Chương 2: Chương 2

Chương 02

Người dịch: Minz bé

Beta: Kiều Vân

Lễ đính hôn của nam diễn viên nổi tiếng Trung Quốc Đường Lăng sắp bắt

đầu.

Đề tránh sự chú ý của giới truyền thông, địa điểm của bữa tiệc đính hôn

được tổ chức lặng lẽ ở biệt thự của Lâm Giai Nghi. Biệt thự nằm trong khu

danh lam thắng cảnh Lãi Gió Hồ, lưng tựa núi cao, mặt hướng Lãi Hồ,

cảnh vật vô cùng tuyệt vời. Phía trước biệt thự là vườn hoa thơm, cỏ um

tùm, chạy dài tới tận bên hồ.

Lê Duật Thần đến nơi tổ chức hơi sớm. Lúc đó, cơn gió nhẹ nhàng mà

thoải mái dễ chịu mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa loa kèn, ánh

hoàng hôn ấm áp lại hiền dịu chiếu trên bãi cỏ xanh vào đầu hạ. Cách đó

không xa đài phun nước nhỏ kiểu Phương Tây đang tí tách tí tách lúc cao

lúc thấp , trong không khí thỉnh thoảng theo gió mang đến một tia thùy ý (

nước)

Lê Duật Thần đưa mắt nhìn về phía vườn, nơi một sân khấu nhỏ được bao

quanh bởi hàng vạn đóa hồng đỏ được dựng lên, trước sân khấu một tấm

thảm đỏ dài trải từ vườn đến ven bờ hồ. Nơi đó đang có một chiếc du

thuyền lẳng lặng nhổ neo.

Lê Duật Thần cười xòa, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, lập tức liền có người

phục vụ đưa lên một ly rượu vang. Những ngón tay thon dài của anh nắm

chặt đáy ly nhẹ lay động, rượu đỏ thuần hương < thơm > liền triền miên

thoảng qua chóp mũi . Ánh mắt liếc qua một bó hoa loa kèn lớn đang nở rộ

trên bàn, anh khẽ nheo mắt , vươn tay rút một nhánh tới.

Những cánh hoa loa kèn trắng noãn khẽ run nhè nhẹ trong làn gió nam ấm

áp đầu hạ, quyến rũ như một thiếu nữ trinh nguyên. Đầu ngón nhẹ túm

nhành hoa , Lê Duật Thần nhớ đến có một cô gái rất yêu thích hoa loa kèn.

Trong hội trường, đèn màu bỗng nhiên sáng lên, anh giật mình ngẩng đầu,

ánh mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sâu thẳm mà tráng lệ. Anh giống

như vừa tỉnh lại từ một đoạn ký ức rất lâu, lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng đem

hoa loa kèn cắm trở về.

Suy nghĩ của Lê Duật Thần chuyển hướng sang Đường Lăng. Đường

Lăng là một trong những nam diễn viên nổi tiếng ở Trung Quốc, về cả diễn

xuất và ngoại hình . Để ký hợp đồng với anh ta, phó tổng Liễu Đình đã phí

rất nhiều tâm huyết mới lấy được. Ngay sau khi ký hợp đồng không lâu,

Đường Lăng đã đề nghị đính hôn làm công ty Minh Hoàng có chút khó xử.

Liễu Đình từng chạy tới chỗ Lê Duật Thần kêu trời than đất, bất quá Lê

Duật Thần khuyên Liễu Đình ngược lại không cần quá lo lắng. Chuyện của

các minh tinh ấy à, vốn đều là thủ đoạn lẫn lộn . Hôm nay đính hôn, ngày

mai kết hôn, sau này lại ly hôn. Có thế một minh tinh mới có thể khiến chỉ

số nhiệt của bản thân cao hơn. Bản thân Đường Lăng, chính xác là mượn

đính hôn, để cho mình càng thêm được người chú ý mà thôi.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, khách khứa lần lượt đến. Lần này Đường

Lăng đính hôn chỉ mời bạn thân cùng một vài người thân, giới truyền thông

một người cũng không mời. Tuy nhiên, càng ít người trong giới truyền

thông, ngược lại bọn họ càng hưng phấn (phấn khích). Nói không chừng

lúc này , một số tay săn ảnh cùng đám paparazzi đang trốn bên ngoài biệt

thự.

