Chương 6: SÁU

Vươn vai thức dậy sau một ngày đi lại quá nhiều, Thìn mở toang cửa sổ phòng ngủ. Nắng hè chói chang đã trải dài trên khắp những nóc nhà phía dưới. Thìn rất ghét mùa hè, mỗi khi nó đến nếu không có việc gì thực sự cần làm hay đi du lịch thì anh sẽ trốn luôn trong nhà, mà mùa nào chả vậy. 3 năm nay đều là như vậy, Thanh Dương cũng không thắc mắc nhiều vì nghĩ chồng phải làm việc online nhiều. Thi thoảng cô thấy chồng cũng đi chạy bộ hay thể dục gì đó nhưng chưa bao giờ cho cô đi cùng. Lý do là vì mỗi lần anh chạy đều rất nhiều và nhanh cô không theo được. Cô đã thử một lần và loáng cái chẳng thấy bóng chàng đâu, sau lần đó anh đi tập của anh, cô đi tập Yoga và nhảy cổ điển của cô.

Pha một cốc café, châm một điếu thuốc, Thìn đứng ngoài hành lang ngắm nhìn trời đất. Vị trí hướng tây bắc nên ở đây buổi sáng chưa bị nắng chiếu vào. Hôm nay chủ nhật, mà mỗi chủ nhật nếu không đi đâu, Thanh Dương sẽ nướng tới tận trưa, nếu Thìn không gọi thì sẽ bỏ luôn cả bữa trưa để ngủ.

Đêm qua, trong khi Thanh Dương đang ngồi nghĩ lại dòng ký ức thì trong đầu Thìn hỗn độn hiện ra hình ảnh của Thảo khi cô trần truồng, hình ảnh khi cô khóc lúc rửa bát, hình ảnh mấy lần cô pha trò nghịch ngợm. Cũng chả hiểu sao anh để ý, chắc là vì cái hình ảnh lõa lồ kia, mỗi lần nghĩ đến là thằng nhỏ của anh lại ngóc đầu dậy cựa quậy. Anh cảm giác nhu cầu sinh lý trong mình mỗi lúc một cao hơn, thật hơn và có xu hướng muốn thỏa mãn mình, tự do, không gò bó theo bất cứ quy tắc nào.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thìn bỏ cốc café lại, vào cầm và nghe nhanh cú điện thoại sợ ảnh hưởng giấc ngủ của vợ:

– Alo, anh Thìn à cứu em…

– Có chuyện gì? – Thìn ngỡ ra mất 1s, nhận ra giọng hoảng hốt của Linh.

– Em bị bắt xe?

– Bắt như thế nào? Bắt ở đâu?

– Em… đâm phải xe cảnh sát giao thông.

– Éc! Thế mà kêu bị bắt xe.

– Thì đâm xong rồi bị bắt xe.

– Được rồi đang đâu anh qua?

– Em đang ở đường x, đối diện siêu thị y, địa chỉ là…

Thìn mặc nhanh cái quần ngố, vội với chiếc chìa khóa xe máy chạy ra khỏi nhà. Tính Thìn rất nhiệt tình với bạn bè của vợ cũng như bạn bè mình, do vậy tất cả bạn bè Thanh Dương đều rất quý Thìn. Thêm nữa, là người coi như thành đạt, lại nhiều hiểu biết và từng trải nên dễ được chị em tin tưởng.

Linh là con cả, dưới cô có 1 em trai năm nay mới vào lớp 9. Nhà cô vốn ở Hà Tĩnh, nhưng năm cô 8 tuổi, bố cô được nhậm chức ở thành phố thủ đô, đồng thời được phân nhà tại đó lên cả nhà chuyển đi cùng. Bố cô thuộc tuýp người cực kỳ gia trưởng và khó tính, cả 3 mẹ con đều sợ 1 phép, tuy không đánh vợ con bao giờ nhưng mỗi lần ông cáu lên là chửi bới, đập phá đồ đạc. Mẹ cô vốn là cô gái nông thôn có chút nhan sắc, sau khi lấy chồng chỉ ở nhà nội trợ phụ thuộc vào chồng, có làm thêm vài việc linh tinh lên sợ càng thêm sợ. Cũng may bố Linh ngoài lúc say xỉn, cáu giận ra cũng rất yêu thương vợ con.

