Chương 4: Đứng Yêu Em

Chương 4

Người dịch: Hồng Nhung

Beta: Thùy Trần

“Anh Vũ Hiên” Tiểu Tân Hinh vừa tiến vào biệt thự nhà họ Lâm liền nhìn thấy Lâm Vũ Hiên đang ngồi trên bãi cát trong sân nhà xây lâu đài. Cô reo hò, nhanh nhảu chạy đến, tập trung nhìn xem Vũ Hiên xây lâu đài cát như thế nào.

Lâm Vũ Hiên thấy Hinh Nhi vui vẻ, liền thì thầm gọi rồi kéo tay cô lại, dạy cô cách xây lâu đài cát.

Tân Đại nhìn hai đứa trẻ chơi đùa cùng nhau, liền yên tâm bước vào nhà tìm mẹ Lâm.

“Tân Đại, con đến rồi!” Mẹ Lâm đang nằm trên giường trong nhà, nhìn thấy Tân Đại đến, thập phần vui mừng.

“Mẹ Lâm, có chuyện gì vậy, mẹ cảm thấy không khỏe chỗ nào?” Tân Đại nhanh chóng bước đến, lo lắng hỏi thăm.

“Không sao, chỉ là tay hơi bị đau, không muốn cử động”, Mẹ Lâm tựa người ngồi dậy

“Bệnh cũ lại tái phát rồi, để con giúp mẹ xoa bóp”. Tân Đại thuần thục xoay người mẹ Lâm lại đối diện với mình, dùng hai tay xoa bóp giúp bà.

Bà Lâm thoải mái rên thành tiếng, mắt nheo lại, nói với vẻ hài lòng: “Con xoa bóp vẫn là tốt nhất, không mạnh cũng không nhẹ. Cẩm Sơn giúp ta xoa bóp, đau đến không chịu nổi”

“Lâm tiên sinh trở về rồi sao? Haha, sức đàn ông vốn mạnh hơn một chút. Lần tới tay đau cứ việc gọi con”. Tân Đại cười nói.

Ayy, nuôi được một đứa con trai thật sự vô dụng. Cả năm không có lấy thời gian về nhà, để lại ta và Vũ Hiên. Thật may là có con và Hinh Nhi, nếu không không biết khi nào thì căn bệnh tự kỉ của Vũ Hiên mới tốt lên được” bà Lâm phàn nàn.

Lâm Cẩm Sơn, con trai của bà Lâm là một trong những đạo diễn thế hệ mới tốt nhất tại Trung Quốc, cả năm chỉ ở nhà một vài ngày. Trong nhà chỉ có người mẹ già và một đứa trẻ. Thế nhưng lại chẳng thể tìm được một người giúp việc vừa ý nào.

Hai năm trước, Tân Đại theo ông bà lên thành phố khám bệnh, mang theo đứa trẻ 2 tuổi Tân Hinh đi tìm việc. Tình cờ tìm được công việc tại nhà họ Lâm, bà Lâm thấy cô nhanh tay nhanh chân, lại làm việc rất tốt, con người cũng rất có trách nhiệm, hơn nữa Tân Hinh cũng rất đáng yêu, nên giữ cô ở lại làm việc lâu dài.

“Tân Đại, hậu sự của ông nội con đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Bà Lâm hỏi.

“Dạ, con đã đem tro cốt của ông về quê, chôn dưới gốc cây. Đó là nguyện vọng của ông trước khi mất. Đợi đến khi bà nội rời đi, liền chôn bà bên cạnh ông”. Tân Đại chớp mắt, một lớp sương mù đọng lại trên mi.

Bà Lâm quay người nắm lấy tay Tân Đại, xoa tròn an ủi: “Tân Đại, chính ta cũng không ngờ ông của con lại đi sớm như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, ông con sẽ không phải bận lòng vì bệnh của bà. Chỉ là khổ cho con, phải đè lên mình cả gánh nặng cũ lẫn gánh nặng mới”

“Y tá nói, tình trạng của bà nội gần đây không được tốt, trong tiềm thức... bà nội biết... ông đã rời đi rồi...” Tân Đại nghẹn ngào.