Một số vị khách biết Lê Duật Thần đã vội tới tìm anh chào hỏi . Anh lễ phép

trò chuyện với mọi người, khóe mắt lại liếc đến người đại diện của Đường

Lăng - Tôn Văn Đủ cách đó không xa đang lo lắng gọi điện thoại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác, thời gian bắt đầu của buổi lễ

đính hôn đã sớm qua đi. Các vị khách không khỏi bàn tán, suy đoán đến

tột cùng chuyện gì đã xảy ra? Hay kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì ?

Lê Duật Thần ngồi nhàm chán, tùy tiện tìm lý do đứng dậy rời đi.

Cách đó không xa, ánh trăng soi bóng mặt hồ lăn tăn cùng ngọn đèn sáng

, anh tìm đường hẹp, hướng bên hồ đi đến. Đi được mấy phút, vén nhánh

hoa lên, anh kinh ngạc phát hiện, trước mắt là chiếc du thuyền cỡ nhỏ,

phía trên đang có ánh đèn dìu dịu thoát ra . Anh nhìn du thuyền một chút,

cầu thang mạn trước trải dài thảm đỏ, đợi nghi thức bên trên kết thúc, hai

người mới bước ra khỏi du thuyền và bước trên thảm đỏ đến vườn .

“Đúng là một trò gian mà.” Lê Duật Thần xem thường lắc đầu.

Anh đang định bước đi, đột nhiên, giọng nói của người phụ nữ truyền đến .

Giọng nhỏ nhẹ, nhưng mang theo nghẹn ngào, dường như cố ý đè thấp

âm lượng.

“Đường Lăng, anh thật quá đáng.” Âm thanh là từ du thuyền bên trên

truyền đến , Lê Duật Thần cau mày, kỳ lạ là âm thanh này rất quen thuộc,

không nén nổi tò mò. anh chậm rãi tìm kiếm đến chỗ âm thanh.

“Đường Lăng, tại sao anh lại muốn thế này? Bên ngoài khách khứa nhiều

như vậy , anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Lê Duật Thần quay sang

bên thuyền và thấy rằng âm thanh phát ra từ boong tàu.

“Đường Lăng, tôi không cùng anh chơi đùa, bên ngoài đều là bạn bè thân

thiết của anh, tự mà lo liệu đi ...”

Lê Duật Thần ôm vai đứng yên, cau mày, lắng nghe những lời khó hiểu

hỗn loạn không rõ của người phụ nữ, đáy mắt anh lặng lẽ sáng lên.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, anh phát hiện ra rằng ai đó ở bên cạnh thiết bị

cứu sinh của con tàu đang theo dõi, dưới bóng tối, lén lén lút lút lẻn lên tàu

. Đó là hai người đàn ông, trên người rõ ràng còn đeo máy ảnh giống

nhau.

Lê Duật Thần không do dự, xoay người thẳng đến cầu thang mạn, vội vã

tiến về phía boong tàu. Vừa lên thuyền, xa xa, anh liền thấy một cô gái gầy

gò, co ro ngồi xổm ở một góc boong tàu . Trên người cô mặc lễ phục màu

trắng tinh , vai và cánh tay cô dưới ánh sáng yếu ớt hở ra một đoạn. Điện

thoại di động vẫn nằm sang một bên, đầu cô vùi vào đầu gối, đôi vai run

lên và dường như cô đang khóc . Lê Duật Thần lo lắng chạy lại, phát hiện

hai tên lén lút leo lên thuyền đã trèo đến boong tàu và đang cầm máy ảnh

để lặng lẽ chụp hình . Thế nhưng cô gái đang khóc rất thê thảm, đến nỗi cô

ấy một chút cũng không phát hiện.

