*Người dịch: Tiên Nguyễn
Beta: Thùy Trần
Tân Đại đi chân đất, tay cầm đôi giày cao gót, mệt mỏi đi trên con đường dài dằng dặc quanh núi. Cô thất tha thất thểu đi ra đường lớn mới bắt được chuyến xe buýt cuối cùng chạy về nội thành, thật vất vả mới chen lên được.
Chiếc xe lắc qua lắc lại, dừng rồi lại đi. Người trên xe cũng vội vàng, tấp nập lên xuống.
Tân Đại ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cúi đầu nhìn xuống đôi chân dính bẩn, nhịp tim cũng tựa hồ rung lắc liên hồi theo chuyển động của chiếc xe.
Tới trạm dừng, Tân Đại không thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc, tò mò của mọi người, chân trần bước xuống xe. Đi chừng mấy trăm mét, một khu cư xá liền xuất hiện ngay trước mắt. Nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp, Tân Đại cảm thấy có tinh thần hơn. Cô chạy nhanh vào cổng lớn chung cư, chạy một mạch đến dưới lầu tòa nhà nơi cô đang ở. Cô dừng lại thở hồng hộc, khom người xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ ở lầu ba. Bên trong cửa sổ lộ ra chút ánh sáng, lờ mờ có thể thấy được đường viền hoa màu xanh trên màn cửa.
Cô mỉm cười, nghỉ một chút, chưa kịp đợi cho hơi thở bình ổn, liền hướng về phía tòa nhà chạy đi.
“Tiểu Đại!”. Có người gọi cô, gió thêm thổi qua làm cho âm thanh kia càng thêm réo rắt dễ nghe, từng lời từng chữ quẩn quanh mà đến. Thân thể Tân Đại cứng đờ, không dám quay đầu.
“Tiểu Đại!”. Thanh âm kia lại vang lên.
Tân Đại thở dài, đem giày cao gót ném trên mặt đất, mang vào rồi mới quay đầu nhìn lại.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, dáng người cao gầy cường tráng, ngũ quan cân đối đẹp đẽ, đôi mắt sáng mà có thần. Gió đêm thổi chiếc khăn lụa tím quấn quanh cổ anh ta bay bay. Ánh mắt anh ta mang theo lo sợ cùng áy náy, ưu buồn nhìn Tân Đại.
Tân Đại ngước mắt nhìn trời, cô chính là bị đôi mắt ưu buồn này làm cho ngu ngốc mới đồng ý đính hôn với anh ta.
Cô đi đến trước mặt người đàn ông, nhẹ nói: “Đường Lăng, cảm ơn anh hôm nay đã không đến. Nếu không em đã làm một việc rất ngốc nghếch. Chúng ta kỳ thật không phù hợp.”
“Tiểu Đại, Tử Phi trở về rồi.” Đường Lăng dùng thanh âm trầm thấp làm mê mẩn biết bao cô gái, nhẹ giọng nói ra lý do vì sao vắng mặt trong buổi lễ đính hôn hôm nay. “Cô ấy với Richard xảy ra chút chuyện nên uống rất nhiều rượu. Nhìn cô ấy tội nghiệp như vậy, anh thực sự không đành lòng rời đi. Tiểu Đại, thật xin lỗi!”
Ánh mắt Tân Đại mang theo tia trào phúng, cô biết anh ấy đối với Cao Tử Phi vẫn còn tình cảm.
Cô bình tĩnh nói: “Đường Lăng, anh đừng xin lỗi. Em biết anh là bởi vì
chuyện Cao Tử Phi đính hôn cùng Richard mà cảm thấy tổn thương, vì vậy mới
muốn cùng em đính hôn. Nhưng mà anh lại không hề yêu em.”
“Tiểu Đại, ngoại trừ Cao Tử Phi, em là cô gái quan trọng nhất trong lòng anh. Em là mối tình đầu của anh. Mười lăm tuổi anh đã thích em rồi. Anh thật sự rất muốn ở bên em. Nhưng Tử Phi cô ấy hiện tại rất đáng thương.” Nhìn vào đôi mắt trong veo của Tân Đại, giọng nói Đường Lăng dần nhỏ đi. Anh không biết giải thích như thế nào mới tốt.