Linh cao 1m68, nếu một người có kinh nghiệm sẽ nhìn ra ngay, gọi là kiểu “nửa quê nửa tỉnh”, vì gia đình có điều kiện lên ăn mặc, đồ dùng, chải chuốt của Linh cực kỳ kỹ càng, dùng đồ có giá trị cao. Trong tất cả bạn bè thì Linh và Loan là xinh đẹp nhất, nhưng ở Linh toát ra cái gì đó đàn bà hơn, hấp dẫn đàn ông hơn. Cô có một khuôn mặt khả ái, hơi to bản một chút, điều này cân đối với người cô vì tuy cao nhưng cũng không nhẹ cân, có thể được xếp vào hàng hơi mập. Tay chân đều tròn lẳn, làn da trắng bóc như trứng gà vì thường xuyên tắm trắng và xài mỹ phẩm cao cấp. Nếu xinh đẹp có thể so với Loan thì độ trắng lại có thể so với Thanh Dương, và ngực thì có thể so với Thảo. Ngực cô không quá khổ nhưng cũng ở mức 85, tuy vậy lại không lộ liễu như Thảo vì chiều cao hơn hẳn.

Lúc này, Linh đang bối rối, con Mazda 3 Sedan 2. 0 của cô bẹp đầu, móp lại đồng thời cắm luôn tới ¼ xe tuần tra đằng trước. Đây là đường 1 chiều, vậy mà xe của cô lại đâm đối đầu được với xe tuần tra kia, chân tay cô run lẩy bẩy nhìn 4 anh cảnh sát giao thông đang mượn tạm bàn của quán trà đá gần đó ghi ghi chép chép.

Điều cô lo sợ nhất không phải là phạt bao nhiêu tiền hay sửa xe mất bao nhiêu. Xe này là của bố cô chứ cô chưa có xe riêng, sáng nay cô đi đón bạn ở sân bay từ HCM ra chơi nên muốn oai, mượn xe bố đi đón. Nói là mượn nhưng là vì bố cô đang đi công tác, đưa mẹ và em cô đi chơi cùng nên xe ở nhà, riêng việc mượn xe này đã đủ chết chứ đừng nói lộ ra là gây tai nạn, lại còn đâm vào cảnh sát giao thông.

Nãy giờ bên CSGT đang yêu cầu cô gọi điện cho gia đình và chủ xe, nhưng cô sợ quá rồi, không biết gọi cho ai. Bạn thì ít toàn bè thì nhiều, nào ăn chơi đàn đúm, lên bar, du lịch sang chảnh. Nhưng lúc cần thì gọi đứa nào cũng chịu, hết cách, cô nghĩ tới Thìn, ý định là vay Thìn nhiều tiền đấm cho mấy anh kia chắc sẽ ổn hết. Thời đại này, cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ được mua bằng rất nhiều tiền.

Thìn không thể biết anh là phương án cứu cánh cuối cùng của Linh, hạ chân chống xe máy, anh tiến về phía cô gái đã mất bớt đi vẻ xinh đẹp, sang chảnh nửa mùa của mình, mặt và 2 tay cô xuất hiện vài vệt xước, mắt mất hồn sợ hãi. Nhìn thấy Thìn, cô lao tới ôm chầm lấy anh, đây là phản ứng tự nhiên khi cả nửa tiếng cô một mình bị vây bởi đám đông và bị chất vấn liên tục của 4 anh cảnh sát.

Từ tính toán vấn đề tiền và cách xử lý thì dần dần nó chuyển thành một nỗi sợ hãi, cô đơn. Cô tiểu thư chảnh giờ đây như con cừu giữa bầy sói, giữa mùa hè mà cô thấy người lạnh run như lần bị sốt xuất huyết. Nhìn thấy Thìn tiến tới, anh lúc này với cô như chiếc áo ấm giữa mùa đông, như cốc nước lạnh giữa sa mạc đưa tới cho kẻ hành khất.

Sau cùng, trừ gia đình ra, chỉ có anh là người xuất hiện khi cô cần nhất, mấy thằng hay tán tỉnh cô nghe chuyện cô kể đề bảo bó tay với xem đã, đúng đàn ông là giống không tin được. Phản ứng tự nhiên của người con gái này hoàn toàn dễ hiểu, nhưng nó còn hơn là cảm xúc được nhìn thấy 1 đồng đội, một người tốt thực sự với mình. Nép mình vào vòng tay của một anh chàng còn thấp hơn cô 1 chút nhưng cô cảm thấy mình nhỏ bé, an toàn, ấm áp và ngọt ngào.

– Có chuyện gì kể chi tiết anh nghe nào?

Thìn nắm lấy bàn tay vẫn còn run của Linh kéo đi, Linh không hiểu sao mình để nguyên như vậy, thậm chí có một chút thích thú. Cả 2 tiến về phía 4 anh cảnh sát, lúc này đã 3 anh đứng dậy khi thấy Thìn tới:

– Anh là người nhà cô Linh?

– Không, tôi là bạn thôi? Ở đây có chuyện gì?

