Chương 7:
Người dịch: Thùy Trần
Beta: Thùy Trần
Lê Duật Thần siết chặt vô lăng, nhìn chằm chằm con đường trước mặt, giống như đang tập trung lái xe, nhưng thực ra trong lòng anh đang rất ảm đạm.
Tân Đại, cô gái xinh đẹp động lòng người, luôn thấu hiểu người khác, làm sao lại trở thành một người phụ nữ ngang bướng, vì lòng tự trọng mà nói sai sự thật đây?
Tân Đại là một trong hai người phụ nữ có quan hệ mật thiết với cuộc đời anh, từng theo anh năm năm và chăm sóc anh rất tốt. Đó là người bạn đã luôn bên anh khi anh suy sụp, vùng vẫy trong vũng bùn lầy lội. Mặc dù Tân Đại đã phản bội anh, có con với người khác, và mặc dù cô đã chọn rời đi mà không nói lời nào, thế nhưng anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với Tân Đại. Tuy rằng Lê Duật Thần không muốn thừa nhận, nhưng mà, anh thực sự quan tâm đến cô.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Tân Đại trong tình huống như thế này một lần nữa. Lúc đó, Lê Duật Thần cho rằng sự quan tâm của anh có thể làm phiền cô. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dáng vất vả của Tân Đại trong thang máy, anh đã bị sốc, thậm chí cảm thấy một chút đau đớn trong lòng. Trong năm năm qua, anh đã một lần lại một lần suy nghĩ, loại đàn ông như thế nào mới có thể làm cho Tân Đại rời khỏi anh? Ít nhất, anh ta cũng không phải kẻ kém cỏi đi? Nhưng người đàn ông đó tại sao lại để cho Tân Đại chịu đựng nhiều cực khổ như vậy?
Nỗi đau trong lòng kéo dài dằng dặc, đến nỗi anh không thể không chờ ở bên ngoài tòa nhà, muốn tìm cô nói chuyện. Chỉ là, Tân Đại thực sự không biết phân biệt phải trái.
Rõ ràng dạ dày đau khủng khiếp nhưng cô vẫn rất ngoan cố. Nhất định là bệnh viêm dạ dày mãn tính của Tân Đại lại tái phát, nhiều năm trước, Tân Đại đi theo anh ra bên ngoài giải quyết công việc, ba bữa ăn bữa được bữa mất, cũng từng vì viêm dạ dày mà đau đến ngất xỉu trên đường. Nghĩ đến đây, Lê Duật Thần rùng mình một cái, đánh mạnh tay lái, quay đầu xe, trở lại đường cũ.
Anh hơi lo lắng mở cửa sổ xe, để cơn gió ẩm ướt từ bên hồ thổi vào, như thể đang cố gắng thổi bay những cảm xúc không thể giải thích được trong lòng.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại lạ vang lên. Anh quay đầu lại, thấy một chiếc điện thoại di động đang đổ chuông ở nơi Tân Đại vừa ngồi.
ê Duật Thần cầm vô lăng bằng một tay, tay kia nhấc điện thoại lên, thấy tên người gọi là “Trung tâm y tế phục hồi chức năng Vĩnh Khang” nhấp nháy trên màn hình
Điện thoại reo liên tục một lúc lâu, Lê Duật Thần cân nhắc một chút, sau đó ấn nút trả lời.
“Tôi là y tá của Trung tâm y tế phục hồi chức năng. Xin hãy giúp tôi thông báo với cô Tân Đại rằng bà của cô ấy vừa qua đời. Cô ấy hãy đến bệnh viện ngay lập tức, cảm ơn anh.” Cô y tá rất nhanh nói ra tin tức khiến người ta kinh hãi.
Tay cầm điện thoại của Lê Duật Thần trở nên cứng đờ, rất lâu anh mới trả lời một câu: “Được.”
