Chương 5: Đứng Yêu Em

Chương 5

Người dịch: Tiên Nguyễn

Beta: Kiều Vân

Sáng chủ nhật, Đường Lăng dẫn theo tiểu Tân Hinh bước vào cao ốc của Tập đoàn truyền thông Minh Hoàng. Bên trong tòa nhà này là phòng thu và studio chụp ảnh tân tiến nhất khắp cả nước.

Hôm nay, Đường Lăng có một quảng cáo của nhãn hiệu kem đánh răng nước ngoài nổi tiếng cần anh đóng. Trùng hợp là nội dung quảng cáo cũng cần một bé gái xinh xắn làm mẫu, vậy nên Đường Lăng liền đề cử Tân Hinh.

Bước vào phòng chụp ảnh, mấy cô thợ trang điểm quen biết với Đường Lăng đều tiến lại gần, nhìn thấy Tân Hinh trắng trẻo xinh đẹp đang được Đường Lăng ẵm trên tay thì không khỏi xuýt xoa: “Ồ, Đường Lăng, anh tìm được cô bé dễ thương này ở đâu vậy, vừa nhìn đã thấy thích rồi, trông đáng yêu quá!”

Đường Lăng đem khuôn mặt búng ra sữa của Tân Hinh đang bị bọn họ sờ nắn cứu ra, cười nói: “Mọi người, đừng làm cô bé sợ.”

Tân Hinh ôm cổ Đường Lăng, đôi mắt tròn mở to, ngọt giọng hô: “Chào mấy chị ạ!”

“Oa, đáng yêu thật đấy! Không sợ người lạ chút nào, lại đây, mau cùng chị đi thay quần áo đẹp có được không? Nhóm thợ trang điểm bị một tiếng gọi chị của Tân Hinh lấy lòng, vui cười hớn hở dẫn Tân Hinh đi thay quần áo, trang điểm.

Đường Lăng thấy Tân Hinh vừa vào đã thích ứng được với mọi người thì yên tâm đi trang điểm, thay quần áo.

Quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi. Kỹ năng diễn xuất của Đường Lăng dĩ nhiên rất tốt, bởi anh đã quen với việc đóng quảng cáo. Nhưng điều khiến người ta hài lòng nhất chính là, Tân Hinh đối với ống kính trước mặt không cảm thấy lo lắng rụt rè chút nào, dựa theo yêu cầu của tổ quay phim phối hợp với Đường Lăng tạo dáng rất tốt.

Điều duy nhất không thuận lợi đó là một bé trai khác cũng tham gia quay chụp, không biết vì sao lại đột nhiên khóc, không chịu quay nữa.

Quay khoảng hai giờ, đạo diễn bất đắc dĩ phải hô ngừng, đem bé trai qua một bên từ từ nói chuyện, bảo những người còn lại có thể nghỉ ngơi. Đường Lăng dẫn Tân Hinh đi đến máy bán hàng tự động ở đại sảnh lầu một mua nước trái cây, sau đó nhấc cô bé ngồi lên ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, búng nhẹ đầu mũi của Tân Hinh, nói: “Hôm nay Tân Hinh biểu hiện không tệ, chú thưởng cho con nước trái cây, nhưng mà con không được nói cho mẹ biết đó.”

Tân Hinh bĩu môi: “Con sẽ không nói đâu.”

“Ha ha, con bé này, mẹ sợ con bị bệnh nên mới không cho con uống nước ngọt quá nhiều.”. Đường Lăng vừa cười vừa vuốt vuốt mái tóc ngắn của Tân Hinh.

“Chú Đường, chỗ đó là gì vậy? Tân Hinh chỉ vào đại sảnh bên cạnh, ở đó có một cái cầu thang hình xoắn ốc bằng gỗ tử đàn xa hoa quý hiếm.

“Đó là cầu thang xoắn ốc, phía trên lầu còn có phòng hội nghị, khán phòng nữa.”, Đường Lăng trả lời.