Bà Lâm chạm lấy tay Tân Đại, lòng đầy thương hại, không biết tại sao vận mệnh của đứa trẻ này lại khổ đến như vậy.

“Mẹ Lâm, đừng lo, bây giờ con đã ổn rồi. Thật may vì mẹ đã giúp đỡ con ở thời điểm khó khăn nhất. Nếu không có mẹ, con chắc chắn không thể vượt qua được”. Tân Đại lau nước mắt, thu tay lại, tiếp tục xoa bóp.

“Ayyy, nói những chuyện này làm gì, chẳng phải con cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều hay sao? Chà, thật thoải mái. Hinh Nhi đâu rồi, ta không nhìn thấy nó?” Bà Lâm rời khỏi giường, nhìn ra rồi hỏi.

“Đang chơi với Vũ Hiên, không cần lo lắng cho nó. Con mua rất nhiều đồ ăn đem đến, hôm nay sẽ chuẩn bị thật nhiều món ngon.” Tân Đại giúp bà Lâm trải lại giường, vừa làm vừa nói.

“Haha, Vũ Hiên chắc chắn sẽ rất vui. Nó thích món con nấu nhất. Mỗi lần con và Hinh Nhi đến, nó đều rất vui, so với cả tuần cười nói nhiều hơn hẳn” Bà Lâm cười đến mức không ngậm được miệng.

“Vậy con vào bếp chuẩn bị, mẹ Lâm nghỉ ngơi trước đã” nói xong Tân Đại bước vào bếp.

Nhà Lâm gia vốn rất rộng, ba tầng. Nhà bếp ở tầng một, có một cái bàn bếp lớn. Tân Đại cực thích nấu ăn ở đây. Đang cặm cụi cắt ớt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ai đó tiến vào.

Tân Đại nhìn lên, phát hiện ra là Lâm Cẩm Sơn. Lâm Cẩm Sơn sinh vào những năm 1970, lớn hơn Tân Đại chừng 7, 8 tuổi. Vẻ ngoài chững chạc, điềm tĩnh và lãnh đạm, hơn nữa còn là một đạo diễn nổi tiếng. Tân Đại cảm thấy thật xa cách.

“Tôi muốn uống sữa” Lâm Cẩm Sơn phát ra giọng nói êm dịu.

Tân Đại hiển nhiên đặt dao xuống, rửa sạch tay, tiến đến tủ lạnh lấy sữa, đổ vào hâm nóng lại.

Lâm Cẩm Sơn đi về phía quầy, ngồi lên ghế. Tân Đại chỉ biết nhìn chằm chằm vào lò vi sóng, không biết nên nói gì. Thật may mắn, Lâm Cẩm Sơn vốn ít nói, chỉ ngồi suy nghĩ điều gì đó. Tân Đại vốn dĩ không cần bắt chuyện với hắn.

Tân Đại lén nhìn hắn. Lâm Cẩm Sơn mặc chiếc quần màu be, áo trắng, khuôn mặt tĩnh lặng. Làn da rám nắng, có vẻ thường đi ngoài trời rất nhiều. Thân hình cao lớn, ngồi vững chãi như một ngọn núi, khiến người khác cảm thấy an toàn, đáng tin cậy.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la hét của Lâm Vũ Hiên và Hinh Hinh. Lâm Cẩm Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai đứa trẻ đang rượt đuổi, nô đùa bên hố cát.

Tân Đại cũng nhìn rồi cười một cái, rót sữa nóng vào ly, đặt xuống trước mặt Lâm Cẩm Sơn, rồi tiếp tục công việc cắt ớt.

Lâm Cẩm Sơn mỉm cười, nhìn chằm chằm hai đứa trẻ một lúc lâu. Sau đó quay lại, cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi nói: “Bệnh tự kỷ của Vũ Hiên đã tốt hơn nhiều. Cảm ơn cô vì thường xuyên đem Hinh Hinh đến.”