Do dự một chút, anh dẫm mạnh chân ga, chiếc xe đi thẳng đến nơi hai người vừa nói chuyện. Từ xa xa, anh đã nhìn thấy tấm lưng thẳng gầy yếu của Tân Đại. Cô vẫn đứng ở chỗ cũ và giữ vẻ mặt đó, giống như anh chưa từng rời đi, như thể cô ấy chưa di chuyển chút nào.
Chiếc xe thắng gấp phát ra âm thanh bén nhọn, Tân Đại quay lại, cô hơi hé môi ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe của Lê Duật Thành.
“Lên xe, tôi đưa em đến bệnh viện.” Lê Duật Thành hạ cửa kính xuống, lớn tiếng nói.
“Tôi đã nói, tôi muốn ở một mình một lúc, tôi không cần đến bệnh viện.” Tân Đại trả lời một cách bướng bỉnh.
Lê Duật Thần ra khỏi xe, nắm lấy cánh tay cô nói từng câu một: “Lên xe đi, bà của em đã qua đời, y tá bảo em phải đến ngay lập tức.”
Cái gì? Đôi mắt Tân Đại mở to, nhìn chằm chằm vào Lê Duật Thần như thể không biết anh là ai. Anh vừa nói gì? Ai chết?
Lê Duật Thần không để ý tới sự sợ sệt của cô, kéo cô vào trong xe. Nhanh chóng dùng định vị GPS xác định vị trí Trung tâm y tế phục hồi chức năng Vĩnh Khang, nhấp vào mục “bắt đầu hành trình”, Lê Duật Thần nhanh chóng lái xe đi.
“Anh vừa nói gì?” Im lặng một lúc, Tân Đại cứng nhắc hỏi.
“Bệnh viện vừa gọi và nói bà em đã qua đời” Lê Duật Thần vừa lái xe, vừa trả lời rất rõ ràng.
Lưng Tân Đại cứng đờ, đột nhiên nhắm mắt lại một lúc lâu, lâu thật lâu mà vẫn chưa mở ra.
Chiếc xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Tân Đại vừa xuống xe liền chạy về hướng khoa điều trị nội trú. Lê Duật Thần không có thời gian đỗ xe, vội vàng đuổi theo Tân Đại. Chỉ thấy Tân Đại ngay cả thang máy cũng không đợi, leo một mạch lên tầng năm, chạy đến cửa phòng bệnh thì chấn kinh dừng lại.
Lê Duật Thần bắt kịp, do dự một chút, sau đó áp lòng bàn tay lên đôi vai đang run rẩy của Tân Đại.
Lúc này, có một y tá đi ra từ trong phòng bệnh.
Tân Đại nhìn chằm chằm y tá, một giọt mồ hôi mỏng từ trên trán chảy xuống, ánh mắt đỏ đậm, đôi môi cô nhếch lên nhếch xuống nhiều lần mà không nói gì.
Nhưng cô y tá nhận ra Tân Đại, khuôn mặt nặng trĩu, tỏ vẻ thương hại nói: “Cô Tân, cô đến rồi. Bà của cô đã qua đời cách đây một giờ”
“Tại sao...sao...?” Tân Đại run rẩy hỏi, “Không phải nói, tình hình của bà đã ổn rồi sao?”
Trên thực tế, kể từ khi ông cô không còn đến thăm bà nữa, tình trạng của bà đã trở nên tồi tệ hơn. “Bà ấy... không còn ý chí muốn sống nữa. Cô nén đau thương, đến gặp bà lần cuối, sau đó còn chuẩn bị hậu sự cho bà ấy” Các y tá đã quen với sự sống và cái chết, cũng biết rằng nỗi đau mất người thân không thể xoa dịu trong một vài từ.
Tân Đại không nghe được gì cả, đối diện với cánh cửa đang khép hờ kia, thật lâu cũng không không dám đẩy nó ra.
Lê Duật Thần lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc gọi: “Hứa Dật, đến Trung tâm y tế phục hồi chức năng Vĩnh Khang một chuyến, tôi có chút việc muốn giao cho cậu.”
