Cả đời Tần Dĩ Mạt chưa bao giờ hoảng sợ như thế này.
Nhìn khuê phòng của thiếu nữ mà chỉ trong tivi mới xuất hiện, cô không thể không nhéo đùi mình một cái.
“Mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ” .
Nhưng mà, trên đùi đã bị cô nhéo đến bầm tím đau nhức không thôi, tất cả đều nói cho cô biết, đây không phải là nằm mơ.
***g ngực Tần Dĩ Mạt đập liên hồi, trong đầu vang dội, cô một lần lại một lần tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Thế nhưng —— cô hung hăng ném cái chăn trên người xuống đất, căn bản là cô không thể bình tĩnh được, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra chứ!
Từng giọt nước mắt từ trong mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống, chuyện này hoàn toàn vượt qua những gì cô có thể giải thích được, cô cảm thấy không gì đáng sợ hơn như thế này.
Ngay lúc đang không biết phải làm sao, thì một tiếng “Đinh ————” máy móc vang lên bên tai cô.
“Người xuyên không số 7474974 có muốn lĩnh kịch bản hay không ?”
Tần Dĩ Mạt trừng mắt, nhìn cái hình vuông trong suốt phát sáng trước mặt mình.
“Người xuyên không số 7474974 có muốn lãnh kịch bản hay không ?”
Nhìn cái bảng trong suốt trước mắt, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Mạt cất lên : “ Được !”
Chỉ thấy cái bảng trong suốt trước mắt chợt lóe lên, những từ ngữ liền xuất hiện, lau lau nước mắt, cô hít sâu một hơi, chăm chú nhìn qua.
Nửa khắc sau, Tần Dĩ Mạt nhắm chặt hai mắt lại, cả người run run hỏi: “Vì sao lại là tôi?”
“Vấn đề này không thuộc phạm vị hệ thống có thể trả lời” .
“Vậy tôi lại hỏi vấn đề khác” – Tần Dĩ Mạt từng chữ từng chữ hỏi: ” Tôi phải làm sao mới có thể trở về thế giới thực?”
“Vấn đề này thuộc phạm vi hệ thống trả lời —— hệ thống bắt đầu trả lời” – Chỉ nghe âm thanh điện tử ấy vang lên: “Muốn trở lại thế giới thật, cần hoàn thành hai điều kiện: Thứ nhất, người xuyên không không được thay đổi bất cứ kịch tình nào của thế giới này. Thứ hai, người xuyên qua phảm đảm bảo mình có thể sống đến cuối cốt truyện. Nếu như hoàn thành hai điều kiện trên, người xuyên không có thể quay trở lại thế giới thật, còn nhận được phần thưởng của hệ thống, một phần “Nguyện vọng đại lễ bao”.
Tần Dĩ Mạt đối với cái “Nguyện vọng đại lễ bao” không có chút hứng thú nào, lúc này cô chỉ có một cảm giác rất vô lý, mình..mình lại xuyên vào trong một cuốn truyện??
Chuyện này hoang đường cỡ nào, buồn cười cỡ nào chứ?!
“Thời gian tra hỏi kết thúc, cám ơn ngài đã hợp tác” – Cái âm thanh điện tử ấy cũng mặc kệ suy nghĩ của Tần Dĩ Mạt, chỉ thấy cái bảng trong suốt ấy chớp chớp một cái rồi biến mất!”
Tần Dĩ Mạt ngây dại ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi có người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Một người thoạt nhìn chỉ là một nha đầu khoảng mười lăm tuổi, nhìn Tần Dĩ Mạt đang ngơ ngác run run trên giường, lại nhìn về cái chăn rơi trên mặt đất, trên mặt không khỏi xuất hiện một chút sốt ruột.
Chỉ thấy nàng ta bước đến bên cạnh Tần Dĩ Mạt, lớn tiếng gọi : “Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .” .
Tần Dĩ Mạt bị âm thanh của nàng làm tỉnh lại, trong ngực một loáng lại chuyển mấy chục vòng, nếu việc đã đến nước này —— cô nắm chặt hai tay, làm như không để ý, nói : “Ngươi kêu cái gì, ta nghe thấy rồi…”
Nhìn thấy tiểu thư có phản ứng, nha hoàn ấy thở dài một hơi lớn, chỉ thấy nàng ta vỗ vỗ ngực nói: “Cô vừa vô thanh vô tức như vậy làm Tiểu Thanh sợ hãi!”
