Chương 6:
Người dịch: Thùy Trần.
Beta: Thùy Trần.
Sáng sớm, Tân Đại đưa Tân Hinh đến trường mẫu giáo. Khi trở về, cô nhìn nhìn thời gian, chỉ mới 7 giờ 30 phút sáng, vì thế thừa dịp còn tỉnh táo, cô bèn ngồi trước máy tính, tập trung sáng tác.
Kỳ thật, việc viết tiểu thuyết là phương sách cuối cùng cô nghĩ ra để kiếm sống.
Hai năm trước, bà nội mắc một căn bệnh rất hiếm, chỉ thành phố này mới có hệ thống để tiến hành điều trị. Để chăm sóc bà nội, Tân Đại đã bán căn nhà nhỏ của ông bà ở quê, đưa ông nội và Tân Hinh khi đó chỉ mới một tuổi đến đây sống.
Bệnh của bà cần phải nằm viện dài hạn. Tân Hinh chỉ mới hai tuổi, cô không thể ra ngoài làm việc. Cô tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung nên đã nghĩ đến việc viết tiểu thuyết trên internet. Ở giai đoạn đầu, thu nhập từ viết tiểu thuyết không đủ đáp ứng nhu cầu hẳng ngày. Cô phải tìm thêm những công việc làm thêm khác, chẳng hạn như nhân viên bán thời gian. Mặc dù vậy, bởi vì Tân Đại phải mang Tân Hinh cùng đi làm, cô đã bị không biết bao nhiêu chủ nhà từ chối. May mắn thay, cô gặp được mẹ Lâm và cuối cùng cô đã có một nguồn thu nhập ổn định. Sau đó, tiểu thuyết mà cô viết ngày càng được nhiều độc giả biết đến, cũng xuất bản vài quyển sách, xem như có chút danh tiếng. Hiện tại, miễn là cô có thể đảm bảo tốc độ cập nhật bài viết, ngoại trừ chi phí của bà nội, thu nhập hàng tháng miễn cưỡng có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày.
Tuy nhiên, Tân Đại viết càng ngày càng mệt.
Dường như vườn trái cây trong đầu cô đang dần trở nên hoang vu, những trái cây tích lũy qua nhiều năm đã được hái dần. Nếu cô không tưới nước và bón phân, có thể sẽ không bao giờ sinh trái nữa. Tân Đại biết, cô như ếch ngồi đáy giếng ngắm bầu trời từ đằng sau cánh cửa đóng kín, thật sự không thể viết ra một bài viết hay. Có lẽ cô nên tạo ra một thế giới khác cho chính mình.
Khi cô đang nghĩ, điện thoại reo lên dữ dội.
“Chị Đại, cứu mạng a!” Bên kia điện thoại, giọng khoa trương của An Tiệp vang lên.
“An Tiệp, làm sao vậy?” Tân Đại đã quen với sự ồn ào của An Tiệp, hỏi một cách bình tĩnh.
“Chị Đại, có một đạo diễn yêu cầu em thử giọng hôm nay. Chị cũng biết em đã chờ cơ hội này rất lâu rồi. Chị Đại, làm ơn giúp em lần này.” An Tiệp hưng phấn reo lên.
“Có phải lại để chị đi làm thay em lần nữa không?” Tân Đại lạnh lùng hỏi.
“Hắc hắc, chỉ có chị hiểu em.” An Tiệp cười ngượng.
“An Tiệp, em có thể bỏ những ý nghĩ phi thực tế này ra khỏi đầu và tập trung học hành không?...”Tân Đại nói lại lần thứ một trăm.
“Chị Đại ơi, làm ơn, em chỉ có một ước mơ nhỏ này thôi. Chẳng lẽ chị không muốn ước mơ của em thành hiện thực sao? Chẳng phải chị từng nói qua, người không thể không có ước mơ sao? Chỉ lần này nữa thôi, OK? Chị Đại tốt, đồng ý với em đi.” An Tiệp nhõng nhẽo nài nỉ
Tân Đại mềm lòng, họ hàng cùng cô có quan hệ huyết thống chỉ còn lại một người em họ này. Cô không đành lòng cự tuyệt và từ tận đáy lòng, cô muốn giúp An Tiệp.