Tân Đại ngước mắt lên nhìn Lâm Cẩm Sơn, ánh mắt long lanh chứa đựng sự biết ơn, chân thành.

Cô lắc đầu, cười rồi nói: “Đừng cảm ơn tôi. Nếu không phải bà Lâm bảo tôi mang theo đứa bé cùng đi làm thì không thể phát hiện Hinh Nhi có thể giúp ích cho bệnh tình của Vũ Hiên”

Lâm Cẩm Sơn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Tân Đại đang cắt ớt thành những lát mỏng rồi lại lấy tỏi ra băm nhỏ. Hắn đột nhiên đưa tay lên quầy, lấy vài củ tỏi, khẽ nói: “Để tôi giúp cô”

Tân Đại sững sờ một lúc rồi thì thào: “Không cầ.....”

Lâm Cẩm Sơn nhìn cô rồi cười: “Cô đã ngừng làm việc bán thời gian cho nhà tôi rồi, quên rồi sao? Hiện tại cô đến giúp chúng tôi nấu cơm, tôi giúp cô bóc tỏi, đó là chuyện bình thường”.

Nói rồi liền lấy một nhánh tỏi. Những ngón tay mảnh khảnh cố bóc sạch. Tân Đại nhìn hắn mỉm cười, lấy lại tỏi từ tay hắn, dùng dao đập dập từng cái một trên thớt, sau đó trả lại cho Lâm Cẩm Sơn: “Làm như này sẽ khiến cho lớp vỏ bong ra, mới dễ bóc”

Lâm Cẩm Sơn nhặt một tép tỏi lên, bóc chúng một cách dễ dàng.

Hắn mỉm cười nói với Tân Đại: “Kể từ khi mẹ Vũ Hiên rời đi, đã lâu rồi tôi không vào bếp. Ngay cả điều đơn giản nhất cũng không thể làm tốt”

“Đàn ông đều như vậy cả” Tân Đại cúi đầu xuống, tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Bình tĩnh trả lời, không muốn chạm vào nỗi đau của hắn.

Dường như hôm nay Lâm Cẩm Sơn rất có hứng nói chuyện, mặc dù trong suốt 2 năm qua, bọn họ rất hiếm khi gặp nhau, cũng chỉ nói được vài lời.

“Cô tốt nghiệp ngành ngôn ngữ Trung sao?” Lâm Cẩm Sơn hỏi.

“Vâng, Đại học truyền thông Trung Quốc” Tân Đại gật đầu.

“Cô từng làm cho một công ty quảng cáo đúng không? Cụ thể phụ trách mảng nào?” Lâm Cẩm Sơn hỏi tiếp.

Tân Đại chau mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Mặc dù công việc chính là soạn văn bản kế hoạch, nhưng công ty quảng cáo hồi đó rất nhỏ, tôi hầu như làm hết mọi việc, cùng ông chủ kéo khách khắp các đường phố ngõ hẻm, hehe”

Lâm Cẩm Sơn nhìn chằm chằm đôi bàn tay trắng mịn đang khéo léo cắt thịt. Tân Đại cúi đầu xuống, hy vọng Lâm Cẩm Sơn sẽ không hỏi cô lí do vì sao rời công ty rồi lưu lạc làm công việc bán thời gian.

Lâm Cẩm Sơn im lặng vài giây rồi đột nhiên cất tiếng: “Tôi đã đọc quyển tiểu thuyết mà cô viết”

“Dạ?” Tân Đại sững người một lúc, khuôn mặt ửng đỏ ngượng ngùng: “Sao anh lại đọc tiểu thuyết của tôi được? Đó đều là đánh lừa cảm xúc của những cô gái nhỏ, anh đọc chỉ phí thời gian”

“Mẹ gửi link cho tôi, nói tôi đọc thử. Lúc rảnh tôi có lên coi một chút, viết rất hay, có thể thấy kỹ năng viết rất có chiều sâu. Nhưng quan trọng là cốt truyện rất hay, đem đến cho tôi rất nhiều cảm xúc. Làm đạo diễn chính là cần một cốt truyện hay. Có điều, quen biết cô lâu như vậy, tôi lại không biết nhà văn mạng nổi tiếng Đại Thanh lại chính là cô” Lâm Cẩm Sơn cười khúc khích.