“Không cần!” Tân Đại nghe anh nói, đột nhiên bừng tỉnh, khàn giọng lẩm bẩm
“Sẽ có nhiều việc phải làm khi bà qua đời. Tôi sẽ nhờ trợ lý giúp em.” Lê Duật Thần giải thích.
“Không, tôi có thể tự làm được. Ba tháng trước, tôi đã tự mình đưa ông tôi đi.” Tân Đại lạnh lùng nói.
Lê Duật Thần cau mày, Tân Đại đẩy cửa bước vào, quay lại và đóng chặt cửa, như thể Lê Duật Thần không tồn tại, đem hắn nhốt bên ngoài.
Hứa Dật vẫn vội vã đến bệnh viện. Lê Duật Thần yêu cầu anh ta giải quyết thủ tục bệnh viện cho bà và liên lạc với nhà tang lễ để xác định các vấn đề về việc chuyển thi thể và làm tang lễ.
Tân Đại ở trong đó hai tiếng đồng hồ mà không ra ngoài. Cho đến khi nhà tang lễ đến tiếp nhận thi thể, cô mới đi theo ra.
Trông thấy Lê Duật Thần ở bên ngoài, Tân Đại đỏ mặt, giận dữ hét lên: “Tại sao anh lại nhiều chuyện như vậy, tôi đã nói là tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của anh. Tôi chỉ muốn ở với bà tôi một lúc, tại sao anh lại gọi cho nhà tang lễ? Tại sao lại làm vậy?”
Lê Duật Thần nhìn chằm chằm vào Tân Đại với đôi mắt sâu thẳm, chậm rãi nói: “Người đã mất, tất nhiên họ sẽ được gửi đến nhà tang lễ. Nếu em muốn khóc, em cứ khóc, không cần phải chịu đựng.”
Tân Đại nhìn chăm chăm vào Lê Duật Thần, thở hổn hển, đột nhiên ngã quỵ nói: “Ai muốn sự quan tâm của anh. Người tôi không muốn nhìn thấy nhất trên thế giới này là anh. Anh đi đi, đi đi!”
“Nếu như tôi đi mà em thấy thoải mái thì tôi sẽ đi.” Đáy mắt Lê Duật Thần xoẹt qua tia khó hiểu, xoay người quay đi.
Anh đi được vài bước, sau lưng đột nhiên im lặng. Anh không thể không quay đầu nhìn lại, thấy Tân Đại lấy hai tay bụm mặt, những giọt nước mắt chảy mãnh liệt qua kẽ tay cô. Đôi vai cô run rẩy dữ dội, nhưng không có phát ra âm thanh.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức mọi người không thể chịu đựng nổi, tiếng khóc im lặng khiến trái tim Lê Duật Thần siết lại.
Anh thở dài rồi lùi lại một bước, từ từ ôm lấy thân hình gầy gò của Tân Đại vào lòng.
“Khóc đi.” Anh thở dài.
Tân Đại cố gắng dẫy dụa một lúc nhưng không thoát ra được, bật ra một tiếng khóc “Ô...” dài thê lương như muốn phá tan yết hầu. Cô dúi đầu vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp của anh. Lần đầu tiếng, cô phóng túng chính mình, khóc rống lên...
Sau khi khóc xong, Tân Đại một lần nữa từ chối sự giúp đỡ của Lê Duật Thần.
Cô khăn khăn trả lại các loại chi phí mà Hứa Dật đã thanh toán trong bệnh viện ngày hôm đó, cũng từ chối hủ tro cốt đắt tiền cùng với phòng tiễn biệt cao cấp mà Hứa Dật đã đặt.