“Được rồi, được rồi, chị đi, trước tiên đi tìm quản lý Tiểu Lưu, cô ấy sẽ nói cho chị biết nên làm gì, phải không?” Tân Đại bất đắc dĩ hỏi.
“Chị Đại, em yêu chị rất nhiều, hôn một cái nào, em hy vọng lần này mọi chuyện đều thuận lợi.” An Tiệp vui vẻ cúp điện thoại.
Tân Đại kiểm tra thời gian, tùy tiện mặc một chiếc áo khoác nhỏ rồi vội vã rời khỏi nhà. Khi tàu điện ngầm đông đúc đến tòa nhà quốc tế Đỉnh Tân thì đã là 8 giờ 20 phút.
Quản lý tổ vệ sinh, Tiểu Lưu, vừa thấy Tân Đại lập tức nhịn không được mà nổi giận: “Đến thay ca sao? Một tuần hết ba ngày trốn việc, còn để cho người khác đến làm thay, còn gì trách nhiệm nữa. Tôi thấy An Tiệp đừng đi làm nữa thì hơn.”
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ nói chuyện với An Tiệp, về sau cô ấy sẽ chú ý. Quản lý Lưu, cô đừng tức giận, tôi cam đoan sẽ dọn sạch sẽ, được không?” Tân Đại mềm nhẹ, lựa lời nói.
Quản lý Lưu thấy thái độ Tân Đại mềm mỏng, thời gian lại gấp gáp, vì thế không còn cách nào khác là bỏ qua, nói: “8h30 phải dọn vệ sinh xong, hiện tại người khác đã làm xong, chỉ còn thang máy 11 và 12. Cô nhanh đi dọn dẹp sạch trước khi có nhiều người hơn.”
“Được, tôi làm ngay bây giờ.” Tân Đại đáp ứng, mặc đồng phục màu xanh, đội khăn trùm đầu, cầm lấy dụng cụ sau đó đi thẳng vào thang máy.
Cô bắt đầu dọn dẹp thang máy số 11 trước bởi vì khoảng 8h45 sẽ có rất nhiều người đến làm việc và thang máy sẽ rất đông. Cô phải dọn xong trước lúc đó. Thang máy số 12 thì có thể dọn sau vì thang máy đó trực tiếp lên đến tầng 30, là tầng cao nhất của tòa nhà, sẽ có ít người đi hơn.
Nhanh tay làm việc và cuối cùng cô cũng dọn dẹp xong thang máy số 11 trước 8h45, sau đó bước vào thang máy số 12. Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tân Đại bắt đầu làm việc hết tốc lực, cầu nguyện rằng sẽ không có ai sử dụng thang máy trước khi cô hoàn thành xong công việc.
Cuối cùng cũng xong, Tân Đại nhìn đồng hồ, 8h55. Cô đặt dụng cụ xuống, khẽ thở dài, lau mồ hôi trên trán, kéo một vài sợi tóc ra sau tai rồi ấn nút mở cửa thang máy.
Cánh cửa thang máy chạm khắc hoa vàng tím sang trọng từ từ mở ra, có hai người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng trước cửa. Cả hai đều mặt com-lê và giày da, lịch sự mỉm cười nói chuyện. Thấy thang máy mở, hai người nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy xanh, đội mũ xanh, đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào họ.
Lê Duật Thần nheo mắt, một tia sắc bén xoẹt qua mắt anh. Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ đồ của nhân viên vệ sinh, mồ hôi chảy dài từ má xuống môi, một vài sợi tóc thoát ra khỏi chiếc khăn trùm đầu màu xanh buồn cười, bị mồ hôi làm ướt dính vào mặt cô, anh cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình.
Lâm Cẩm Sơn cũng bị sốc. Anh nhìn Tân Đại, người có khuôn mặt tái nhợt trước mặt anh ta, mỉm cười ngạc nhiên.
“Tân Đại, sao cô lại ở đây?” Lâm Cẩm Sơn hỏi.
Đôi mắt Tân Đại nhanh chóng lướt qua khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của Lê Duật Thần, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt như gương của Lâm Cẩm Sơn, nói một cách khó hiểu: “Lâm tiên sinh, sớm, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây.”