“Để anh cười chê rồi. Thực tế, Hinh Nhi còn nhỏ, không thể ra ngoài làm việc. Vì muốn kiếm sống nên mới viết tiểu thuyết trực tuyến. Rất nhiều tình tiết đều là vì đón ý độc giả để lấy tiền.” Tân Đại ngại ngùng nhìn Lâm Cẩm Sơn rồi đột nhiên nãy ra một ý nghĩ

“Không biết cô có bao giờ nghĩ đến việc đi viết kịch bản không? Tôi cảm thấy cô rất có thiên phú ở mảng này” Lâm Cẩm Sơn nghiêm túc nói

Tân Đại một phen vui mừng, thật không ngờ, cô chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, Lâm Cẩm Sơn đã chủ động hỏi đến. Tân Đại rụt rè trả lời: “Vâng, Lâm tiên sinh, thật ra tôi rất thích biên kịch, hai năm nay cũng có viết một vài bài gửi đi, nhưng không có phản hồi. Không biết, anh có thể dành thời gian xem thử không?”

Tân Đại càng nói càng lưỡng lự, Lâm Cẩm Sơn có trong tay cả nghìn kịch bản, hơn nữa đều đã được chọn lọc trước khi đưa đến chỗ anh ta. Kịch bản của mình lại muốn đưa anh ta coi, đúng là không tự lượng sức mình rồi.

Không ngờ Lâm Cẩm Sơn lại trực tiếp đồng ý: “Được, đưa tôi càng sớm càng tốt. Thời gian này tôi đang tìm kiếm một kịch bản hay”

“Được” Tân Đại vui vẻ gật đầu, cười tít cả mắt.

Nhìn thấy mũi cô đỏ hết cả lên, Lâm Cẩm Sơn không nhịn được cười, ho một cái: “Tôi còn giúp gì được nữa không?”

Tân Đại không muốn anh vào bếp, liền cầm lấy sữa nóng, đưa cho anh: “Đem ra cho Vũ Hiên và Hinh Hinh giúp tôi, cảm ơn anh”

Lâm Cẩm Sơn nhận lấy sữa, miệng cười trả lời: “Tuân mệnh, bà Tân”

Lâm Cẩm Sơn ra ngoài dắt hai đứa trẻ vào nhà, Tân Đại đã chuẩn bị đồ ăn xong. Thịt bò thăn đầy màu sắc, bún tôm tươi, cá quế hấp tỏi băm được xếp gọn gàng trên bàn khiến hai đứa trẻ háo hức chạy đến, chìa tay muốn bốc lấy thức ăn. Lâm Cẩm Sơn kịp lúc bắt lấy hai cánh tay nhỏ, đem chúng vào phòng tắm rửa tay. Tân Đại lấy cho mỗi người một chén canh xương hầm, gọi mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Bà Lâm tâm trạng cực kì tốt, cười tít cả mắt nhìn người con trai ngày thường hay nghiêm túc, thờ ơ đang kiên nhẫn giúp Vũ Hiên và Hinh Hinh gắp món. Còn Tân Đại thì hướng dẫn Hinh Hinh cách dùng đũa. Vũ Hiên dù nói không nhiều nhưng đối với những món Tân Đại nấu lại bày tỏ niềm yêu thích bằng hành động, miệng ngậm đầy ớt chuông đỏ, vàng, xanh.