Thì ra hài tử này gọi là “Tiểu Thanh”, Tần Dĩ Mạt nhíu mày, nhanh chóng nhớ lại trong quyển sách kia không có nhân vật nào là Tiểu Thanh cả.
Nàng ta gọi mình là tiểu thư, như vậy chắc là nha hoàn của mình.
Tiểu Thanh. . . . . . Nha hoàn. . . . . . Tiểu Thanh. . . . . . Nha hoàn. . . . . .
Đột nhiên gương mặt của Tần Dĩ Mạt co rút, chỉ thấy cô bỗng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thanh gấp gáp hỏi: “Tên ta là gì?”
“Tiểu, tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không, nô tì nhanh chóng đi gọi đại phu!”
Tần Dĩ Mạt nắm kéo lại Tiểu Thanh muốn đi ra ngoài, hít sâu một hơi, tự mình bình tĩnh một chút, cô khẽ mỉm cười nói : “Tiểu Thanh, ta không sao…… Bất quá vừa tỉnh lại, có chút hồ đồ thôi.
Nghe tiểu thư nói như vậy , tiểu nha đầu xưa nay đơn thuần lộ ra vẻ mặt “Thì ra là như vậy a!”
Tần Dĩ Mạt vươn tay vuốt sợi tóc bên tai, làm như không để ý hỏi : “ Cha ta đâu?”
Tiểu Thanh hồi đáp: “Tiểu thư, cô đã quên sao? Lão gia đi Giang Châu thảo luận công việc a!”
Nghe được hai chữ Giang Châu, trong lòng Tần Dĩ Mạt cả kinh, dự cảm không tốt trong đầu càng ngày càng mãnh liệt.
Cô nuốt nước bọt, làm như lẩm bẩm nói: “Giang Châu cách nhà chúng ta xa như thế, cha trên đường không biết có chịu được hay không.” .
Tiểu Thanh vừa thấy tiểu thư nhà nàng lo lắng, vội vàng an ủi nói: “Lão gia là ngồi trong bảo thuyền nhà chúng ta, từ Giang Hà đến Giang Châu, đi bằng đường thủy sẽ không có xóc nảy gì, hơn nữa —— bằng danh tiếng Tấn Châu thủ phủ Bạch gia của chúng ta , dù lão gia đi tới đâu, cũng sẽ được nhiều người chiêu đãi, tiểu thư đừng lo lắng!”
Tấn Châu thủ phủ Bạch gia —— Tần Dĩ Mạt đột nhiên cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng.
Suy đoán của nàng quả nhiên là sự thật sao?
Thân thể này, cái thân thể mà nàng xuyên qua, quả nhiên là vật hi sinh lớn nhất trong sách, nữ phụ bi thảm nhất—— Bạch Hà sao?
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô không có việc gì chứ!” Nhìn vẻ mặt Tần Dĩ Mạt đột nhiên âm trầm xuống, Tiểu Thanh không khỏi lo lắng kêu lên.
Tần Dĩ Mạt đờ đẫn cắn môi dưới, trong đầu điên cuồng hồi tưởng kịch tình của “Bạch Hà” . Lúc đầu xem cái tiểu thuyết hại người này, nàng ngoại trừ có ấn tượng với loại nữ chính thật thà, nhu nhược, não tàn, còn đối với nữ phụ này nàng chỉ có một cảm nghĩ —— nếu như cô ta không phải tỷ tỷ của nữ chính, có phải sẽ không chết thảm như vậy hay không.
“Tiểu Thanh” – Tần Dĩ Mạt thông suốt mở mắt gọi: “Ta muốn mặc quần áo…..à . . . . thay y phục. . . . . . Ngươi đem cho ta một bộ y phục được không.?”
“Vâng, tiểu thư.” .
Ngồi trước mặt gương tử đàn, Tần Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn xa lạ trước mắt, khuôn mặt linh hoạt, đôi mi cong vút, một đôi mắt to sáng long lanh, cái mũi tinh mĩ, miệng như quả anh đào, thoạt nhìn nữ hài khoảng bảy tám tuổi này có thể xem là một tiểu mĩ nhân a!
Thế nhưng đối với Tần Dĩ Mạt mà nói, lại không có chút cảm giác cao hứng nào, từ một cô gái hai mươi ba tuổi lại biết thành tiểu loli cổ đại, nàng không phát điên là đã hay lắm rồi!
“Tiểu thư, cô hôm nay mặc chiếc váy thêu bách điệp độ hoa, hay Tô Châu nguyệt hoa cẩm thêu bằng tơ tằm bách điệp, hay là váy bách hợp hoa “Tú Hỉ Đường” vừa đem đến?