Nói xong cô lúng túng cúi đầu.
Đôi mắt Lâm Cẩm Sơn dừng lại một lúc trên cái cổ mảnh khảnh bị lộ ra bởi cái cúi đầu của cô, mỉm cười dịu dàng, sau đó xoay người giúp cô đem thùng dụng cụ di chuyển ra bên ngoài thang máy.
“Tại sao cô lại làm việc ở đây? Thấy cô đổ mồ hôi quá nhiều, cô có mệt không?” Lâm Cẩm Sơn tự nhiên lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho Tân Đại.
“À, không cần, tôi chỉ cần đi xuống dưới rửa mặt là được…” Tân Đại cuống quýt xua tay.
Ánh mắt Lâm Cẩm Sơn chứa ý cười, tay vẫn kiên trì đưa ra trước mặt.
Tân Đại đành phải ngập ngừng tiếp nhận: “Cảm ơn! Lâm tiên sinh, anh còn có việc đi? Không làm chậm trễ anh nữa, chúng ta lần sau lại nói chuyện.”
Tân Đại hận không thể làm như không biết Lâm Cẩm Sơn, để có thể nhanh chóng thoát khỏi đây hoặc tìm một cái lỗ nào đó để trốn đi. Cô không thể chịu đựng được sự chật vật của mình vào lúc này.
“Ồ.” Lâm Cẩm Sơn nhìn Lê Duật Thần vẫn đang đứng một bên không lên tiếng, cười cười, “Đúng vậy, có chút công việc. Buổi tối cô có thời gian không? Tôi có việc cần nói chuyện với cô, cô đến nhà tôi được không? Mẹ tôi và Vũ Hiên cũng muốn gặp cô.”
“Được, vậy đi.” Tân Đại đáp ứng, bước ra khỏi thang máy.
Lâm Cẩm Sơn quay sang một bên, Lê Duật Thần vẫn hiên ngang đứng ở chỗ cũ, chặn mất một nửa lối ra. Tân Đại không có cách nào khác, hơi hơi nghiêng người, quần áo lao động màu xanh nhẹ nhàng sượt qua tây trang sang trọng của Lê Duật Thần.
Lâm Cẩm Sơn cùng Lê Duật Thần đi vào thang máy, nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, đột nhiên Lâm Cẩm Sơn lại gọi Tân Đại, người đã đi được năm mét.
“Tân Đại, tối nay cô đến nấu ăn được chứ? Tôi sẽ mua đồ ăn ngon.” Đôi mắt sáng của Lâm Cẩm Sơn lóe lên.
Tân Đại quay đầu lại, sửng sốt một chút, thấy Lâm Cẩm Sơn ngượng ngùng cười, bất giác khẽ động khóe môi, cũng mỉm cười đáp trả: “Ừm, không thành vấn đề.”
Cửa thang máy rốt cục cũng đóng lại, chạy lên tầng trên, hai người đàn ông nhất thời không nói gì.
Trầm mặc một lúc lâu, Lê Duật Thần mới cất giọng trầm thấp nói, “Tôi xin lỗi vì đã lắm lời. Nhưng mà tôi rất là hiếu kỳ, hình như anh và người dọn vệ sinh kia…rất thân thuộc?”
“Anh sắp trở thành ông chủ của tôi, tò mò chuyện của tôi cũng không quá lạ.” Lâm Cẩm Sơn lơ đểnh đáp: “Bất quá, tôi có quen biết với người dọn vệ sinh thì rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái.” Lê Duật Thần nhún vai.
“Không nghĩ tới, anh lại thẳng thắn như vậy. Xem ra, về sau chúng ta sẽ làm việc với nhau rất tốt.” Lâm Cẩm Sơn nhìn vào khuôn mặt kiên quyết của Lê Duật Thần, trêu chọc: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không giống như các diễn viên cấp dưới của anh, có sự hỗn loạn trong quan hệ nam nữ. Người dọn vệ sinh kia từng là nhân viên bán thời gian của tôi.”
Lê Duật Thần kéo thẳng chiếc cà vạt trên cổ, nói một cách thờ ơ: “Thật khó tưởng tượng, đạo diễn Lâm Cẩm Sơn, người luôn nghiêm khắc, không quen nói lời hay lại... tử tế với nhân viên bán thời gian như vậy.