“À!”, Tân Hinh đáp, tiếp tục đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, đột nhiên lại chỉ về phía cửa nói: “Chú Đường, chú nhìn xem, có một chị gái xinh đẹp đang đứng bên đó kìa.”

Đường Lăng nghe vậy thì quay đầu nhìn, nụ cười chậm rãi ở trên mặt bỗng ngưng lại.

Đó là một cô gái có dáng người cao gầy mảnh mai.

Cô ấy mặc một chiếc váy đen có dây ôm sát người, để lộ đầu gối xương xương cùng đôi chân thon dài. Trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu hồng có đính hạt cườm, chân mang đôi giày cao gót cao 9 centimet màu đen, tay cầm một cái ví da màu đỏ.

Gương mặt của cô ấy thu hút, ngũ quan rất có chiều sâu, đôi mắt to, mũi cao thẳng, miệng thì hơi rộng, nhưng phối hợp với mái tóc ngắn xoăn nhẹ, từ xa nhìn lại, trông giống như là Audrey Hepburn phiên bản Trung Quốc vậy.

“Oa, chị ấy thật là xinh đẹp. Nhưng mà, nếu như mẹ con mặc đồ giống chị ấy thì so với chị ấy chắc chắn còn đẹp hơn nữa.”, Tân Hinh nhìn cô gái kia không chớp mắt.

Ánh mắt Đường Lăng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tân Hinh nói: “Tân Hinh, con ngồi yên ở đây đừng chạy lung tung, chờ chú quay lại, có được không?”.

“Dạ được.”, Tân Hinh ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Lăng vỗ nhẹ vào đầu Tân Hinh, thân hình cao lớn đứng lên, thẳng đến lấy chạy tới chỗ cô gái kia đang đợi trước thang máy.

Chỉ nghe anh dịu dàng gọi: “Tử Phỉ.”

Cô quay đầu, thấy anh thì có hơi kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt liền vẽ ra nụ cười kiều mị: “Đường Lăng?”

“Tử Phỉ, sao em lại có mặt ở đây? Chúng ta...nói chuyện chút đi.”, Đường Lăng đen nhánh thâm thúy mắt yên tĩnh, chăm chú nhìn vào Cao Tử Phỉ.

“Em đến đây tìm Duật Thần để bàn chuyện kí kết hợp đồng.”, Cao Tử Phỉ nghiêng đầu, nhìn lướt qua chính giữa lông mày anh tuấn của Đường Lăng, khóe môi tràn ngập ý cười.

“Em muốn hợp tác với Minh Hoàng à? Hôm nay là chủ nhật, giám đốc Lê có ở đây không?”, ánh mắt Đường Lăng trở nên thâm trầm.

“Ừm. Anh ấy nói sẽ gặp em ở đây. Nhưng mà, trước tiên em cứ đứng đây nói chuyện với anh cái đã, để cho anh ấy đợi thêm một chút chắc cũng không sao, ha ha ha.”, Cao Tử Phi cười khẽ, hờ hững nói.

“Đi thôi, chúng ta qua phòng chờ nói chuyện.”, trong mắt Đường Lăng hiện lên một tia u ám, đưa tay ấn nút thang máy.

Tân Hinh nhìn thấy Đường Lăng cùng Cao Tử Phỉ đi vào thang máy, chỉ có thể nhàm chán nhìn ngó xung quanh, rốt cuộc nhìn đến cái cầu thang hình xoắn ốc kia, sau đó nhảy xuống ghế, chạy về phía cầu thang.

Cô bé tò mò bước dọc theo cầu thang xoắn ốc đi lên trên, không biết đã bước lên bao nhiêu bậc thang, cuối cùng cũng đi đến hết cầu thang. Tiểu Tân Hinh nhìn không gian rộng rãi trước mặt, cách đó không xa là mấy cánh cửa lớn bằng gỗ lim, nhếch nhếch khóe miệng, bắt đầu cảm thấy thấm mệt, liền dựa vào tay vịn cầu thang, ngồi xuống bậc thang nghỉ ngơi một chút.