Sau bữa ăn, Tân Đại đưa Hinh Hinh về nhà. Vũ Hiên không cam lòng kéo Hinh Hinh lại. Tuy nhiên Tân Đại phải về nhà làm việc với máy tính. Cuối cùng, bà Lâm đành phải nói Tân Đại cho Hinh Hinh ở lại, buổi tối Lâm Cẩm Sơn sẽ chở con bé về. Tân Đại không còn cách nào khác, đành về nhà một mình. Hôm nay cô cần phải viết thêm 6000 từ cho cuốn tiểu thuyết cô đang đăng trên mạng.

Sau khi Tân Đại rời khỏi, Lâm Cẩm Sơn cùng mẹ ngồi trên sofa trò chuyện, Vũ Hiên cùng Hinh Hinh đang ngồi chơi xếp gỗ trước mặt hai người. Nhìn thấy bà Lâm xoa cánh tay, Lâm Cẩm Sơn liền chủ động đến gần giúp mẹ xoa bóp, nào ngờ bị liếc một cái. Bà nhấc tay anh ra rồi nói: “Đi đi, lực tay của con quá mạnh, đau chết ta rồi. Không như Tân Đại, xoa bóp dễ chịu nhất”

Lâm Cẩm Sơn cười rồi rút tay lại, tiếp lời: “Vậy tại sao mẹ không giữ Tân Đại ở lại nhà chúng ta?

Cô ấy tại sao không giúp chúng ta làm việc bán thời gian nữa?”

Bà Lâm ngữ khí không tốt: “Ta nói với con nhiều lần rồi, người ta tốt nghiệp đại học. Nếu không phải không thể đem theo một đứa trẻ ra ngoài tìm việc thì làm sao có thể ở lại làm việc bán thời gian chứ? Bây giờ Hinh Hinh lớn rồi, Tân Đại viết truyện kiếm tiền, cũng có năng lực gửi Hinh Hinh vào trường mẫu giáo rồi. Làm sao mà tiếp tục làm việc bán thời gian được? Chỉ là đứa trẻ này quá tốt bụng, thường xuyên đưa Hinh Hinh đến thăm Vũ Hiên, còn giúp ta làm nhiều việc, giúp ta mua đồ ăn nhưng không lấy một đồng”.

“Hiếm khi thấy mẹ thích một ai như vậy, mẹ quá kén chọn. Bảo mẫu mời đến không ai làm việc được quá hai ngày. Người làm việc bán thời gian cũng là một người lại đổi một người. Con ở bên ngoài, lúc nào cũng lo lắng” Lâm Cẩm Sơn phàn nàn.

“Biết lo lắng cho ta thì về nhà thường xuyên một chút, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Tân Đại có thể làm con dâu của ta thì tốt biết mấy.” Bà Lâm liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Sơn.

Lâm Cẩm Sơn mỉm cười: “Mẹ, không thể mẹ thích ai thì bắt con cũng phải thích người đó. Hơn nữa con không có tâm trạng, cũng không có thời gian để tâm đến chuyện này. Còn có, Tân Đại chưa chắc sẽ đồng ý.”

“Đó là sự thật.” Bà Lâm thoáng nghĩ gì đó “Tân Đại diện mạo tốt, tính tốt, tâm cũng tốt. Tìm thời gian mẹ sẽ hỏi”

“Đừng mà mẹ, xem như con trai xin mẹ, mẹ đừng nên hỏi, mẹ hỏi rồi người ta sẽ lúng túng, sau này không dắt Hinh Hinh đến nhà chúng ta nữa, vậy thì bệnh của Vũ Hiên biết phải làm sao?” Lâm Cẩm Sơn khẩn trương ngăn cản

“Ayo, cháu trai của tôi...!” Bà Lâm nhìn Lâm Vũ Hiên đang lặng lẽ ngồi chơi phía trước liền thở dài một tiếng, ngừng nói về chủ đề này.