Khóe miệng Tân Đại giật giật, cười khổ nói: “Hãy nghe em nói hết đã. Kỳ thật trong lòng anh vô cùng rõ ràng, chúng ta không hề yêu nhau. Thời gian gần đây, ông của em qua đời, bà cũng bệnh nặng, Hinh Nhi còn nhỏ cần người chăm sóc, những chuyện này đã khiến em vô cùng mệt mỏi, cho nên sinh ra ý nghĩ tìm một người để dựa dẫm. Đường Lăng, là do em ngốc, bất luận là từ tình cảm tới suy nghĩ, khách quan mà nói, em với anh thật sự không hợp nhau. Anh nhìn đi, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã chứng minh, anh căn bản không thể chăm sóc tốt cho em. Vậy nên, em phải cám ơn anh hôm nay đã không đến, không cần tiếp tục kéo dài sai lầm này thêm nữa. Cũng khiến em hiểu ra một điều, hai người không có tình yêu, nếu cứ cố chấp ở bên nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Ánh mắt Đường Lăng có phần bi thương, nhìn chăm chú vào Tân Đại, nhìn vào đôi lông mày nhàn nhạt như xuân sơn, mắt nhỏ cong cong như trăng non của cô.
“Tân Đại, mỗi lần gặp Cao Tử Phi, cả người anh giống như không còn sức lực. Tân Đại, anh nên làm sao bây giờ?”, Đường Lăng cảm thấy sa sút tinh thần, ánh mắt ai oán.
“Đủ rồi Đường Lăng, em mới là người bị từ hôn, là người cần được an ủi nhất đây này. Hiện tại em không rảnh để ý đến cảm xúc của anh đâu. Anh dùng ánh mắt này mà đi nhìn Cao Tử Phi của anh đi!”, Tân Đại đưa tay, vỗ vỗ bả vai Đường Lăng.
“Anh muốn lên gặp Hinh Nhi một chút, được không?”, Đường Lăng ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn hắt ra từ cửa sổ tầng ba, mong có được chút hơi ấm, không muốn đơn độc rời đi.
Tân Đại chần chờ một chút, chậm rãi nói: “Giờ cũng đã trễ, Hinh Nhi chắc đi ngủ rồi. Anh cũng mệt mỏi cả ngày, hôm khác hẵng đến.” Đường Lăng cảm thấy có chút uể oải, anh biết sau chuyện xảy ra lần này,Tân Đại đối với anh sẽ không còn như trước nữa.
Anh bước lên một bước, ngăn cản bước chân của Tân Đại, nói: “Tiểu Đại, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Em sẽ không hẹp hòi mà tuyệt giao với anh đâu, đúng không?”
“Xin anh đó, Đường Lăng, em muốn về nhà ngủ. Anh có thể đừng dây dưa như vậy nữa được không? Chúng ta dù gì cũng là bạn bè. Yên tâm, lần sau anh tới nhà, em sẽ không đuổi anh ra ngoài đâu.”, Tân Đại mệt mỏi nói. Đường Lăng lúc này mới nhoẻn miệng cười, ngũ quan tuấn lãng trong nháy mắt tươi tỉnh, sáng rỡ mị hoặc: “Vậy được, chủ nhật anh tới đón Hinh Nhi,
anh đảm bảo rằng cô bé sẽ nổi tiếng.”
“Đường Lăng, Hinh Nhi còn nhỏ, em không muốn nó…”, Tân Đại ngần ngại.
“Đừng lo, Hinh Nhi chỉ cần chụp vài tấm ảnh là có thể giúp em kiếm được một khoảng rồi. Em đang cần tiền mà, đúng không? Với lại, nếu không nhờ anh ra mặt, chuyện tốt như vậy sao có thể rơi trên người Hinh Nhi? Em yên tâm, có anh chăm sóc cho Hinh Nhi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”, Đường Lăng thuyết phục Tân Đại.