“Leo lên lâu như vậy mới tới, tòa nhà này không phải rất cao sao? So với lầu ba ở chung cư của mình cũng không khác bao nhiêu.”, cô bé buồn chán thầm nghĩ. Nhưng mà cũng có một điều khá kỳ diệu chính là, thì ra ngồi ở đây cũng có thể trông thấy người người ra vào bên trong đại sảnh lầu một, vị trí ở chỗ này cao nên càng thấy rõ hơn.

Tân Hinh có chút hăng hái nhìn xuống dưới, không biết qua bao lâu, cô bé nhìn thấy mấy người thợ trang điểm thay quần áo cho mình đang nháo nhác đi qua đi lại, Tân Hinh không biết có người đứng sau lưng mình, nên vai nhỏ run run, vui vẻ cười thành tiếng.

“Con cười gì vậy?”, từ trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần ấm áp.

Tân Hinh ngẩng lên nhìn, trong đầu cảm thán: “Oa, thật là một người đàn ông cao lớn, xem ra còn cao hơn cả chú Đường Lăng nữa. Đôi mắt của chú ấy vừa đen vừa sáng, giống như mắt của bé gấu Winnie mà mình thích nhất vậy.”

“Con đang cười các chị ấy.”, Tân Hinh giơ ngón tay nhỏ chỉ về phía mấy cô thợ trang điểm đang đứng trong sảnh chính.

Người đàn ông bước đến gần lan can cầu thang nhìn xuống phía dưới, mặt không đổi sắc hỏi: “Sao con lại ngồi một mình ở đây? Các chị ấy có cái gì mắc cười sao?

“Chú có thể ngồi xuống nói chuyện với con được không? Chú cao quá làm con cứ phải ngước lên nhìn, mỏi cổ quá trời. Với lại mẹ từng nói, khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt của họ mới gọi là lễ phép.”, Tân Hinh ngẩng đầu, thanh âm ngọt ngào, nói.

Anh ta hơi bất ngờ, sắc mặt bớt đi vẻ lạnh lùng, trầm thấp cười một tiếng, sau đó duỗi chân, ngồi xuống bên cạnh Tân Hinh.

“Được rồi, bây giờ có thể nói lý do tại sao con cười không?”

“Con đang cười mấy cô ấy, bọn họ rõ ràng đều có tuổi rồi, vậy mà nghe con gọi một tiếng chị thì lại rất vui vẻ.” Tân Hinh bĩu môi, nói.

“Làm sao con biết bọn họ sẽ vui vẻ?”, anh nghiêng đầu nhìn Tân Hinh, hơi kinh ngạc, hóa ra cô bé này lại xinh đẹp như vậy. Làn da trắng hồng, lông mày như vẽ, mắt to long lanh. Cô bé nói chuyện rõ ràng lanh lợi, giọng nói ngọt ngào dễ nghe.

“Làm sao con biết gọi bằng chị thì bọn họ sẽ vui vẻ?”, anh tò mò hỏi.

“Giống như cô Trần ở lớp mẫu giáo của con, nếu như con gọi cô ấy là chị thì giờ ăn trưa cô ấy sẽ vui vẻ cho con thêm nửa cái bánh ngọt. Còn nếu con gọi cô ấy là dì thì chẳng những không được cho thêm mà còn bị múc bớt đồ ăn nữa, làm con ăn không no. Mấy cô thợ trang điểm này cũng giống như vậy, con gọi bọn họ là chị, mấy chị ấy liền cho con vài viên kẹo này.”, Tân Hinh đưa tay nhỏ vào trong túi lần mò, cẩn thận lấy ra ba viên kẹo mạch nha như lấy báu vật chìa ra cho anh xem.