Tân Đại vươn dài người, lười biếng ngồi trước máy tính, viết đúng 5 tiếng rồi, cuối cùng cũng xong. Suốt hai năm qua cô đã viết tiểu thuyết trên các trang web văn học nổi tiếng của phụ nữ, thành tựu cũng không tệ. Khoản thu nhập từ xuất bản cũng xem như có thể đảm bảo nhu cầu sinh hoạt trong gia đình già trẻ. Tuy nhiên mỗi ngày đều phải đảm bảo tốc độ cập nhật nên chất lượng không được tốt lắm, người cũng rất mệt, quan trọng nhất là tiến bộ không nhiều. Tân Đại dụi đôi mắt mệt mỏi, trong đầu nảy ra ý tưởng ra ngoài tìm việc, nhưng không dễ gì tìm được công việc cô thích. Hơn nữa, cô không muốn từ bỏ chuyện viết lách, nhưng cũng muốn thông qua công việc bên ngoài để tích lũy thêm được nhiều tư liệu thực tế, như vậy có thể viết tốt hơn.

Đang bận nghĩ thì điện thoại đổ chuông, một số điện thoại lạ.

“Alo, xin chào!” Tân Đại nghe máy

“Viết đến quên cả thời gian rồi sao? Không còn nhớ đến con gái nữa à? Haha tôi đang ở dưới nhà cô” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra, là Lâm Cẩm Sơn.

Tân Đại thè lưỡi, nhìn đồng hồ treo trên tường. Hóa ra đã 8h tối rồi

“Xin lỗi... Tôi xuống ngay đây...” Tân Đại vội vàng định cúp máy

“Đợi đã. Đem theo kịch bản cô viết đưa tôi nhé” Lâm Cẩm Sơn kịp ngăn lại

“Ò...” Tân Đại hóa đá một lúc rồi chau màu “Được được, đợi một chút, tôi xuống ngay”

Tân Đại đỏ mặt vội chạy xuống lầu, liền thấy Lâm Cẩm Sơn cùng Hinh Hinh đã đứng ở đó.

“Lâm tiên sinh, thật ngại quá, phiền anh chở con bé về rồi” Tân Đại đón lấy Hinh Hinh, cô bé đang rất buồn ngủ

“Không cần khách sáo, Hinh Hinh đã ăn tối rồi, giờ đang rất buồn ngủ.” Lâm Cẩm Sơn đưa tay xoa lấy mái tóc ngắn của Hinh Hinh

“Thật lòng cảm ơn!” Tân Đại đưa USB đang cầm trong tay cho Lâm Cẩm Sơn, lo lắng “Lâm tiên sinh, văn bản điện tử của tôi nằm trong ổ flash USB này. Đừng lo, có thời gian hãy đọc...”

Lâm Cẩm Sơn nhìn dáng vẻ gò bó của cô liền mỉm cười thấp giọng “Yên tâm. Tôi sẽ xem nó một cách nghiêm túc. Chỉ có cô mới yên tâm đem văn bản điện tử giao cho tôi như vậy. Cô biết đấy, đạo văn là vấn đề rất nghiêm trọng trong nghề viết kịch bản. Cảm ơn cô vì đã tin tưởng.”

“Ai lại đạo văn của tôi cơ chứ” Tân Đại lại đỏ mặt, trong bóng tối, đôi mắt trong veo như sáng rực lên.

“Cuốn sách này có vẻ sẽ giúp ích cho cô, tặng cô” Lâm Cẩm Sơn đưa cuốn sách cho Tân Đại

Cô tò mò nhìn vào bìa cuốn sách “Cuốn phim dài?”

Lâm Cẩm Sơn gật đầu: “Nó được viết rất thực tế, đưa cô xem rất có tác dụng”

“Cảm ơn anh nhiều” Tân Đại thập phần biết ơn.

“Được rồi, nói cảm ơn quá nhiều rồi, nhanh về phòng đi, Hinh Hinh ngủ say mất” Lâm Cẩm Sơn mỉm cười dịu dàng.

“Vậy hẹn lần sau sẽ mời anh lên nhà ngồi chơi, anh chạy xe chậm một chút, tôi về phòng trước”

Lâm Cẩm Sơn đứng nhìn Tân Đại bế Hinh Hinh đi khuất khỏi cửa tòa nhà, mới quay đi.