Chương 3: Mẫu tử Bạch Liên Hoa

Tần Dĩ Mạt nhìn nữ tử dung nhan tiếu lệ, phong thái xinh đẹp trước mặt, không khỏi thở dài trong lòng: “Người phải biết bảo bối nữ nhi của người đã biến thành một người khác mất rồi !”

“Phu nhân, tiểu thư sáng sớm đã đến đây, chắc là vẫn chưa ăn sáng đâu!” Chúc ma ma tươi cười nói.

Tả Hương Lan vừa nghe, mang ý cười, vừa nói: “Phải rồi! Phải rồi! Mau truyền cơm đi! Không thể để Hà nhi bảo bối của ta bị đói!”

Tần Dĩ Mạt khéo léo đỡ Tả Hương Lan đứng lên, trong chốc lát, liền có bảy tám nha hoàn thân hồng y mang các món ăn đủ màu sắc lên, dù là trong lòng vẫn còn lo sợ không yên, nhưng nhìn cái bàn đầy những “món ăn trân quý”, Tần Dĩ Mạt khóe miệng co rút, thầm nghĩ: “Cái này cũng xa xỉ quá đi!”

Chỉ thấy cái bàn tròn tử đàn khắc hoa này, bày ra hai mươi bốn món ăn, từng món tinh túy hoa mỹ làm cho người ta vừa nhìn vào đã thèm.

Tả Hương Lan dùng đũa bạc gắp một cái màn thầu, bỏ vào cái chén sứ trước mặt Tần Dĩ Mạt, nói : “Hà nhi làm sao lại không ăn, có phải là không hợp khẩu vị không , con muốn ăn cái gì nương liền kêu bọn họ đi làm!”

Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần, khẩn trương nói: “Không cần đâu, những thứ này đều tốt lắm ạ!”

Tả Hương Lan nhìn dáng nữ nhi cuối đầu dùng bữa, không khỏi khẽ hé môi cười.

Cảm nhận được ánh mắt đầy yêu thương của nàng, Tần Dĩ Mạt càng thêm áy náy, sau khi vội vàng ăn xong điểm tâm, uống một ngụm trà thơm, rồi quay sang Tả Hương Lan hỏi: “Nương. . . . . . Khụ khụ . . . . . Cha con khi nào ông ấy trở về?” .

Tả Hương Lan vừa cười vừa nói: “Làm sao, Hà nhi của chúng ta nhớ cha rồi?”

Ta làm sao có thể nhớ cặn bã kia, Tần Dĩ Mạt trong lòng hung hăng nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ ra một bộ rất – tưởng niệm đến.

Thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng Tả Hương Lan càng vui vẻ, nàng nghĩ hôm nay nữ nhi có chút thay đổi, cả người dường như trầm tĩnh đi một chút, chắc là trưởng thành rồi!

“Tính sơ qua, cha con đi Giang Châu cũng khoảng hơn nửa năm rồi, cũng là lúc nên trở về!” Tả Hương Lan vừa cười vừa nói .

Chúc ma ma ở một bên tiếp lời : “Chắc không phải đâu ạ! Lão gia trước khi đi có nói qua trước khi phu nhân sinh sẽ trở về!”

“Chúc ma ma!” Tả Hương Lan hờn dỗi kêu một tiếng.

Tần Dĩ Mạt nhìn về gương mặt hồng nhạt, thần sắc tràn đầy hạnh phúc của Tả Hương Lan, khẽ rơi vào trầm tư.

Dựa theo cốt truyện cuốn sách《 Tuyệt thế hồng nhan loạn thiên hạ 》, mẫu thân của Bạch Hà không có cơ hội lên sân khấu, nếu như nàng ta chỉ là một người qua đường Giáp thì còn có thể, nhưng hiển nhiên điều không phải. Tần Dĩ Mạt nhớ rõ ràng nữ chủ nhân “Bạch phủ” cũng không phải nàng ấy, mà là Ngu Tâm Nhi “Tuyệt sắc vô song, nhu nhược thiện lương, tốt đẹp phảng phất tân xuân” mới đúng mà.

“Chẳng lẽ nói ——” nàng ngẩng đầu nhìn Tả Hương Lan đang tươi cười mãn nguyện, nương của Bạch Hà trước khi cốt truyện bắt đầu đã chết sao?

Còn có hài tử trong bụng nàng ấy, Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy chính mình có chút nôn nóng, nàng hít thật sau một hơi, nũng nịu nói rằng: “Vậy nương nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt, sinh cho Hà nhi một đệ đệ đáng yêu nha!”

Trong lòng nàng thật sự mong, nữ tử này có thể bình an.