Nghĩ đến tiền, cảm giác mệt mỏi của Tân Đại lại càng tăng lên. Vì muốn chữa bệnh cho ông, chẳng những đã tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn mượn Đường Lăng không ít. Tiền thuê nhà trong sáu tháng tới còn chưa đóng, mà viện phí mỗi tháng của bà một khắc cũng không thể chậm trễ. Cô khẽ cắn môi, gật đầu một cái nói: “Được, chủ nhật anh hẵng đến đón nó.”
Đường Lăng lúc này mới thỏa mãn cười, nhéo nhéo gương mặt Tân Đại, dịu dàng nói: “Em dạo này lại gầy đi rồi. Anh vẫn thích dáng vẻ của em lúc học đại học hơn, tròn tròn mũm mĩm.” Tân Đại tức giận lườm anh một cái, gạt tay anh ra, chạy đến khu nhà của mình.
Về lại căn nhà nhỏ, Tân Đại bước vào phòng tắm tắm rửa qua loa một chút, sau đó mới trở về phòng. Đẩy cửa ra, không gian bên trong thu hẹp, phía trước là chiếc giường dài một mét hai. Trong phòng toát ra ánh đèn màu hồng sáng rỡ ấm áp, trên giường có hai cô gái một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ say.
“Chị Đại, chị về rồi à!”. Cô gái trẻ đang ngủ trên giường ngồi dậy, dụi dụi hai mắt mông lung nhìn Tân Đại.
“An Tiệp, xin lỗi đã làm phiền em đêm nay phải ở với Hinh Nhi. Em ngủ tiếp đi, chị sẽ ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách.”, Tân Đại cảm kích nói.
“Chị, không cần khách sáo đâu, chúng ta là người thân mà. Với lại, em rất thích Tân Hinh, trông chừng con bé không vất vả chút nào. Nhưng mà, lần sau chị phải làm món gì ngon cho em đấy, đồ ăn trong trường cứ như cơm cho chó vậy. An Tiệp vỗ vỗ ngực, cười hì hì.
“Chị biết rồi, mau ngủ đi.”, Tân Đại mở tủ ra lấy chăn mền.
An Tiệp nhảy xuống giường, đoạt lấy mền trong tay cô, cười nói: “Vì để cho chị càng áy náy, em sẽ ngủ trên ghế sofa. Hì hì, dù sao ghế sofa của chị so với giường ở ký túc xá của em thoải mái hơn nhiều.”
Nói xong, không đợi Tân Đại phản đối, cô liền mang chăn mền con thỏ đi một mạch ra ngoài.
Tân Đại buồn cười lắc đầu, để An Tiệp đi. Sau đó cô đóng cửa lại, trèo lên giường, cúi đầu tỉ mỉ nhìn cô bé đang ngủ say.
Tân Hinh ngủ rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi dài theo hô hấp mà rung rung. Có lẽ do ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Tân Đại, Tân Hinh vẫn nhắm hai mắt, tay nhỏ quơ quào, trong miệng mơ hồ gọi: “Mẹ, mẹ ơi.”
Tân Đại hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, trấn an nói: “Mẹ đang ở đây. Bảo bối ngoan, ngủ đi nào.”
Tân Hinh dụi đầu vào ngực Tân Đại, cả người nhúc nhích, bàn tay luồn vào trong quần áo Tân Đại sờ loạn. Thẳng đến khi sờ thấy được bụng của Tân Đại, lúc này mới hài lòng lầu bầu một tiếng, tựa vào trong ngực Tân Đại ngủ say. Tân Đại yêu thương ngắm nghía Tân Hinh, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Một lúc sau, cô dụi đầu vào mái tóc ngắn rối bời của Tân Hinh, ngửi mùi sữa nhàn nhạt dìu dịu trên người cô bé.
“Hinh Nhi, may là mẹ còn có con!”, Tân Đại thì thầm.
Tân Đại biết mình đang nằm mơ, nhưng cô vẫn không thể tỉnh dậy từ trong giấc mơ điên rồ này. Trong mơ, cô giống như một linh hồn, phảng phất lơ lửng giữa không trung, nhìn lại những cảnh tồi tệ trong ký ức, dù không muốn nhưng vẫn phải tham dự một lần nữa.