Tần Dĩ Mạt hiện tại trong đầu đang loạn thất bát tao, làm sao có tâm trạng nghĩ đến cái gì y phục, chỉ thấy nàng tiện tay chỉ vào kiện y phục màu trắng, nói : “Mặc cái này là được!”
Y phục của nữ tử cổ đại thật phiền phức, may mà có tiểu nha đầu kia bên cạnh giúp đỡ nàng, nếu không Tần Dĩ Mạt e là chỉ mặc một bộ xiêm y thôi cũng không xong.
Sau khi tươm tất, Tiểu Thanh cười nói với Tần Dĩ Mạt: “Tiểu thư, chắc là muốn đi qua đó thỉnh an phu nhân?”
Tần Dĩ Mạt sửng sốt, phu nhân trong lời nàng ta chẳng lẽ là mẹ ruột của Bạch Hà ? Nhưng mà, trong sách không nói đến nhân vật này mà.
“Nương ta, bà ấy. . . . . . đã dậy sao?” Tần Dĩ Mạt thử dò xét hỏi.
Tiểu Thanh cười hì hì nói: “Tiểu thư đã quên sao? Phu nhân mỗi ngày giờ mẹo canh ba ( khoảng 5h45 ) đã dậy rồi, tuy là hiện tại đang mang thai, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không thay đổi!”
Nương của Bạch Hà mang thai! Lại một tinh tức kinh người nổ ra trong đầu Tần Dĩ Mạt.
Điều này trong sách cũng không có viết đến mà!
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Tiểu Thanh nhìn Tần Dĩ Mạt lại đang ngây ngốc sửng sống, âm thầm nghĩ: “Hôm nay tiểu thư làm sao vậy! Luôn luôn ngây người, dường như rất kì lạ nha!
Đối với Tần Dĩ Mạt mà nói, tại thế giới này ưu thế duy nhất của nàng là có thể biết rõ nội dung câu chuyện, đây là khả năng để nàng có thể hoàn thành điều kiện để trở về nhà. Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện nhân vật, cốt truyện khác. . . . . . Tần Dĩ Mạt hít một hơi thật sâu, giọng trong trẻo vang lên : “Đi thôi! Hiện tại ta phải đi thỉnh an nương”
“Phu nhân, tiểu thư đang đến thỉnh an người!” Chúc ma ma một thân thanh sắc tán hoa bách điệp, bộ dáng tươi cười nói.
Nữ nhân ngồi trên chiếc giường tử đàn khắc hoa nghe xong vừa cười vừa nói: “Mau, mau cho nó vào đi!”
Tần Dĩ Mạt cẩn thận bước vào Hi Lan viện, đôi mắt lướt qua một vòng, Bạch phủ này không hổ danh là “Thủ phủ” , chỉ riêng là sân đã bố trí đình đài lầu các như thế này, giả sơn thủy tạ, tầng tầng lớp lớp không nói hết.
Đi qua sân, tiến vào trong phòng,Tần Dĩ Mạt nhìn thấy đầu tiên chính là nữ tữ tràn đầy ý cười đang ngồi tựa trên giường.
Trong lòng Tần Dĩ Mạt chuyển động, biết vị này chín mươi phần trăm là nương của cái thân thể này.
Quả nhiên, chỉ nghe nữ tử kia cười, gọi: “Hà nhi mau qua chỗ nương!”
Tần Dĩ Mạt lập tức lộ ra vẻ tươi cười nhu thuận, chậm rãi đi qua, Tả Hương Lan ôm thân thể của nữ nhi, giơ tay chỉ vào trán nàng, vừa cười vừa nói: “Con bé này, sao lại thành thật như vậy, không nháo động như lúc trước?”
Tần Dĩ Mạt trong lòng lo lắng, nàng không thể để người khác biết chuyện tráo đổi linh hồn này.
Chỉ thấy nàng vươn một ngón tay nhỏ, chỉ vào cái bụng cao của Tả Hương Lan, nũng nịu nói : “Trong bụng nương còn có một tiểu bảo bảo nha! Hà nhi sợ nói ầm ỹ sẽ làm kinh hoảng đến hắn!”
“Tiểu thư của chúng ta trưởng thành rồi, biết bảo vệ muội muội rồi nha!” Chúc ma ma ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng nói.
Tả Hương Lan một tay ôm nữ nhi, một tay vuốt ve bụng.
Trên mặt tươi cười hạnh phúc.