Tả Hương Lan nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi, vẻ mặt hiền hòa tươi cười.

Như vậy, mặc dù Tần Dĩ Mạt ngàn lần không muốn, vạn lần không nguyện, nhưng nàng vẫn lấy thân phận “Bạch Hà” mà sống ở nơi này.

Hai tháng này trôi qua, nàng dùng hết nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, một bên nàng phải lén tự suy đoán cách nói chuyện cùng với nghi thức lễ nghĩa cơ bản, một bên lại không thể để cho người khác phát hiện “Bạch Hà” đã bị thay đổi.

Có thể là do công phu của nàng đạt tối đa rồi, cũng có thể là Tả Hương Lan hiện nay đang mang thai không quản nàng, thật sự để cho Tần Dĩ Mạt từ từ thích ứng, ngay cả người trong phủ cũng bắt đầu tiếp nhận rằng đại tiểu thư Bạch Hà đã trưởng thành rồi.

“Nương. . . . . .” Tần Dĩ Mạt cầm cái yếm hồng nhỏ vừa thêu, cười nói: “Người xem, cái này cho tiểu đệ đệ mặc được chứ?”

Tả Hương Lan nhìn một cái, vừa cười vừa nói: “Đây không phải là yếm hình “Nhị long hí châu” Hà nhi nhà ta thêu chứ?”

Tần Dĩ Mạt đỏ mặt, nghĩ thầm: “Ta làm sao làm được như vậy.” .

Nhìn vẻ mặt xúc động của Tả Hương Lan, Tần Dĩ Mạt duỗi một ngón tay, chỉ chỉ vào một viên trân châu trên hình “nhị long hí châu” vừa cười vừa nói: “Xem nương nói vậy, giống như tốn không ít nỗ lực của Hà nhi , cái này đúng là con tự tay thêu nha!”

Nhìn dáng điệu xinh đẹp của nữ nhi, Tả Hương Lan cười lớn, tiếp lời: “Được được được! ! ! Hà nhi của chúng ta rất có tài năng!”

Tần Dĩ Mạt nghênh đầu, một bộ dạng không cần phải nói đâu.

Hai tháng này trôi qua, tài diễn kịch của nàng càng ngày càng tăng a!

“Đúng rồi !” Mẫu tử hai người cười một lúc sau, Tả Hương Lan hơi ngẩng đầu, đột nhiên nói với Tần Dĩ Mạt: “Ngày hôm qua cha con gửi một bức thư về, nói là còn khoảng sáu bảy ngày nữa sẽ về đến nhà.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Mạt đột nhiên cứng đờ, đám mây đen chưa từng tiêu tán trong lòng, lại bắt đầu xuất hiện.

Nàng lặng lẽ hít một hơi, làm một bộ dạng vui vẻ, nói: “Thật sao! Kia thật là quá tốt rồi!”

Ngay lúc chính mình sắp sinh, có thể có trượng phu bồi bên người, trong lòng Tả Hương Lan tự nhiên hạnh phúc.

Nhìn vẻ mặt “Hạnh phúc” của nàng, Tần Dĩ Mạt nắm chặt tay , làm như không để ý, hỏi: “Cha..Cha… lần này ông ấy trở về một mìn hsao?”

Tả Hương Lan ngẩn ra, lập tức cười nói: “Đương nhiên còn có thương thuyền của Bạch phủ chúng ta a!”

“Con, ý con không phải vậy! Con là nói…Cha….. ông ấy không phải rất thích giao hữu sao ? . . . . . . Có thể nào mang về một số bằng hữu này nọ làm khách không !”

“Điều này trong thư cha con không nhắc đến!” Tả Hương Lan cười nói: “Thế nào mà Hà nhi bắt đầu quan tâm đến tình hình giao hữu của cha rồi ?”

Sau khi nghe Tả Hương Lan nói xong, trong lòng Tần Dĩ Mạt vẫn chưa có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại giống như bị một tảng đá đè, trong ngực nặng nề khó chịu muốn chết.

Nàng nhìn về nữ nhân toàn tâm toàn ý đợi trượng phu trở về, chỉ cảm thấy trái tim mình từng hồi từng hồi đau đớn, người có chờ cũng không còn nhìn thấy được cái trượng phu tình thâm ý trọng nữa, mà là một con người bạc tình mê luyến nữ nhân khác vô phương cứu chữa!”

“Hà nhi, con làm sao vậy?” Nhìn về phía nữ nhi viền mắt có chút đỏ, Tả Hương Lan vội hỏi.

Tần Dĩ Mạt lắc đầu, đi đến bên người Tả Hương Lan, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve bụng nàng.