Sau đó, cô bé nhìn ngó xung quanh, ngón tay mũm mĩm gỡ giấy gói ra, sau đó bỏ hai viên vào trong miệng của mình. Còn lại một viên cuối cùng, cô bé giơ tay đưa nó đến bên miệng của anh.

“Chú không ăn đâu.”, anh lắc đầu cười.

“Đừng khách sáo, chú ăn đi.”, Tân Hinh chớp mắt mấy cái, phồng má, cười nói: “Dù sao đem về nhà cũng bị mẹ tịch thu, hai chúng ta chia với nhau, mẹ sẽ không biết được, ha ha ha.”

Anh cười, há miệng ngậm lấy viên kẹo, hỏi: “Tại sao con lại ở đây? Ai mang con tới?

“Con đến đây để quay quảng cáo, là chú Đường dẫn con tới.”, Tân Hinh dùng hàm răng nhỏ nhai lấy kẹo mạch nha dính dính phát ra âm thanh ken két, chỉ tay vào tấm poster cỡ lớn in hình Đường Lăng trên bức tường đối diện.

“Vậy làm sao con chạy được lên đây?”, anh hỏi tiếp.

“Vì em trai kia cứ khóc mãi, cả đoàn đành phải nghỉ một lúc.”, Tân Hinh mở ra tay nhỏ.

“Ý của chú là làm sao con lên được trên đây? Không có ai đi chung với con à?”, anh lại hỏi.

“Có chứ, lúc đầu là chú Đường đi với con. Nhưng mà, sau đó chú ấy nhìn thấy một chị rất xinh đẹp thì chạy theo người ta rồi, không cần con nữa.”, Tân Hinh có chút vô tội chớp mắt.

“Phốc!”. Nam nhân nhìn Tân Hinh ra vẻ đại nhân bộ dáng bật cười, anh đứng dậy phủi phủi quần tây, xoay người ôm lấy Tân Hinh, nói: “Chú đưa con trở về có được không?

“Vâng ạ!”, Tân Hinh híp mắt, cảm nhận được vị ngọt ngào trong miệng, thật sự thấy rất vui.

“Được, vậy chúng ta giới thiệu lẫn nhau một chút. Tên con là gì?”, anh ôm lấy Tân Hinh, từng bước đi xuống cầu thang.

Tân Hinh hắng giọng một cái nói: “Chào chú, tên tiếng Trung của con là Tân Hinh, tên tiếng Anh gọi là Angela, năm nay con bốn tuổi, rất vui được gặp chú, con rất là thích chú.”

“Ha ha ha.”, anh bị giọng điệu của cô bé chọc cho cười, bên miệng liền xuất hiện lúm đồng tiền.

“Chú à, trên mặt chú cũng có lúm đồng tiền giống con này.”, Tân Hinh hưng phấn gọi.

“Thật sao?”, anh nhìn vào khóe miệng bên trái của Tân Hinh, lúc cô bé cười lên, đúng là cũng có một cái lúm đồng tiền nhỏ.

“Xin chào, chú cũng rất hân hạnh được biết con, tên chú là Lê Duật Thần.”, Nam tử thấp thuần thanh âm nhẹ nhàng quanh quẩn.

Đường Lăng trong lòng nóng như lửa đốt đi khắp nơi tìm Tân Hinh. Khoảng hai mươi phút trước, Tân Đại gọi điện thoại đến tìm cô bé, anh bất đắc dĩ phải nói thật với Tân Đại là Tân Hinh đi lạc, đoán chừng giờ này có lẽ Tân Đại đang gấp rút đi đến đây rồi. Anh đã nhờ tất cả mọi người trong studio chia nhau ra tìm, thế nhưng vẫn không thấy. Nếu như không tìm được Tân Hinh, anh có tự sát cũng không đủ đền tội. Đang lúc nóng lòng như con ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi, anh bỗng nhiên nhìn thấy Lê Duật Thần ôm Tân Hinh từ cầu thang xoắn ốc bên kia bước xuống.

