lý nhưng thực tế là nghe lệnh của Lang Chủ, Nguyễn Viết Cảm hiểu rõ hắn không bao giờ nói quá hay nói láo vấn đề gì.

Từ từ ngồi xuống, cầm tách cafe uống một hơi dài hết sạch, sở trưởng Cảm đã lấy lại được sự bình tĩnh:

– Tôi sẵn sàng rồi, anh nói đi!

LIKE - UNG HO MINH NHE