“Phải không?” Lâm Cẩm Sơn cười, làm lại động tác nhún vai của Lê Duật Thần, không trả lời vấn đề này.
Vì muốn làm dịu cơn giận của Tiểu Lưu, Tân Đại đã chủ động ở lại làm việc thêm hai tiếng nữa, dọn sạch một nhà kho bừa bộn.
Bởi vì Tân Hinh luôn luôn ăn sáng ở nhà trẻ cho nên bình thường đến mười giờ Tân Đại mới ăn bữa đầu tiên, sau đó đợi buổi tối đón Tân Hinh mới ăn bữa thứ hai. Hôm nay cô vội vàng đến thay ca, buổi sáng còn chưa ăn gì, cộng với làm việc liên tục, khi cô bước ra khỏi tòa nhà Đỉnh Tân, cô chỉ cảm thấy chóng mặt, chân và bụng đau âm ỉ.
Con đường trước cửa tòa nhà có một chiếc xe Audi màu đen im lặng chạy tới. Tân Đại dừng lại bước chân, để cho chiếc xe chạy qua. Chỉ là chiếc xe kia lại dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai của người lái xe.
Cổ họng Tân Đại nuốt một cái, trái tim trở nên căng thẳng, cô vô thức lùi lại một bước.
Lê Duật Thần bắt gặp sự hoảng loạn giữa mi tâm Tân Đại, lại liếc nhìn bàn tay đang vuốt ve bụng của cô. Lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Lên xe.” Lê Duật Thần thấp giọng nói.
Tân Đại ngập ngừng một lát, khuôn mặt hờ hững, như thể cô chưa nghe Lê Duật Thần nói gì, cô xoay người, bỏ đi.
Đi chưa được mấy bước, phía sau có người đuổi đến, chưa kịp phản ứng, Tân Đại phát hiện cổ tay mình đã bị người bắt lấy.
“Lên xe, tôi có vài thứ muốn hỏi em.” Giọng Lê Duật Thần nói ngắn, nhưng rất kiên quyết.
Tân Đại hất tay Lê Duật Thần ra, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
“Tân Đại, tôi không hiểu được tại sao em lại như vậy? Lúc trước em rời đi, tôi có gây ra lỗi lầm gì với em không?” Lê Duật Thần đứng ở sau lưng cô, lạnh lùng mở miệng.
Tân Đại rốt cục xoay người lại, cả khuôn mặt đều là sự lạnh lùng. Người đàn ông này đến tột cùng cũng không biết có gây nên lỗi lầm gì với cô hay không. Quên đi, tất cả cũng đã qua, cô không bao giờ muốn nhắc lại lần nữa.
Cô lắc đầu, mở miệng: “Không có.”
“Không có, vậy em hiện tại tức giận với tôi là vì sao? Hãy nói chuyện với tôi.” Lê Duật Thần kiên trì.
“Chúng ta không có gì hay để nói.” Tân Đại bình tĩnh trả lời.
“Không nói thì làm sao biết không có gì hay để nói?” Lê Duật Thần nhìn chằm chằm vào Tân Đại, giọng điệu chắc nịch, không để cho cô cự tuyệt.
Tân Đại cắn môi, trầm ngâm một lúc lâu, xoay người ngồi vào trong xe.
Ô tô không một tiếng động chạy ra đường lớn, bên trong xe không có ai nói chuyện với nhau, không khí như bị đông cứng. Lê Duật Thần dừng xe lại trước một cửa hàng tiện lợi, mở cửa đi xuống. Khi anh quay ra, trên tay còn cầm một lon sữa nóng và một lon cà phê.
Anh im lặng đưa sữa nóng cho Tân Đại rồi mở cà phê ra uống. Sau khi uống xong, cũng không để ý Tân Đại có uống hay không, khởi động xe đi tiếp.
Tân Đại đấu tranh một lúc, không chịu đựng nổi cơn đau ở dạ dày, cuối cùng vẫn cầm lấy sữa để trên miệng uống. Dòng nước nóng theo thực quản chạy vào dạ dày, làm dịu cơn đau một cách kỳ lạ, Tân Đại lặng lẽ thở dài một hơi, bất tri bất giác đã uống hết sữa.