“Tân Hinh!”, Đường Lăng thở ra một hơi, chạy nhanh qua chỗ hai người, đưa tay đón lấy Tân Hinh từ trong người Lê Duật Thần, đánh một cái vào mông của cô bé, nói: “Con đã chạy đi đâu vậy? Tại sao lại chạy lung tung hả? Không phải chú đã bảo con ngoan ngoãn ngồi đợi chú sao?”

Nhìn thấy Đường Lăng tức giận tới đỏ mặt, bị đánh vào mông mặc dù không đau, nhưng mà trong lòng Tân Hinh vẫn cảm thấy tổn thương, miệng nhỏ run run, oa một tiếng khóc lớn: “Mẹ, mẹ, con muốn tìm mẹ…”

Mặt Đường Lăng càng đỏ hơn, biết được vừa nãy không nên nóng vội đánh Tân Hinh, thế nhưng làm sao dỗ dành con bé đây, Tân Hinh trong tay anh liên tục giãy dụa, không muốn cho anh ôm, thậm chí còn giơ tay nhỏ hướng về phía Lê Duật Thần.

Lê Duật Thần buồn cười ôm lấy Tân Hinh, nói: “Đường Lăng, xảy ra chuyện gì vậy? Là tôi nhặt được tiểu nha đầu này ở trên cầu thang đấy.”

“À, giám đốc Lê.”, sắc mặt Đường Lăng dần khôi phục, đáp: “Tôi cùng Tử Phỉ trò chuyện tùy tiện vài câu, lúc quay lại thì đứa nhỏ này đã biến đâu không thấy tăm hơi. Con bé này mà xảy ra chuyện gì thì mẹ nó sẽ giết tôi mất.”

“Ha ha, vậy sao?”, Lê Duật Thần tuy miệng trả lời nhưng mắt anh lại nhìn sau lưng Đường Lăng, Cao Tử Phỉ đang đứng ở đó hình như có điều suy tư, ánh mắt nhìn về phía anh.

“Tử Phỉ, em đến lúc nào vậy?”. Lê Duật Thần khóe môi ý cười dần đậm, thần sắc trên mặt hòa nhã hơn nhiều.

Cao Tử Phỉ lả lướt đi đến gần, nhìn thấy Tân Hinh dụi đầu vào người Lê Duật Thần cọ qua cọ lại, ánh mắt mang theo vẻ bối rối, nói: “Thì ra là anh ở đây chơi cùng cô bé này vui vẻ như vậy.”

Vừa nói, ánh mắt của cô vừa nhìn chằm chằm vào Tân Hinh.

Vẻ mặt của Lê Duật Thần trở nên cứng đờ, ánh mắt thâm trầm không dễ phát hiện, lại nhìn về phía Cao Tử Phỉ, bây giờ lại thêm chút áy náy trong đáy mắt, nói: “Tử Phỉ, chúng ta đi ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được. Đường Lăng có muốn đi cùng không? Dù sao chuyện em nói với Duật Thần cũng không phải chuyện bí mật gì.”, Cao Tử Phỉ quyến rũ giơ tay vén sợi tóc bên tai.

Lê Duật Thần trong một giây bỗng thấy giật mình lo lắng, mà trong mắt Đường Lăng cũng lướt qua một tia chật vật.

“Không được, anh còn phải quay quảng cáo, lần sau vậy.” Đường Lăng trả lời qua loa, sau đó quay lại dỗ dành Tân Hinh, nói: “Hinh Nhi ngoan, là chú Đường không đúng, chú tự phạt mình lần sau chở con đến sở thú chơi được không?

Tân Hinh đang dựa đầu vào vai Lê Duật Thần nghe vậy thì nhìn Đường Lăng, buồn buồn hỏi: “Chú nói thật chứ?”

“Thật. Chú hứa.” Đường Lăng gấp gáp cam đoan.

“Ha ha.”. Tân Hinh liền nín khóc, ngẩng đầu cười.