Lê Duật Thần nhanh chóng cởi âu phục ra, sải bước chạy tới dùng âu

phục và nghiêng đầu che cho cô gái. Sau đó anh đi đến chỗ hai phóng viên

đang ngớ người ra, thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, một tay đoạt lấy

máy ảnh trong tay họ.

“Anh làm gì ? Dựa vào cái gì cướp máy ảnh của tôi ?” Trong đó một phóng

viên trẻ lập tức đi lên và chộp lấy , lớn tiếng trách cứ .

Lê Duật Thần không nói một lời , tay trái đẩy người phóng viên ra , tay phải

kéo dây đai của hai máy ảnh.

Anh nhìn chằm chằm nam phóng viên kia , khóe môi giật giật cười lạnh

một tiếng . Người phóng viên trẻ sững sờ vì bị sự lạnh lẽo kia làm kinh sợ ,

ngây người một lúc, tay phải của Lê Duật Thần vung lên, hai chiếc ống

kính máy ảnh dài đắt tiền trong phút chốc thành hai đường vòng cung

trong không khí , “Phốc” “Phốc” hai tiếng lao vào đến trong hồ nước , một

trận gợn sóng qua đi nửa phần cũng không có vết tích.

Người phóng viên trẻ tuổi tức giận đến mặt đỏ bừng, bổ nhào về phía mạn

thuyền, vô vọng nhìn xuống phía dưới, sau đó gầm lên giận dữ lao đến

hướng Lê Duật Thần.

“Đừng kích động , Tiểu Lý . Lê Tổng sẽ không đá mất bát cơm của chúng

ta đâu!”, phóng viên lớn tuổi đó nhận ra Lê Duật Thần , tóm lấy phóng

viên trẻ tuổi , lớn tiếng nói.

“Lê Tổng, tôi nói đúng không? Ngài chắc chắn sẽ không để chúng tôi trắng

tay ra về. Hôm nay chúng tôi không biết Lê Tổng đang ở đây, đắc tội

rồi.”Người phóng viên lớn tuổi quay sang Lê Duật Thần, trong mắt tinh

quang lấp lóe, trên mặt ngoài cười nhưng bên trong không cười.

Lê Duật Thần ánh mắt sắc bén, mặt trầm như nước, trầm thấp giọng ngắn

gọn đáp: “Ngày mai đến công ty tìm Hứa Dật.”

“Cảm ơn Lê Tổng, chúng tôi đi đây.” Người phóng viên lớn tuổi trả lời khi

thấy Lê Duật Thần , không nói hai lời , lôi người phóng viên trẻ tuổi rời đi.

“Già Cát , chuyện gì xảy ra với chú vậy? Máy ảnh của chúng ta ….” Người

phóng viên trẻ không phục, kêu la không chịu đi.

“Nghe tôi đi, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu…” Già Cát kéo người phóng

viên trẻ đi.

Lê Duật Thần nhìn xem bọn họ xô xô đẩy đẩy đi xa, lúc này mới hít một hơi

thật sâu, đưa tay giật giật cà vạt trên cổ. Sau đó , hắn bỗng nhiên quay

người , lông mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân vẫn ngồi xổm

trên trên mặt đất.

Nữ nhân hoàn toàn bị âu phục che lại, chỉ có đầu là lộ ra. Búi tóc cao được

túm lại như khóm hoa loa kèn trắng. Lúc này , cô ngước lên ngây ngốc

nhìn Lê Duật Thần, sợ ngây người như thể bị choáng váng trước tình cảnh

vừa nãy. Trên khuôn mặt trang điểm nước mắt giàn dụa, hai bên gò má đủ

mọi loại sắc màu như hoa.

