Chương 4: Một mớ hỗn độn

Đối diện với sự lãnh đạm của Tần Dĩ Mạt, tiểu nữ hài ủy khuất, trong nháy mắt viền mắt đỏ lên.

Nhìn dáng điệu nàng ta khóc nức nở, Bạch Hi nhíu mày càng lúc càng chặt, chỉ thấy hắn tiến lên một bước muốn lên tiếng, nhưng mà Ngu Tâm Nhi đang đứng bên cạnh kéo cánh tay hắn, hiện ra một dung nhan tuyệt mỹ, ôn nhu lắc đầu, tầm mắt hai người giữa không trung triền miên đưa đón.

“Hai người các ngươi như vậy còn nói không có một chân*? Lừa quỷ sao?” Tần Dĩ Mạt trong lòng cười lạnh.

*Có một chân : chính là gian tình !!!!

“Liên Nhi, đừng khóc! Hà nhi tỷ tỷ chỉ là lo lắng mẫu thân của nàng, chứ không phải là không thích con!” Đối mặt với Bạch Hi ôn nhu thiện lương xong, Ngu Tâm Nhi cũng không quên an ủi nữ nhi của mình.

“Nương. . . . . . Liên Nhi rất sợ tỷ tỷ không thích con đó!” Tiểu cô nương sà vào lòng mẫu thân khóc nói, hai dòng nước mắt chảy dài mông lung nhìn về hướng Bạch Hi.

“Liên Nhi ngoan như thế, làm sao có người không thích Liên Nhi được!” Bạch Hi tiến vài bước, từ trong lòng Ngu Tâm Nhi ôm lấy nàng ta, vẻ mặt yêu thương nói: “Bạch thúc thúc chính là thích Liên Nhi nhất!”

Phụ thân anh tuấn tuấn mỹ, mẫu thân ôn nhu mỹ lệ, nữ nhi ngây thơ khả ái, đây là một gia đình hạnh phúc cỡ nào tốt đẹp cỡ nào nha?! ! !

Tần Dĩ Mạt thật con mẹ nó muốn hét to: “Vợ của ngươi đang hoài thai còn nằm bên kia giường hôn mê bất tỉnh, ngươi thế nhưng lại còn có tâm tư ở chỗ này thông đồng với nữ nhân, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không đây! ! !”

Hung hăng trừng mắt với đôi gian phu dâm ~ phụ, nàng xoay người đi, nếu còn nhìn nữa nàng không biết chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì đâu!

Nửa đêm canh hai, Tả Hương Lan phiền muộn tỉnh lại, dưới ánh nến đỏ, nữ nhi gần bảy tuổi của nàng đang nằm ngủ bên cạnh. Nhìn gương mặt nho nhỏ của nữ nhi, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra không thể ngừng lại.

Nghe thấy tiếng khóc không cách nào đè nén, trong lòng Tần Dĩ Mạt nặng nề thở dài, lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt nói: “Nương, người tỉnh rồi !”

“Phu nhân người tỉnh rồi ạ!” Đồng dạng, Chúc ma ma thủ bên cạnh kích động kêu lên: “Người hiện tại cảm thấy thế nào? Có cần lão nô gọi đại phu lần nữa không?”

Tả Hương Lan một bên lau nước mắt đang ràng rụa, nghẹn ngào nói : “Ta, ta không sao, đỡ ta đứng dậy đi!”

Chúc ma ma nhanh chóng cầm lấy một cái gối ôm thêu ngũ phúc cho nàng dựa vào.

“Hài tử trong bụng ta sao rồi?” Tả Hương Lan gấp giọng hỏi.

“Nương người yên tâm, đại phu nói đệ đệ không sao cả!” Tần Dĩ Mạt cong khóe miệng, nở một nụ cười an ủi, nói.

Tả Hương Lan lúc này mới chậm rãi thở phào.

“Nương làm Hà nhi lo lắng rồi!” Tả Hương Lan vuốt nhẹ đầu nữ nhi, ôn nhu nói : “Hiện tại nương đã không sao rồi, Hà nhi hãy trở về nghỉ ngơi đi!”

Tần Dĩ Mạt nhìn nữ tử trong mắt tràn đầy đau lòng trước mặt, cuối cùng vẫn nói: “Vậy Hà nhi chờ nương uống thuốc xong liền trở về ngủ !”

“Hài tử ngoan!” Tả Hương Lan nghẹn ngào nói.

Tần Dĩ Mạt tự tay bưng chén thuốc từng chút từng chút uy Tả Hương Lan xong, dưới sự cường ngạnh của nàng, đành miễn cưỡng quay về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tụy của nàng, nghĩ đến dáng điệu hạnh phúc mấy ngày trước, tâm tình Tần Dĩ Mạt phức tạp, thở dài một hơi.