Trên mặt cô bé lúc đầu phủ một lớp trang điểm, vừa nãy khóc thì giống như một con mèo con. Lê Duật Thần nhìn gương mặt cô bé hiện tại đã trôi đi không ít phấn trang điểm, trong đầu không biết làm sao lại liên tưởng đến một khuôn mặt khác.

“Được rồi, Tân Hinh ngoan, đạo diễn và mọi người đang đợi con đó, chúng ta đi trang điểm thôi.”, Đường Lăng cùng Lê Duật Thần, Cao Tử Phỉ tạm biệt, dỗ dành Tân Hinh đi về phía thang máy.

Lê Duật Thần nhìn qua Cao Tử Phỉ, nói với giọng khẳng định: “Anh nghĩ là anh ta vẫn còn thích em.”

“Thật ư? Sao em lại không có cảm giác nhỉ?”, Cao Tử Phỉ nghiêng đầu, dùng đôi mắt to tròn nhìn Lê Duật Thần mỉm cười yêu kiều.

Lê Duật Thần cười nhẹ, khoác vai Cao Tử Phỉ, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nói: “Em mặc màu đen trông lại càng gầy hơn, đồ ăn ở Mỹ ăn không quen sao? Chúng ta lâu rồi mới gặp lại nhau đấy.”

“Ở nước ngoài ngây người mấy năm, có chút mệt mỏi.”, Cao Tử Phỉ cúi thấp đầu.

“Một năm trước, anh không thấy em diễn kịch ở Hollywood nữa, gặp khó khăn gì sao?”, Lê Duật Thần hỏi.

“Không có, hầu như mọi lúc em đều ở cùng Richard, làm gì có thời gian đóng kịch? Với lại em cũng cảm thấy không có vai nào thích hợp với mình.”, Cao Tử Phỉ như có như không ngước mắt nhìn lên, nũng nịu nói: “Có thể để em ăn no trước, sau đó mới từ từ thẩm vấn em được không?”.

“Ha ha.”, Lê Duật Thần ôm vai Cao Tử Phỉ nói: “Đi thôi, đi ăn đồ ăn Thượng Hải em thích.”

Cao Tử Phỉ lườm anh một cái, vỗ nhẹ tay của anh, cười duyên nói: “Cẩn thận một chút, đừng để phóng viên chụp được, em lại bị đồn đại lung tung.”

Lê Duật Thần nhún vai, cười nhẹ cùng Cao Tử Phỉ đi đến cửa lớn.

Đối diện hai người xuất hiện một cô gái có mái tóc dài đang vội vã đi vào từ cửa chính. Mặc dù thần sắc của cô hoảng loạn, nhưng mà chân mày cong cong xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ trắng trẻo vẫn là khiến người ta chú ý.

Cao Tử Phỉ theo ánh mắt của Lê Duật Thần nhìn qua thì thoáng sững sờ. Lúc này ánh mắt của cô gái cũng chuyển đến hai người bọn họ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vã cúi đầu, cố gắng tránh né tầm mắt của hai người, chạy thẳng đến thang máy phía trước.

“Ồ, đây không phải là Tân Đại sao?”, Cao Tử Phỉ xoay người, nhìn chằm chằm bóng dáng chạy vụt qua của Tân Đại, gọi một tiếng.

Tân Đại dừng lại, nghe như vậy đành phải chậm rãi xoay người. Cô nhìn Cao Tử Phỉ, miễn cưỡng cười nói: “Chào chị Cao. Chị ngày càng xinh đẹp ra, em không nghĩ chị vẫn còn nhớ em.”

“Nói gì vậy? Em là sư đàn em của chị, cũng từng làm phụ tá cho chị, sao chị lại quên em được? Với lại không nhờ luận văn của em, năm đó chắc chị còn chưa tốt nghiệp đâu. Ha ha, chị thật sự phải cảm ơn em đấy.”, Cao Tử Phỉ nhiệt tình nói.