“Nương. . . . . .” Nàng nhẹ nhàng nói: “Vô luận như thế nào người còn có đệ đệ. . . . . . Còn có Hà nhi. . . . . .”

Vì hài tử trong bụng người, xin người hãy trở thành một nữ nhân kiên cường nhé!


“Tiểu thư, tiểu thư. . . . .” – Tần Dĩ Mạt buông quyển sách trên tay, nhìn Tiểu Thanh vội vàng hấp tấp chạy vào, hỏi: “Làm sao vậy? Chạy nhanh như vậy?”

Tiểu Thanh nắm lấy tay Tần Dĩ Mạt, nói: “Lão, lão gia trở về rồi !”

Trong lòng Tần Dĩ Mạt lập tức có một linh cảm không ổn, nàng lại nhìn Tiểu Thanh mắt đang tràn đầy lo lắng, đứng dậy lại có một dự cảm không tốt : “Nương của ta, nàng xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Thanh vừa nghe xong, nước mắt ào ào chảy xuống, khóc sướt mướt nói : “Phu nhân đột nhiên ngất xỉu rồi!”

Tần Dĩ Mạt loạng choạng lùi về một bước, ngày này rốt cuộc cũng tới sao?

Nàng đẩy Tiểu Thanh trước mặt ra, liền chạy về hướng chủ viện.

Lúc này trong Hi Lan viện hoàn toàn là một mảnh “binh hoang mã loạn”, Tần Dĩ Mạt như một cơn gió tiến vào nội điện, trực tiếp hỏi Chúc ma ma đang lo lắng : “Nương ta, nàng thế nào rồi?”

“Đại phu nói, phu nhân là do giận dữ công tâm mới phải ngất xỉu. . . . . . Nếu không phải bình thường phu nhân dưỡng thai tốt, thai nhi này sợ là. . . . . Ô ô. . . . . .” Chúc ma ma nói đến đây, không khỏi che mặt khóc nấc lên..

“Vậy chắc hẳn là tạm thời không sao!” Nàng thong thả bước đến bên giường, từ từ nhìn đến Tả Hương Lan sắc mặt trắng bệch, không có cảm giác.

Trong chớp mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cho dù là bất kì ai cũng không chịu nổi đi.

“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Có tiếng khóc ôn nhu từ từ vang lên.

Tần Dĩ Mạt chậm rãi, chậm rãi, quay đầu sang.

“Là ta không tốt! Đều là ta không tốt!” Chỉ thấy một nữ tử thân như liễu rũ, dung nhan tuyệt mỹ, làm một vẻ “lê hoa đái vũ” khóc lóc yểu điệu nói.

“Làm sao lại là lỗi của Tâm Nhi được!” Một thân huyền y cao lớn đứng bên cạnh nàng ta, trên mặt lập tức lộ ra vẻ yêu thương không gì sánh bằng, chỉ thấy hắn giơ tay định lau đi nước mắt của nữ tử, nhưng giữa chừng lại hơi hơi dừng lại, một bộ vẻ quân tử không dám xúc phạm giai nhân.

Nữ tử gọi là Tâm Nhi mắt rưng rưng lệ, ngẩng đầu nhìn nam tử, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy, chỉ nghe nàng ta nói: “Tâm Nhi không nên theo Bạch đại ca trở về! Nếu như Tâm Nhi không đến, Bạch phu nhân sẽ không hiểu lầm quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không phát hỏa lớn như vậy, cứ thế té xỉu, là Tâm Nhi, là Tâm Nhi, đều là Tâm Nhi không tốt…..ô ô….

Tần Dĩ Mạt mạc nhiên nhìn cái màn kịch diễn xuất nhốn nháo trước mắt, nàng chậm rãi bước đến trước thân nữ tử kia, mặt không biểu tình nói: “Ra ngoài” .

“Hà nhi! Làm sao lại nói như vậy!” Nam tử kia chắc là cha của Bạch Hà, không vui nói.

Nếu bây giờ trong tay Tần Dĩ Mạt có một thanh đao, nói không chừng nàng thực sự sẽ làm ra cái chuyện giết người này.

Nàng khăng khăng nhìn về phía nam tử, từng chữ một thốt ra: “Nương ta hiện tại cần nghỉ ngơi !”

Bạch Hi nhìn ánh mắt lạnh lung của nữ nhi, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên nảy lên, nhíu mày, trước khi hắn vừa muốn nói gì đó, một thân hình thanh nho nhỏ, âm thanh trong trẻo tiến tới.

Chỉ nghe nàng tràn đầy cao hứng nói: “Người chính là tỷ tỷ của Liên Nhi sao?”

Tần Dĩ Mạt nhìn nàng ta một cái, mặt không biểu tình nói: “Không phải!”