Nhìn thân ảnh nhỏ bé của nữ nhi dần dần đi xa, Tả Hương Lan cũng không nhịn được nữa, thất thanh khóc to.

Chúc ma ma trên mặt cũng lộ ra vẻ không đành lòng, nhìn tiểu thư bà đã chăm sóc từ bé đến lớn, liền cất tiếng an ủi: “Lan thư nhi của ta không khóc! Không khóc! Người đừng quên tiểu thiếu gia trong bụng nha!”

“Ô ô. . . Ô ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Tả Hương Lan thống khổ, nỉ non nói: “Vì sao Hi ca lại đối xử với ta như vậy! Làm sao hắn có thể đối xử với ta như vậy! Hắn rõ ràng nói qua đã quên Ngu Tâm Nhi kia rồi! Rõ ràng đã nói với ta sẽ một đời một kiếp, đối xử tốt với ta mà! . . . . . . Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . . Ô ô. . . . . . . . . . . . A a a a. . . . . . . . . . . .” .

“Lan thư đáng thương của ta!” Chúc ma ma nước mắt liên tục rơi, âm thanh chán ghét nói: “Cô gia hắn chính là bạch nhãn lang* vô lương tâm a ! Hắn cũng không nghĩ lại, năm đó hắn bị Ngu Tâm Nhi kia làm cho thân bại danh liệt, tán gia bại sản, là tiểu thư người không chê nghèo khó quả quyết gả cho hắn, dùng đồ cưới của mình làm tiền vốn từng chút từng chút giúp hắn dựng lại cơ nghiệp, thế hôm nay mới có Tấn Châu Bạch gia danh tiếng lớn như thế, nhưng mà— không nghĩ đến, không nghĩ đến. . . . . .” Gương mặt già nua của bà trở nên giận dữ, giận đến run người.

*Bạch nhãn lang : Vong ân phụ nghĩa

Tả Hương Lan nghe Chúc ma ma nói xong, càng thống khổ không thôi, nàng tê tâm phế liệt hét lên: “Tại sao ả ta lại xuất hiện lần nữa, tại sao ả yêu nữ kia lại xuất hiện nữa, ả đã cướp đi Hi ca một lần, không lẽ còn muốn cướp thêm lần nữa? Ô ô. . . . . Ả vì sao lại không thể buông ta cho chúng ta vậy!”

“Lan thư đừng khóc, Lan thư đừng khóc.” Chúc ma ma nói: “Người hiện tại là nữ chủ nhân chính đáng của Bạch phủ, ai cũng không vượt qua được, Bạch Hi hắn muốn cho hai mẹ con hồ ly tinh kia tiến vào phủ, kia chỉ là nằm mơ!”

Tả Hương Lan ôm chặt thắt lưng của Chúc ma ma, lòng đau như có vạn con dao đâm sâu vào tim, có thể làm cho nàng đau khổ như thế này, cũng chỉ có cái người mà nàng yêu nhất..

Lẽ nào những ngọt ngào ân ái của họ ngày xưa, lẽ nào những điệp loan tình thâm của họ ngày xưa , đều là giả sao?

Vì sao chàng lại quên thời gian của ngày xưa, quên đi lời hứa của ngày xưa, ả Ngu Tâm Nhi kia chẳng lẽ lại quan trọng với chàng vậy sao? Vậy ta thì sao? Ta thân là thê tử của chàng thì là cái gì?

Giờ khắc này nỗi hận đối với Ngu Tâm Nhi đến chết, đau khổ đến điên cuồng.

Sáng hôm sau, Tần Dĩ Mạt rất sớm liền qua đó.

“Nương, người vẫn khỏe chứ?” Bước đến trước giường, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tả Hương Lan, Tần Dĩ Mạt không khỏi lo lắng hỏi.

Nàng lắc lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Nương không sao!”

Lấy tuổi và thân phận hiện tại của Tần Dĩ Mạt, không thể đưa ra cái gì gọi là “cao kiến” được, chỉ đành để tâm tư tràn đầy trong lòng, làm một bộ tiểu hài nhi nói: “Nương, người hiện tại phải chăm sóc thân thể thật tốt! Nếu không đệ đệ sẽ rất mất hứng!”

“Hà nhi thực sự là hài tử ngoan của nương!” – Tả Hương Lan xoa đầu nàng, trên gương mặt tươi cười đọng lại nước mắt, nói.

“Nương đừng khóc a!” Tần Dĩ Mạt nhón chân, vươn tay che đi những dòng nước mắt của nàng :”Hà nhi thích nhất chính là nụ cười của nương.”