“Vậy sao, bản thân em cũng không nhớ rõ như vậy. Hình như chị có việc cần ra ngoài nhỉ? Có phải là em làm chậm trễ chị không? Chị nên đi nhanh đi thì hơn.”, Tân Đại rõ ràng không muốn tiếp tục trò chuyện thêm nữa, lén nhìn vào điện thoại trong tay.

Cao Tử Phỉ lại làm như không hay biết, liếc nhìn sắc mặt có vẻ lạnh lùng của Lê Duật Thần đang đứng bên cạnh, giả bộ lôi kéo Tân Đại bắt chuyện, nói: “Này, em với Duật Thần hẳn là rất quen mà, không phải từ năm hai em đã bắt đầu làm trợ lý cho anh ấy sao? Sao bây giờ lại giống như người xa lạ vậy? Có phải em vội vội vàng vàng đến nơi này là có chuyện gì hay không?

Tân Đại một chút cũng không nhìn Lê Duật Thần, sắc mặt hơi phiếm hồng, đuôi lông mày hiện ra thần sắc lo lắng. Vừa định mở miệng ứng phó câu hỏi của Cao Tử Phỉ, điện thoại trong tay lại rung lên kịch liệt.

Nhìn thoáng qua dãy số trên điện thoại, Tân Đại không kịp nhìn kĩ liền ấn nút nghe.

Không biết bên kia nói cái gì, Tân Đại thở dài một hơi, cả khuôn mặt thoải mái hơn, hai đầu lông mày cũng giãn ra không ít.

Buông điện thoại xuống, thần sắc Tân Đại so với lúc nãy thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ngước mắt nhìn Cao Tử Phỉ, lễ phép trả lời câu hỏi vừa rồi của cô ta: “Em tới đây là để tìm bạn. Với lại…từ lâu em đã không còn làm việc trong công ty của anh ấy rồi.”

“Vậy sao? Thật đáng tiếc. Hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mấy khi được gặp lại bạn cũ thời đại học, đúng không? Duật Thần, anh cũng quen em ấy mà, anh sẽ không cảm thấy bất tiện chứ?”. Cao Tử Phỉ nhiệt tình mời.

“Chị Cao, cám ơn chị, nhưng hôm nay em thật sự có việc bận. Lần sau có cơ hội, em nhất định mời chị ăn cơm, đến lúc đó chúng ta tha hồ nói chuyện, được không?”, Tân Đại khéo léo cự tuyệt.

“Ai nha, em vội vàng như vậy, khẳng định là đến tìm bạn trai đúng không?”, Cao Tử Phỉ quyến rũ liếc mắt đưa tình, giọng dịu dàng nói: “Được rồi, tha cho em đấy. Nhưng mà lần sau em nhất định phải đi ăn với chị đó.”

“Vâng ạ. Vậy em đi trước, hôm khác gặp lại.”, Tân Đại quay người rời đi không chút lưu luyến.

Cao Tử Phỉ nhìn theo bóng lưng của cô, giật nhẹ tay áo Lê Duật Thần nói: “Tại sao cô ấy không ở lại làm cho công ty của anh nhỉ? Thật đáng tiếc, dù sao cô ấy cũng là người đi theo anh từ buổi đầu, nếu làm đến ngày hôm nay thì không biết bản thân được hưởng lợi nhuận lớn chừng nào.”

Lê Duật Thần nhếch môi, theo Cao Tử Phỉ ra ngoài.

“Lúc nãy sao anh không nói gì?”, Cao Tử Phỉ bĩu môi.

“Đối với người không quan trọng, em muốn anh nói cái gì?”, Lê Duật Thần sắc mặt bình tĩnh, cười nhạt.

Cao Tử Phỉ nhìn chằm chằm vẻ cười nhạt trên mặt Lê Duật Thần, sau đó nhún vai nói: “Cũng đúng, cô ấy với chúng ta không thân thiết lắm, không cần quan tâm nhiều. Ha ha.”