– Bạn thì không xử lý được rồi! – Anh cảnh sát trung tuổi nhìn một lượt anh chàng mới tới này, áo phông nhăn nhó, quần ngố, cái quái gì kia – dép tổ ong ạ, ngó ra đằng sau, con dream ghẻ dù nhìn vẫn mới nhưng vẫn là ghẻ. Tưởng gọi ai, gọi ra một thằng bạn ất ơ này mà đòi giải quyết. Anh càng sôi máu:

– Cô Linh đây không có giấy phép lái xe, không có giấy tờ, lái xe vào đường một chiều, không làm chủ tốc độ đâm vào xe tuần tra của cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ, đã sai lại càng thêm sai, đã thế còn ăn nói hỗn láo… – anh ta liếc cặp mắt dê xồm về đôi bồng đào căng phồng lấp ló dưới chiếc áo hai dây trắng của Linh.

– Tôi thấy hơi thở anh có mùi cồn! – Thìn cắt lời.

– Tôi không phải là người lái xe tuần tra, tôi ngồi sau đồng chí lái xe, anh quyền gì chất vấn tôi? Anh đi vào đây cũng là đi ngược đường một chiều, chiếu theo luật tôi thấy anh vi phạm luật an toàn giao thông đường bộ, yêu cầu xuất trình giấy tờ.

– Những điều anh ta nói đúng không Linh! – Thìn phớt lờ quay sang hỏi Linh.

– Dạ… Đ. Ú… ng ạ! Hu hu.

Linh bắt đầu khóc, hai hàng nước mắt chảy ra, một cô gái lá ngọc cành vàng chưa từng ai dám bắt nạt nay đứng trước nguy cơ cực lớn. Lại thêm chồng của bạn cô gọi ra ứng cứu, ai ngờ chưa gì đã gai mắt anh chàng cảnh sát kia. Hy vọng nhỏ nhoi bị đập tan thành từng mảnh nhỏ.

Lúc này cả 3 anh chàng csgt còn lại đã tới gần 2 người sau khi giải tán đám đông xung quanh, vẫn còn hơn chục người để xe sát vỉa hè để hóng hớt xem diễn biến câu chuyện.

Một cô gái, vốn sang chảnh, lúc nào cũng tỏ ra kiêu sa, nay rơi vào hoàn cảnh này, một khuôn mặt trang điểm kỹ càng, nay nước mắt chảy cùng mồ hôi lấm tấm đang làm nhòe dần lớp phấn. Nhưng khuôn mặt Linh lúc này Thìn thấy đẹp hơn tất cả những lần anh gặp trước đây, cũng đẹp hơn tất cả đống ảnh trên mạng cô hay up sau khi chỉnh sửa. Trước mặt anh chỉ là cô gái đáng xinh đẹp, có nét dân dã đáng thương, yếu ớt không còn tỏ ra bề ngoài mạnh mẽ. Anh nhẹ nhàng giữ hai bên má cô, hai ngón cái lau nhẹ đi dòng nước mắt đang tràn xuống.

– Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!

Một câu nói đó thôi, cái giọng nói đầm ấm, nhẹ nhàng, bình thản như một làn gió mát, mọi sự ồn ào, những lời trách cứ, hằn học của 4 anh cảnh sát như biến mất hết cả. Hai bàn tay ấm áp như chạm hẳn vào trái tim thổn thức của Linh mà vuốt ve, dỗ dành nó. Lòng cô bình yên đến lạ, là đây ư? Là cái cảm giác được che chở, an toàn là như thế này ư? Là thứ mà cô chưa từng nghĩ tới sẽ tìm kiếm, vì cô là người thực dụng, chỉ chơi, đi lại với những anh chàng chơi bời có điều kiện, mặc dù chưa ai được phép xâm phạm thân thể cô. Thậm chí chưa có ai được cầm tay, vuốt mặt hay cô ôm như thế này.

– Tôi đề nghị lần nữa anh xuất trình giấy tờ xe và ra làm biên bản về việc vi phạm đi ngược chiều, còn cô này nhanh chóng gọi người sở hữu xe tới làm việc! – Anh cảnh sát nãy ngồi hí hoáy viết lách chen vào giữa đứng sát với 3 người. Nhìn hàm trên vai, Thìn biết đây là người có tiếng nói nhất trong 4 người.

– Tôi lại có một đề nghị khác! – Giọng Thìn thay đổi, thách thức.