Lê Duật Thần nhíu mày lại thành chữ Xuyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn

mặt cô gái có chút do dự, sau đó dường như mất kiên nhẫn đem ánh mắt

chuyển đến mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Nữ nhân kia ngước nhìn anh, làn

sương mù mờ ảo cuộn tròn trong đôi mắt cong.

Một hồi lâu, Lê Duật Thần chậm rãi lấy ra một chiếc khăn lụa từ túi quần ,

lặng lẽ đưa tới trước mặt người con gái.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc khăn tay một hồi lâu rồi từ từ đứng lên. Cô

không cầm lấy khăn tay, ngược lại im lặng kéo bộ âu phục , đưa tới trước

mặt Lê Duật Thần, với giọng khàn khàn , nhẹ nhàng nói: “ Cảm ơn.”

Lê Duật Thần đưa tay trong không trung hồi lâu, cầm khăn tay nhét về túi

áo . Anh như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ ,

sương mù dần biến mất , đôi mắt cô trong veo…..Lại bình tĩnh không lay

động.

Anh mấp máy môi , đưa tay nhận lấy âu phục . Mặt cô không chút thay đổi

quay người , tiến vào buồng nhỏ trên tàu.

Lê Duật Thần đi bộ trở lại khu vực khách khứa , trong khu hoa viên đèn

chiếu sáng chói , nhân viên phục vụ qua lại không dứt , còn có những vị

khách làm ầm ĩ dến chóng mặt.

“Lê Tổng!” Có người gọi anh, nhìn lại, hóa ra đó là Tôn Văn Đủ người đại

diện của Đường Lăng .

“Văn Đủ, làm sao còn chưa bắt đầu ? Thời gian đã trôi qua.” Lê Duật Thần

như không có chuyện gì mà hỏi.

Tôn Văn Đủ lo lắng nói: “ Đường đại thiếu gia không biết là làm cái gì, cho

đến bây giờ không thấy bóng người, điện thoại cũng không gọi được. Lúc

trước nháo nhào muốn đính hôn, hiện tại lại chần chừ, muốn khiến người

ta phát điên mất.”

“Vị hôn thê của Đường Lăng là ai ? Ngươi….có biết không?” Lê Duật Thần

trầm giọng hỏi.

“Không biết , rất thần bí , tôi một lần cũng chưa thấy qua , nghe nói là

thanh mai trúc mã cùng lớn lên.” Tôn Văn Đủ đáp.

“Ồ, vậy cậu đi mau lên , nếu như Đường Lăng không đến , cậu đi giúp vị

hôn thê của cậu ta giải quyết tốt hậu quả .” Lê Duật Thần dặn dò.

“ Được rồi , Lê Tổng , anh yên tâm đi , Đường Lăng vừa mới ký với Minh

Hoàng , tôi sẽ không để anh ấy làm loạn.” Tôn Văn Đủ dương như sợ Lê

Duật Thần mất hứng , vội vàng cam đoan với Lê Duật Thần.

Lê Duật Thần vỗ vai của cậu ta, cười nói : “Cái này nào tính là làm loạn gì ,

Đường Lăng đào hôn < trốn khỏi hôn nhân > , việc này mà lên báo thì

đúng là bùng nổ tin tức. Công ty muốn còn chưa được đâu.

“Ha ha ha.” Tôn Văn Đủ không biết trả lời Lê Duật Thần như thế nào ,

ngượng ngùng cười.

Lê Duật Thần ngồi vào ghế , Phó Tổng công ty Liễu Đình chen tới ghé vào

tai anh thì thầm điều gì đó . Lê Duật Thần không lên tiếng , đưa mắt nhìn

qua du thuyền nơi xa xa , trầm mặc không nói.