“Đi đâu?” Xe đi một hồi, Tân Đại nhịn không được hỏi.
Lê Duật Thần không đáp, sắc mặt thản nhiên, chuyên tâm nhìn chằm chằm phía trước.
Một lát sau, Tân Đại phát hiện cô đã đến bên hồ Lễ. Bên kia cánh đồng cỏ xanh dịu dàng là một hồ nước trong vắt dưới bầu trời tháng sáu. Bởi vì không phải là ngày lễ nên có rất ít người, nơi này trông có vẻ rộng rãi và to lớn.
Lê Duật Thần cho xe dừng lại, Tân Đại lập tức đẩy cửa xuống xe. Cô xoay người sang chỗ khác, nhìn vào hồ Lễ tỏa ánh sáng bạc dưới bầu trời xanh.
Lê Duật Thần cũng ra khỏi xe, nhìn hồ từ xa xa. Du thuyền của Lâm Gia Nghi thoáng ẩn hiện trên mặt hồ.
“Không nghĩ tới, vị hôn thê của Đường Lăng lại là em, thật khiến cho người ta kinh ngạc. Đường Lăng, anh ta không cần em sao?” Lê Duật Thần có chút đăm chiêu mở miệng, thanh âm bình tĩnh mà quạnh quẽ.
Tấm lưng gầy yếu của Tân Đại trở nên cứng ngắc, đầu ngón tay cô ấn sâu vào lòng bàn tay.
Lê Duật Thần lục tìm trong túi tiền, lấy ra một bao thuốc lá, châm lên, anh dựa vào đuôi xe, phun ra một vòng khói trắng.
“Rời khỏi tôi, chỉ để sống những ngày như thế này?” Anh thấp giọng hỏi.
“Ngày như thế nào? Tôi không cảm thấy có gì không tốt.” Tân Đại cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, giọng cô run rẩy khó nhận ra.
“Dựa vào nghề dọn vệ sinh để kiếm sống, là tốt sao?” Lê Duật Thần mỉa mai hỏi.
“Tôi chỉ giúp bạn thay ca mà thôi.” Tân Đại thật thà đáp.
“Em và bạn bè của em đều làm công việc dọn dẹp phải không? Hoặc là, em làm công việc bán thời gian trong nhà người khác?” Lê Duật Thần cười chế nhạo.
Một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu Tân Đại, tay chân cô trở nên mềm nhũn.
Cô nghiến răng, trả lời một cách đầy mỉa mai: “Đường đường là tổng tài của tập đoàn Minh Hoàng, vì cái gì lại chạy tới tìm một người dọn vệ sinh? Tôi có làm nghề dọn dẹp, thì có quan hệ gì với anh không?
Lê Duật Thần cúi đầu suy tư một chút, phun ra một vòng khói, không chút để ý đáp lại: “Đúng, không có quan hệ.”
Trong lòng như bị kim châm, lại bị đâm tới huyết nhục mơ hồ. Mặc dù đã biết điều này từ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy đau đớn không chịu nổi khi nghe chính miệng anh nói về mối quan hệ của hai người.
“Nếu, hôm nay không thấy được bộ dạng này của em, chúng ta liền thực sự một chút quan hệ đều không có. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi bị Đường Lăng hối hôn, anh ta cũng sẽ đối với em tốt lắm. Không nghĩ tới...” Lê Duật Thần kéo dài âm cuối, nói tiếp.
“Không liên quan đến Đường Lăng. Khi tôi rời khỏi anh, lúc đó anh ta còn ở phía nam, một chút quan hệ cũng không có. Về phần tại sao tôi đính hôn với anh ta, tại sao anh ta hối hôn, cũng là chuyện riêng của chúng tôi, này cũng không cần giải thích với anh đi?” Tân Đại kiệt lực điều hòa hô hấp, ổn định cảm xúc. Đường Lăng hiện đang là diễn viên trong công ty của Lê Duật Thần. Cô không muốn liên lụy đến Đường Lăng. Tuy rằng, cô cũng thấy được suy nghĩ này là đang đề cao chính mình.