Bình thường Thìn luôn tìm cách giấu mình, nhưng trong trường hợp Linh vi phạm hàng loạt lỗi cấm, ở mức độ này làm lớn có thể truy tố, tịch thu xe, câu chuyện về nhà Linh, bố mẹ thế nào Thìn đều rõ qua những lần kể chuyện của Thanh Dương. Nếu không giải quyết triệt để, nhún nhường thì Linh chắc chắn sẽ gặp bão táp, mặt khác dù Linh sai hoàn toàn nhưng dù gì cũng là cũng là bạn thân nhất của vợ, Thìn thì lại càng muốn giải quyết gọn gàng tránh nhiều chuyện không đáng có. Nên chỉ sau vài giây suy nghĩ anh lập tức lên tiếng, đồng thời quay mặt ra tỏ cái thái độ của kẻ trên.

– Đề nghị thế nào?

– Tôi đề nghị các anh gọi cứu hộ, đưa xe của bạn tôi về sửa rồi đưa tới nhà riêng cho cô ấy trong ngày hôm nay phải xong. Còn tôi sẽ đưa cô ấy về bây giờ.

– Anh bị điên à! – Một thanh niên khác, mặt mày đỏ gay chắc vừa uống nhiều, tay giơ lên cao như kiểu sắp đấm người.

– Tôi đề nghị anh ăn nói với người dân lịch sự!

– Lịch sự gì với thằng đã vi phạm lại còn lên mặt lấc cấc như mày, mày tưởng mày con ai?

– Tôi con của bố mẹ tôi, chả phiền gì tới ông. Đợi chút!

Thìn tiến ra chiếc xe máy của mình, bằng một động tác nhỏ chỉ bằng tay không, anh rạch phần bên của yên xe, cho hai ngón tay vào kéo ra một chiếc thẻ nhỏ màu trắng. Trên đó khắc hình hoa văn cầu kỳ và 3 vạch óng ánh màu vàng tươi.

Hùng hổ, 4 anh chàng kia xác định Thìn chẳng có vẹo gì, chỉ là thằng nhà quê chân đất đi cái xe máy quèn. Còn con bé kia, dự tính đã bàn nhau từ trước, không những vòi tiền mà sẽ phải “trả giá” chút đỉnh với cả 4 người mới xong việc được. Nhìn làn da trắng nõn nà, bầu ngực phập phồng kia chắc chắn sẽ đem lại hoan lạc khó tả. Nghĩ tới đó thôi mà cả 4 cái dùi cui đã dựng đứng hết cả lên. Xử lý thằng oắt con kia cho khuất mắt là sẽ tiến hành.

Thìn quay lại, vỗ nhẹ vào vai Linh cho cô thêm yên tâm, đưa tấm thẻ về phía trung tá cầm đầu:

– Anh gọi cho cấp cao nhất có thể, mô tả thứ anh đang cầm ở đây rồi sẽ biết.

Nghe giọng nói bình thản như không của Thìn, trung tá cảnh sát có chút gì đó mơ hồ, nếu đây là một thằng nông dân quèn, thằng xe ôm khố rách thì không thể có thái độ dửng dưng, cà khịa mạnh, yêu cầu các anh đem xe gây tai nạn, phạm luật đi sửa, mang đâu 1 cái thẻ ất ơ ra để dọa 4 người được cả. Có là loại người muốn lấy le với gái cũng không điên như thế, mà xét nhanh thì mối quan hệ giữa hai người cũng không phải yêu đương hay người nhà gì tới mức ăn thuốc liều như thế.

Anh rút máy ra gọi điện, số anh gọi là đại tá sở tại nơi anh làm việc.

– Alo, chào sếp.

– Vâng có trường hợp như thế này… bla… bla, vừa nói anh ta vừa đi dần về phía vỉa hè như một thói quen.

– Vâng, tôi chờ máy đây ạ!

Sắc mặt anh chàng biến đổi, từ cau có, cửa trên thành bình thường, có chút hồi hộp.

– Sao rồi anh! Thẻ gì đó ạ?

– Sếp bảo cũng không biết nhưng mơ hồ gì đó đã từng được nghe lên cần xác nhận lại. Bảo mình không được manh động, đợi thông tin. Để tôi chụp ảnh gửi cho sếp đã.

4 người cùng hồi hộp, chuyền tay nhau cái thẻ sau khi anh trung tá chụp ảnh gửi qua zalo cho sếp mình. Chiếc thẻ không rõ làm bằng kim loại gì, rất cứng, vừa có vẻ bóng, vừa có vẻ ảm đạm. Trên mặt trước khắc hình 1 con rồng có 9 cái đầu, trong đó cái đầu ở giữa hung dữ và mãnh liệt nhất. Phía dưới con rồng có 3 vạch màu vàng bóng óng ả. Mặt sau có một hình thù lằng nhằng không rõ đường nét trong một ô vuông vức. Nó thể nói nó giống như QR code, nhưng thay vì điểm ảnh lại là những đường nét oằn èo

- ae like ung ho tac nhe -