Cô nhìn thấy khung cảnh mùa xuân cỏ mọc tươi tốt, chim yén bay lượn, bọn trẻ tan học sớm đang ở sân trước sân sau chơi đùa. Tân Đại tám tuổi tóc tai bù xù cũng đang cùng các bạn nhỏ chơi nhảy dây. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi nhễ nhại, còn có hai vết bẩn dính trên má không biết đã quẹt trúng ở đâu.
Đột nhiên, có một bạn nhỏ kêu lên: “Tân Đại, mẹ cậu đến kìa.”
Tân Đại giật mình: “Tại sao hôm nay mẹ lại đến sớm vậy?
Đang nghĩ ngợi, cô trông thấy mẹ mình cùng một người đàn ông sóng vai đi tới. Mẹ của cô là người đẹp nức tiếng gần xa. Lông mày bà ấy thon dài, đôi mắt sáng, eo thon, làn da trắng nõn, tựa như mỹ nhân trong tranh vẽ thời xưa. Nhưng mà, thần sắc của mẹ Tân Đại lúc nào cũng nhợt nhạt như vậy, lại luôn trưng ra biểu cảm lạnh lùng, kể cả đối với đứa con gái là cô, cũng rất hiếm khi vuốt ve âu yếm.
“Tân Đại, con qua đây.”, Thái độ của mẹ hòa nhã khác thường, cất giọng gọi cô.
Tân Đại nghe vậy bất giác cảm thấy hơi sợ, vội vàng chạy tới, nhu thuận gọi mẹ, sau đó hướng người đàn ông bên cạnh chào một tiếng.
Tân Đại len lén quan sát người đàn ông kia, thầm nghĩ ông ấy có vẻ khác với những người đàn ông ở nơi đây. Mặc dù Tân Đại còn nhỏ, nhưng trực giác của cô lại mách bảo cô rằng người đàn ông này nhất định là từ nơi khác đến, cảm thấy trên người ông ấy có một cỗ khí tức của những nhân tài ở thành phố lớn.
Mẹ Tân Đại sờ sờ đầu cô, nói: “Tân Đại, con ở ngoài này chơi nhé, mẹ cùng chú đây có chuyện cần bàn, con đừng về nhà quấy rầy, được không? Tân Đại gật đầu, chuyện này không thành vấn đề, cho đến bây giờ cô đã quen với việc về nhà rất trễ rồi. Cô có nhiều thứ để chơi đùa lắm.
Mẹ lại từ trong túi móc ra vài tờ tiền đưa cho cô, Tân Đại vui vẻ đón lấy, cẩn thận từng li từng tí đem tiền cất vào trong túi áo, lúc này mới chạy đi chơi.
Tân Đại đang trôi nổi trong không trung lo lắng, dùng hết sức lực toàn thân, muốn gọi tiểu Tân Đại kia đừng chơi nữa.
“Tân Đại, đừng chơi nữa, mau về nhà đi, đừng để người đàn ông đó vào
nhà!”
“Tân Đại, nhanh lên, ba cậu sắp trở về rồi, sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”
Thế nhưng tiểu Tân Đại vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, chỉ lo cùng người bạn tranh xem ai nhảy tốt hơn.
Tân Đại trên này như muốn điên lên, lồng ngực của cô nóng bỏng đau rát, cô xé toang cuống họng, kêu lên: “Tân Đại!”
Tân Đại choàng mở mắt, trán đầy mồ hôi.
Ánh nắng sáng sớm đã xuyên qua song cửa sổ chiếu đến trên người cô. Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim nhỏ, âm thanh kêu chim chíp, cô ngồi dậy, thở ra một hơi thật dài.
Xoay người nhìn sang cô bé nằm bên cạnh một chút, vẻ mặt cô không khỏi tràn đầy yêu thương, giấc mơ đó rốt cục giống như thủy triều rút đi.