“Nếu em nguyện ý, có thể trở về công ty làm việc. Tôi hiểu rõ năng lực của em, đừng tiếp tục làm nghề dọn vệ sinh nữa.” Sau một lúc lâu, Lê Duật Thần nói.
“Cánh cửa Minh Hoàng rất cao, tôi trèo không tới. Hơn nữa, người dọn vệ sinh cũng là dựa vào chính sức lao động của mình để nuôi sống bản thân, không có gì thấp kém cả.” Tân Đại không chút do dự từ chối, rốt cục quay đầu nhìn lại Lê Duật Thần.
Đập vào mắt là hình ảnh Lê Duật Thần đang dựa vào cửa xe hút thuốc, trái tim cô co lại thành một đoàn trong tuyệt vọng.
Nhưng cô đã không còn là cô gái cái gì cũng không biết của trước kia, cô dùng khuôn mặt hờ hững và xanh xao để che đậy sự đau đớn không thể giải thích được trong lòng. “Lê tổng, bây giờ anh đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình chưa? Tôi chỉ là một trong những cấp dưới của anh nhiều năm trước, khó được anh quan tâm. Tôi có thể đi được chưa?”
“Tôi không nói người dọn dẹp thấp kém, tôi chỉ nghĩ nghề dọn dẹp rất vất vả.” Lê Duật Thần thản nhiên nói, ánh mắt hơi mơ hồ.
“Anh hiện tại đang quan tâm tôi sao?” Tân Đại sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói.
“Tôi có thể cho em một khoản tiền.” Lê Duật Thần bình tĩnh nhìn Tân Đại, mơ hồ đánh giá toàn thân cô, “Năm đó em chưa nói câu nào đã rời đi, công ty còn thiếu em một tháng tiền lương và phí tăng ca. Tuy nhiên, tôi có thể cho em nhiều hơn. Ít nhất, không cần phải trở thành người dọn dẹp.”
“Tôi có một cuộc sống rất tốt, không nhọc Lê tổng lo lắng.” Tân Đại cười lạnh.
Lê Duật Thần nhìn Tân Đại ương ngạnh trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn khuôn mặt dịu dàng mà mình nhung nhớ đã lâu. Vứt bỏ điếu thuốc trong tay, anh nặng nề nói: “Tân Đại, em thay đổi nhiều lắm? Hay là tôi vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu được em.”
“Lê tổng, chuyện này đối với anh còn quan trọng sao?” Tân Đại hỏi lại, cố gắng áp chế đáy lòng yếu ớt, ngữ điệu thường thường.
“Xem ra, chúng ta không thể nói chuyện tiếp được nữa. Đi thôi, chúng ta trở về.” Lê Duật Thần đi về vị trí tài xế.
“Không cần, khó lắm mới đến bên hồ. Tôi muốn ở đây một lúc.” Tân Đại từ chối.
Lê Duật Thần đứng lại, đôi mắt sắc bén: “Ở một mình? Rồi ngất ở đây. Em nghĩ sẽ có ai ở đây để cứu em sao? Đừng nói với tôi, hiện tại dạ dày của em không đau.”
Tân Đại bất ngờ, theo phản xạ rút lại bàn tay đang đặt trên bụng. Không nghĩ tới, anh lại nhìn ra. Nghĩ đến lon sữa nóng vừa rồi, tim Tân Đại đập thình thịch.
Thấy cô im lặng, Lê Duật Thần nói một cách khó lường: “Tân Đại, sự bướng bỉnh chỉ khiến em gặp khó khăn một cách không cần thiết. Lên xe, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Tân Đại cắn chặt môi, tự nhủ mình phải mạnh mẽ, không thể để vài ba câu nói của anh làm nhụt chí, lần này, phải cố gắng tránh xa người đàn ông làm cô đau đến tan xương nát thịt này.
“Không cần, cảm ơn.” Cô bướng bỉnh quay lưng lại.
“Hừ” Lê Duật Thần cười lạnh hai tiếng, không nói chuyện nữa, ngồi vào bên trong xe. Chiếc xe du lịch màu đen lặng lẽ khởi động, phóng đi, bỏ lại bóng dáng Tân Đại ở phía sau.
Tân Đại mở miệng, như một con cá ngoi lên mặt nước, chỉ thấy ngực cô rất đau.