Đột nhiên, dường như anh cảm nhận được điều gì đó , quay đầu lại nhìn

vào sân khấu nhỏ được bao quanh bởi những bông hoa. Chẳng biết từ lúc

nào , một dáng người mảnh khảnh đứng trong ánh sáng dìu dịu của sân

khấu nhỏ . Cô ấy mặc chiếc đầm màu trắng, không tô vẽ phấn son, khuôn

mặt như họa, tựa như một đóa sen đầu hạ.

“Xin chào mọi người, các vị khách quý!” Cô ngập ngừng một hồi, cầm

micro trên tay và khẽ mở miệng, có chút run run.

Toàn bộ hồi trường chốc lát yên tĩnh lại, toàn bộ sự chú ý khách khứa đều

bị hấp dẫn.

Chỉ nghe cô nói với giọng nhỏ nhẹ và rõ ràng: “ Xin chào mọi người , tôi là

trợ lí của Đường Lăng, chào mừng tất cả mọi người đã đến với bữa tiệc

hôm nay . Nhưng tôi thật lòng xin lỗi , tôi vừa nhận được thông báo từ

Đường Lăng , anh ấy không thể đến đây vì có việc khẩn cấp . Anh vô cùng

xin lỗi và tiếc nuối vì hôm nay vắng mặt . Ngày khác anh ấy sẽ đền bù cho

mọi người. Phía dưới , mời mọi người thỏa thích hưởng thụ mĩ vị. Nơi đây

mỗi một món ăn đều được Đường Lăng tự mình thử qua, mời mọi người

tới nhận xét một chút khẩu vị của anh ấy như thế nào. Chúc mọi người

dùng bữa vui vẻ.”

Tiếng cô vừa dứt , các vị khách bàn tán xôn xao. Cô lặng lẽ lùi lại và biến

mất phía sau sân khấu.

Liễu Đình , phó chủ tịch của Minh Hoàng , người được biết đến như một

tay chơi cao cấp nhất, nhìn cô gái suy tư thật lâu. Thấy cô biến mất liền

thọc Lê Duật Thần nói: “Đường Lăng từ khi nào mà có một nữ trợ lí vậy?

Mặt mày cong cong, rất có thẩm mĩ đấy.”

Lê Duật Thần trợn mắt nhìn Liễu Đình, nhìn thấy Tôn Văn Đủ từ đằng xa

tới . Anh vẫy tay, gọi: “ Văn Đủ, ngồi đây, Đường Lăng xảy ra chuyện gì ?

Cậu không gọi cho cậu ta sao?”

Tôn Văn Đủ thở hổn hển ngồi xuống: “ Không có, lần này Đường Lăng

không cho tôi tham dự. Tôi chỉ đến du thuyền để kiếm vị hôn thê của anh

ta, cũng không gặp được. Không biết anh ta lại có nữ trợ lí này, ngược lại

dứt khoát mời mọi người ăn xong rồi rời đi.”

Anh ta nhìn vào bữa ăn phong phú trước mặt, cầm đũa lên, vừa ăn vừa

nói: “ Được rồi, chuyện quan trọng đợi khi tìm được anh ta hẵng nói, hiện

tại phải lấp đầy dạ dày trước đã. Tôi đi theo anh ta, lúc nào cũng phải lao

tâm khổ trí.”

“Này, nữ trợ lí vừa nãy là ai vậy?” Liễu Đình chợt nhớ đến cô gái vừa rồi.

“Hả? Tôi không biết , có lẽ là người của Lâm Giai Nghi.” Tôn Văn Đủ vừa

ăn vừa mơ hồ nói không rõ.

Liễu Đình không hài lòng mà nhìn Tôn Văn Đủ nói: “ Cậu đấy, rõ ràng là

người đại diện , hỏi gì cũng không biết , cẩn thận Đường Lăng sa thải cậu.”

Tôn Văn Đủ lắc đầu không thèm để ý nói: “Chờ tôi tìm được anh ta, tôi sẽ

bóp chết anh ta đầu tiên.”

Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, các vị khách đều đã rời đi . Lê Duật Thần để

Liễu Đình lái xe tiện đường đưa anh về nhà. Tôn Văn Đủ ăn đến no căng

cũng trèo lên xe, thỉnh thoảng lại tùy hứng oán trách Đường Lăng.

Biệt thự cách nội thành còn một đoạn, sau một con đường núi quanh co

yên tĩnh , nó là con đường chính trở lại thành phố. Mấy người ngồi trên xe

nói chuyện phiếm , đột nhiên Liễu Đình nói: “ Các cậu nhìn kìa, phía trước

có một nữ nhân, các cậu nói xem muộn như vậy còn đi một mình ở ven

đường, lại mặc váy trắng nữa, có phải ma hay không ?”

Tôn Văn Đủ đánh cái rùng mình nói: “ Đêm hôm khuya khoắt , đừng nói

những lời dọa người, điềm xấu đấy.”

“Ha ha ha, “ Liễu Đình cười ha hả , “Nhìn cậu nhát gan quá ….”

Lời còn chưa dứt, xe đã cách nữ nhân kia rất gần, Liễu Đình kinh ngạc nói:

“A, đây không phải nữ trợ lý bé nhỏ vừa rồi sao?”

Không đợi người khác đáp lại, anh ta đã thắng gấp tại chỗ cô gái kia. Cô

gái giật mình hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, nhìn cánh cửa xe đen nhánh.

Liễu Đình hạ cửa kính xe xuống, trưng ra bộ mặt hào hoa: “Xin chào , cô

không phải là trợ lý vừa rồi đứng trên sân khấu nói sao? Muộn như vậy ,

làm sao cô có thể đi bộ về nhà một mình? Tôi là ông chủ của Đường Lăng,

lên đi, tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Nữ nhân kia lặng lẽ nhìn Liễu Đình một chút, lắc đầu, quay đầu lại muốn

đi.

Tôn Văn đủ cũng không giữ được bình tĩnh , quay cửa sổ xe phía sau

xuống , vươn cổ ra nói: “ Này, cô là trợ lý của Đường Lăng? Tôi là người

đại diện của Đường Lăng, làm sao lại chưa hề gặp qua cô? Cô lên xe

trước đi, chúng tôi sẽ chở cô một đoạn đường.”

Cô gái đối với Văn Đủ miễn cưỡng cười , vẫn là lắc đầu.

Lúc này, Lê Duật Thần, người ngồi cạnh Tôn Văn Đủ, cúi xuống nhìn nữ

nhân bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Lên xe đi, muộn lắm rồi.”

Lời nói của anh kiên quyết khiến cho người khác khó lòng cự tuyệt.

Nữ nhân kia cắn cắn môi, vài tia mong manh và cố chấp lóe lên trong mắt

cô, cô suy nghĩ ba giây cuối cùng mở miệng nói: “ Cảm ơn nhưng tôi muốn

tự mình đi.”

Nói xong, cô quay mặt đi, ánh sáng lờ mờ của con đường đung đưa, thân

hình gầy gò của cô dường như có thể nhìn xuyên qua ánh sáng, mấy

người đàn ông nhìn vào lưng cô một lúc lâu mà không nói chuyện.

“Ha ha, cô gái này thật là, tôi kết rồi đấy. Chúng ta thì không sao nhưng

đến Lê Tổng cũng không nể mặt …”Liễu Đình cười lên tiếng nói.

“Đừng nói nhảm, đi thôi.” Lê Duật Thần mất kiên nhẫn ngắt lời Liễu Đình.

Liễu Đình lái xe rất nhanh liền vượt qua cô gái kia, Tôn Văn Đủ quay đầu

nhìn lại bóng dáng của cô và nói: “Thật là một cô gái kì lạ.”

Lê Duật Thần ôm vai, tựa về phía sau, chậm rãi khép hai mắt lại, giống

như ngủ thiếp đi.