Ngày hôm sau ngày bà qua đời, Tân Đại đã tổ chức một đám tang rất đơn giản cho bà trong phòng tiễn biệt nhỏ tại nhà tang lễ. Cháu nội là cô, cùng cháu ngoại An Tiệp đã thay cha mẹ tiễn bà một đoạn đường. Khoảnh khắc bà được gửi vào nhà hỏa táng, An Tiệp đã nhào vào lòng Tân Đại mà khóc. Tân Đại khẽ vuốt tóc cô em họ, nước mắt tuôn rơi.
Sau khi thu thập tro cốt, Tân Đại để An Tiệp rời đi trước, cô ở lại thanh toán các chi phí.
Khi Tân Đại ôm hủ tro đi ra, trời đã gần tối. Cô quay đầu lại, chỉ thấy một hội trường từ biệt với nhiều gian phòng được gắn kết chặt chẽ trong tòa nhà hình tròn lớn của nhà tang lễ. Những người không biết nhau đã trải qua cùng một nỗi đau và để lại những giọt nước mắt giống nhau trong những phòng tiễn biệt khác nhau.
Nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, Tân Đại dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt già nua, hiền từ của bà.
“Bà ơi, bà và ông có đang ở trên trời không? Hai người có gặp được bác và...bố con không?” Tân Đại lẩm bẩm, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lưu lại trên má.
Xa xa, Lê Duật Thần cũng ngửa đầu nhìn trời rồi lại nhìn Tân Đại đang rơi nước mắt, trong lòng dường như có một cơn mưa lớn.
“Tân Đại!” Xa xa vang lên một tiếng kêu, ôn nhuận trầm thấp.
Đôi mắt đẫm lệ của Tân Đại mông lung nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy người đàn ông đang sải bước về phía trước, mái tóc ngắn giữa lông mày bay bay trong gió, nụ cười u sầu trên môi và đôi mắt sâu thẳm như biển dưới những vì sao.
Trái tim Tân Đại đập kịch liệt, đau đớn đến nỗi cô không thở được, khuôn mặt người đàn ông này cùng với nhiều năm trước chồng lên nhau. Năm đó, anh dựa người vào gốc cây mộc lan, cũng với nụ cười u sầu như vậy, với đôi mắt mang theo tình cảm sâu sắc như vậy, chàng trai đó đã làm Tân Đại sa ngã ngay lập tức.
Tân Đại nhắm mắt lại, và khi cô mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt cô sáng lên, vân đạm phong khinh, những chuyện cũ vừa thoáng qua bị cô áp trở về trong tim, như thể những con sóng phẳng lặng.
“Đám tang được xử lý nhanh như vậy? Tại sao không nói với tôi.” Lê Duật Thần lặng lẽ hỏi.
“Không cần phải nói với anh.” Tân Đại hờ hững trả lời.
“Nhưng tôi nghĩ là có.” Lê Duật Thần nhìn chằm chằm vào Tân Đại.
“Anh có thể xem như chưa từng gặp tôi, giống như trong mấy năm qua vậy.” Tân Đại trả lời.
“Nhưng tôi đã gặp em và tôi muốn giúp em.” Giọng điệu của Lê Duật Thần rất chắc chắn.
“Tại sao anh lại muốn giúp tôi?” Đôi môi Tân Đại co giật.
Lê Duật Thần cau mày, giữa lông mày có sự nghi hoặc, nhưng anh vẫn trả lời: “Thành thật mà nói, lúc đó tôi rất hận em. Tuy nhiên, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Em từng là người phụ nữ của tôi. Em trở lại và em cần giúp đỡ, tôi nghĩ rằng, tôi có tư cách và có lý do để giúp em.”
“Hận tôi?” Tân Đại cười toe toét, hóa ra anh đã từng hận mình.
“Chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, về sau em có tính toán gì không?” Nhắc tới chuyện trước kia, Lê Duật Thần cũng thấy ẩn ẩn đau.
“Về nhà, tôi sẽ không xuất hiện ở thành phố này một lần nào nữa, và cả trước mặt anh nữa.” Tân Đại trả lời một cách bình tĩnh, “Vì vậy tôi không cần sự giúp đỡ của anh.”