Tia nắng đầu hạ tươi đẹp chiếu lên người Tân Hinh, cái mông nhỏ mũm mĩm hồng hồng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tựa lên cái gối mềm mại, thân người nằm úp xuống, đang lặng lẽ ngủ say. Tân Đại thở dài một tiếng, đứa nhỏ này, vẫn thích nằm sấp mà ngủ. Cô nghịch nghịch mấy sợi tóc của con bé, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cái mông nhỏ của Tân Hinh, cảm thấy thèm nhỏ dãi. Đôi mắt lay động trong chốc lát, xoay người cắn một cái thật nhẹ trên mông cô bé.
“A...”. Cô bé chậm rãi mở mắt ra, dùng tay nhỏ đẩy đẩy phía sau, xong lại tiếp tục nhắm mắt muốn ngủ, thì thào nói: “Mẹ thật biến thái.”
Tân Đại ngạc nhiên trợn mắt, đưa tay lật người Tân Hinh lên, tại cái bụng tròn của cô bé vừa gãi vừa nói: “Mau nói mẹ nghe, sao con lại biết nói từ này? Ai dạy con hả?”
Tân Hinh toàn thân đều ngứa ngáy, gãi chỗ nào cô bé cũng nhột không chịu được. Lúc này lại bị Tân Đại gãi trên bụng một cái, thân hình nhỏ lập tức co lại thành cụm, cười đến thở không ra hơi, non nớt nói: “Là anh Vũ Hiên đó. Mẹ ơi, mẹ, mẹ đừng chọc con nữa, con sắp tè ra quần rồi.”
Tân Đại nghe vậy lập tức buông lỏng tay, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô bé, nói: “Vậy còn không mau vào nhà xí, nếu con lại đái dầm, mẹ sẽ phạt không cho ăn cơm đấy.”
Tân Hinh phụng phịu đứng lên, đôi chân nhỏ lơn tơn chạy vào toilet.
Trong chốc lát, Tân Hinh đã trở lại, cô bé bò lên giường, chui vào lòng Tân Đại, ôm cổ Tân Đại không buông.
“Mẹ ơi, không phải chúng ta hôm nay đi gặp anh Vũ Hiên sao?”, nằm trong ngực mẹ nửa ngày, Tân Hinh nũng nịu hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà bé heo con lại tham ngủ quá, đã trễ như vậy còn không chịu rời giường. Tân Đại dùng ngón tay bóp nhẹ hai má Tân Hinh, cảm giác trơn nhẵn truyền đến đầu ngón tay nhưng trong nội tâm cô lại chua chua, đứa nhỏ này vừa mới bị bệnh nặng, thật gầy quá, gương mặt nhìn có vẻ mập mạp nhưng lại tìm không ra bao nhiêu thịt.
“Mẹ, hôm qua mẹ đi đâu vậy? Con với dì đã đợi mẹ rất lâu đó. Nếu không phải bởi vì chờ mẹ, con cũng không trở thành heo con tham ngủ.”, Tân Hinh quệt miệng, nhỏ giọng phàn nàn.
Tân Đại ôm lấy Tân Hinh, hôn một cái trên mặt cô bé, nói: “Tân Hinh ngoan, là mẹ sai. Về sau không để Tân Hinh chờ, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời xa Tân Hinh nữa.”
Tân Hinh vui vẻ ôm Tân Đại, cũng hôn lên mặt cô một cái thật to, nói: “Mẹ đúng là người mẹ tốt của con!”
Tân Đại ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tân Hinh, nói: “Heo con, nếu bây giờ không rời giường thì chúng ta sẽ không kịp đi gặp anh Vũ Hiên đâu.”
“Hả?”. Tân Hinh lập tức tránh thoát cái ôm của Tân Đại, nhảy xuống giường, kéo tay Tân Đại nói: “Mẹ ơi, nhanh lên đi mà, mau thắt bím cho con.”
“Hừm, được. Bây giờ mẹ liền biến thành sói xám đây.”, Tân Đại đột nhiên nhảy dựng lên, hai bàn tay mở ra, cong thành hình móng vuốt, kêu lên một tiếng, giả bộ làm một con sói đói bổ nhào về phía Tân Hinh.
Tân Hinh hét lên một tiếng, xoay người hướng cửa phòng mà chạy, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng a, lão sói xám tới rồi!”