Nữ tử như người phải vĩnh viễn cười như thế này mới đúng!

Cứ như vậy, bảy tám ngày trôi qua, Tần Dĩ Mạt mỗi sáng sớm đều qua bồi bạn với Tả Hương Lan, linh hồn của nàng vốn là người lớn, nói và làm đương nhiên thông suốt trọn vẹn, dù là Tả Hương Lan luôn luôn buồn bã không vui đi chăng nữa, cũng sẽ bị lời nói thú vị của nữ nhi làm cho bật cười .

“Hà nhi, thật sự là đã trưởng thành rồi nha!” Tả Hương Lan vừa mừng vừa chua xót nghĩ.

Nữ nhi ở đây không đề cập đến phụ thân, hiển nhiên là sợ mình thương tâm, phải biết là ngày xưa đứa nhỏ này luôn dính chặt vào phụ thân nó a!

“Chuyện kể : Một tú tài mang theo thư đồng đi thi. Trên đường mũ rơi xuống. Thư đồng nói: mũ rơi xuống đất rồi. Tú tài vội nói: Không được nói rơi xuống đất, phải nói là chạm đất. Thư đồng nhặt mũ lên, giúp tú tài đội chặt lại, sau đó nói: lần này không bao giờ … chạm đất nữa . . . . . . Nương, nương? Người có đang nghe Hà nhi nói không?”

Tả Hương Lan phục hồi tinh thần lại, phát hiện nữ nhi đang bĩu môi bất mãn nhìn nàng, vội vàng nói: “Nương nghe rồi, nương nghe rồi.”

Âm thầm lắc đầu, Tần Dĩ Mạt nghĩ thầm: ta chỉ vì muốn cho người vui vẻ mới phải nhớ lại những cái chuyện cười cũ rích này đó!

Nàng mấp máy môi, quay sang Tả Hương Lan, nhẹ nhàng xuất ra vài giọt nước mắt, không nhịn được nói: “Nếu nương nghĩ câu chuyện này không buồn cười, kia Hà nhi lại kể một câu chuyện khác đi! Chuyện kể có một người con rể, có một ngày nhạc phụ của hắn muốn tới bái phỏng, phụ thân vừa vặn phải đi xa, không khỏi lo lắng, cho nên mới dạy hắn. . . . . . . . .”

“Phu nhân”

Tần Dĩ Mạt còn chưa kể xong chuyện cười, đại nha hoàn Xuân Bình của Tả Hương Lan liền vội vàng bước đến.

“Phu nhân” – Gương mặt nàng mang theo vẻ giận dữ, cúi người nói : “Cái nữ nhân ở viện phía Đông đến rồi!”

Tả Hương Lan thân thể nhất thời cứng đờ.

“Ngươi đi nói với nàng ta, thân thể nương không khỏe, không thể gặp khách” – Tần Dĩ Mạt chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lóe lên một tia băng lãnh .

Chẳng lẽ thực sự đem chúng ta chèn ép thành quả hồng mềm sao?

“Nô tỳ đã nói như thế rồi!” – Xuân Bình đùng đùng nổi giận, nói.

Tần Dĩ Mạt nhìn đến nàng giận dữ đến như vậy, nhíu mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ nàng ta còn muốn kiên trì gặp mặt hay sao?”

Nghe xong, Xuân Bình càng giận dữ không bình tĩnh được , chỉ nghe nàng nói: “Nô tỳ vừa nói xong thân thể chủ nhân không khỏe, không thể gặp khách, nữ nhân kia đột nhiên bắt đầu khóc, liên tục nói sở dĩ chủ nhân ngã bệnh đều là do ả liên lụy, ả muốn đích thân đến bồi tội với chủ nhân . . . . . Nô tì nói gì khuyên gì đều không được . . . . . Sau cùng nhưng lại..nhưng lại . . . . .” ,

“Nhưng lại cái gì?”

“Sau cùng ả lại quỳ trước cửa, nói khi nào phu nhân đồng ý gặp ả, thì lúc đó ả mới đứng lên!”

  • : Cái truyện này đại khái là : rơi xuống đất là [ Lạc địa ], đồng âm với [ Lạc đệ ] nghĩa là thi rớt, thì anh tú tài mới không cho thư đồng nói [ Lạc địa ] mà phải nói là [ Cấp địa = Cấp đệ ], nghĩa là thi đậu..

Mà bé thư đồng ngây thơ đúng kiểu lấy mũ đội lại cho anh tú tài rồi bảo : Lần này không bao giờ Cấp địa nữa : Lần này không bao giờ thi đậu nữa =)))