Lê Duật Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có một chút máu của Tân Đại, có vô số lời muốn nói trong lòng nhưng lại không thể nói gì.
“Lê tiên sinh, tạm biệt.” Tân Đại bước qua cửa nhà tang lễ, lên xe taxi mà không nhìn lại Lê Duật Thần lấy một cái.
Tân Đại tạm thời gửi Tân Hinh cho mẹ Lâm rồi đưa tro cốt của bà về một thị trấn ở quê nhà. Dưới sự đồng hành và giúp đỡ của một số người thân, Tân Đại đã chôn tro cốt của ông bà dưới gốc cây đa khổng lồ.
Em gái của bà nhìn cây đa khóc như mưa, rồi cầm tay Tân Đại thật lâu cũng không chịu buông ra: “Tân Đại, ông bà cháu mệnh khổ, hai đứa con đều mất rất sớm, để bọn họ kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh. Nhất là ba của cháu, làm sao một người tốt như vậy lại làm việc ngu ngốc thế chứ! Nếu không phải vì cháu còn nhỏ, hai người bọn họ đã sớm không sống nổi nữa. Thế nhưng cháu trưởng thành cũng không làm họ bớt lo, khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, lại sinh ra một đứa nhỏ không rõ nguồn gốc, làm cho ông bà cháu không thể ngẩng cao đầu với những người đi trước...”
“Mẹ ơi, Tân Đại mệt mỏi rồi, mẹ hãy để con bé nghỉ ngơi.” Con gái út của bà dì ngắt lời cằn nhằn của bà, mỉm cười ngượng ngùng nhìn Tân Đại.
Khuôn mặt Tân Đại tái nhợt, cô không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm cái cây trong sự bàng hoàng.
“Tân Đại, đến xem căn phòng lúc trước của cháu đi. Bà nghe nói nó sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác, bà đang tìm người để giải quyết các thủ tục. Nếu cháu không đi xem, sau này sẽ không thấy được nữa.” Bà dì lau nước mắt, dặn dò vài câu, sau đó run rẩy để con gái đưa về.
Tân Đại ngồi xuống dưới gốc cây một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm, bước đến căn phòng cha mẹ để lại.
Cha và mẹ cô đã rời đi khi cô mới tám tuổi. Bọn họ chết một cách thảm thiết, đến nỗi cô không dám bước đến căn phòng kia nữa. Nhưng bây giờ, căn phòng sắp biến mất.
Chậm rãi tiến đến tòa nhà gạch đỏ năm tầng, cửa sổ trên tầng ba đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô nhìn chăm chú, khung cửa sổ bằng gỗ đã bị phá, kính thủy tinh gắn trên đó đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ.
Chỉ là, Tân Đại lại mơ hồ có thể nhìn thấy hình con hổ leo tường màu xanh biếc thông qua song cửa sổ, những bông hoa màu hồng đang nở rộ. Một cô bé hoạt bát, xinh đẹp khẽ lộ ra một cái đầu từ tấm rèm màu xanh hồng, tựa trên cửa sổ và gọi xuống: “Ba ơi, ba ơi, đợi con, ba đưa con đi với, xin hãy đưa con...”
Có một người đàn ông vạm vỡ ở tầng dưới mỉm cười âu yếm với cô gái: “Đại nhi cẩn thận, ba ba đợi con ở đây, con xuống...”
Rồi giọng nữ mỏng manh vang lên: “Anh đi làm mang theo con làm gì, đi đi!”
Cửa sổ lấp ló bóng hình một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô gái lẩm bẩm, mím môi. Người đàn ông gãi đầu ngượng ngùng nhìn người phụ nữ, rồi dỗ dành cô gái nói: “Đại nhi ngoan, ba ba trở về sẽ mua món ngon cho con...” Đôi mắt của Tân Đại ướt đẫm, cô không thể đi xa hơn nữa, liền xoay người chạy trốn.