Chương 01
Người dịch: Minz Bé
Beta: Kiều Vân
Tân Đại để hai chân trần, lảo đảo trong tuyệt vọng và đau đớn.
“Tối hôm qua lúc tôi đi vào đã mở hai ngón tay, nhưng bây giờ mới mở bốn ngón tay.” Bác sĩ trực ban nói với bác sĩ nhận ca bên cạnh giường sinh.
“Thật sao ? Để tôi xem chút.” Bác sĩ nhận ca bên cạnh vừa đeo găng tay vừa trả lời, ngâm tay trong lọ thuốc khử trùng, đẩy hai chân Tân Đại ra, đưa tay vào bụng cô thăm dò.
“A…” Tân Đại run rẩy dữ dội, răng môi cắn chặt, buộc mình không được kêu lên thành tiếng.
“Làm sao lại không lâm bồn? Đứa trẻ ngay cả đầu còn không sờ thấy đâu cả! Nước ối đã bị vỡ suốt 12 giờ rồi, nếu còn kéo dài thời gian thì sẽ gặp nguy hiểm.” Bác sĩ rút tay lại, lo lắng nói.
Tân Đại nhắm mắt, một mình chống chọi với cơn đau ập đến, bác sĩ không có thời gian chăm sóc cho cô.
“Ừm … Nếu không, cô đẻ mổ đi.” Bác sĩ thuyết phục Tân Đại.
Tân Đại há miệng thở hắt ra một hơi, mệt mỏi lắc đầu.
Một ca phẫu thuật, tốn đến hàng chục ngàn? Cô sinh không nổi!
“Tôi muốn…tự mình…sinh…” Tân Đại nghe thấy giọng nói yếu ớt của chính mình.
“Sức cô không đủ, tôi sẽ tiêm cho cô thêm một mũi và theo dõi trong một thời gian được không?” Bác sĩ suy nghĩ rồi nói.
“Ừm…” Tân Đại cất giọng trầm thấp, tựa như thì thào.
Chỉ một lúc trước khi kim tiêm trợ sản nâng cánh tay gầy guộc của cô lên, âm thanh mà cô đã cố gắng hết sức để kìm nén không thể áp chế nổi nữa. Cô há to miệng như một con cá mắc cạn. Âm thanh phát ra càng lúc càng lớn, hơi thở càng ngày càng gấp, sau mỗi tiếng kêu, cô phải nín thở và cố gắng hết sức để đối phó với cơn đau dưới bụng như xé toạc cơ thể. Mãi cho đến khi cô không chịu đựng được nữa, lúc cơn ngạt thở qua đi, cơn đau mới dịu dần. Thế nhưng khi cô vừa hít một hơi, đau đớn lại một lần nữa nhấn chìm Tân Đại.
Cuối cùng, Tân Đại bắt lấy tay bác sĩ đi ngang qua giường , giọng khàn khàn cầu xin: “ Bác sĩ, cứu tôi, tôi không sinh….Tôi không sinh….”
“Không đau thì làm sao sinh con, ráng nhịn chút nữa. Đau đến không thể chịu được, cũng phải sinh.” Sắc mặt Bác sĩ không thay đổi gỡ tay cô ra.
Tân Đại nức nở gục xuống mặt giường lạnh thấu sương , trái tim cô như tê dại . Nước mắt hòa với mồ hôi chảy xuống miệng cô, vừa chua lại chát, nó giống liều thuốc độc nhất thế giới, ăn mòn toàn bộ trái tim cô.
Cuối cùng, sau một cơn đau dữ dội không chịu được, Tân Đại ngất đi.
“Tân Đại! Tân Đại!” Tim thai đã ngừng đập , chúng ta nhất định phải phẫu thuật ngay lập tức.” Ai đó đang lay cô, âm thanh dường như rất xa vời.
“Tân Đại, người nhà của cô đâu? Muốn phẫu thuật cần phải có chữ ký chấp thuận của người nhà.” Giọng bác sĩ mang theo chút lo lắng.
Người nhà?
Tân Đại nhắm mắt lại, cảnh tượng từ vô số giấc mơ lại xuất hiện trong tâm trí cô. Đó là một cô bé, đôi mắt kinh hoàng của cô bé hốt hoảng nhìn về phía bóng lưng cô độc từ từ khuất dần. Miệng cô bé hé mở, như thể muốn dùng hết sức lực để gọi người đàn ông trở lại. Dưới chân đứa trẻ, có một vệt máu đỏ tươi, cùng mùi tanh, đang dần dần chảy thành sông.
"Không!" Tân Đại đột nhiên hét lên thảm thiết, cô mở to mắt, nắm lấy tay bác sĩ : “ Tôi….không có người thân … Tôi …tự ký.”
Tân Đại được cố định trên một bàn mổ lớn. Thuốc gây tê từ phía sau lưng mang theo hơi lạnh thấu xương, chảy dọc từ cột sống đến tứ chi của cô. Phần bụng truyền đến cảm giác ngứa ran khi dao mổ xuyên qua da khiến cô vô cùng sợ hãi.
Như thể bị chèn ép bởi thứ gì đó, cô không thở được.
Cô hoảng loạn gọi: “ Bác sĩ, Bác sĩ, tôi không thở được!”
Ngay lập tức, một mặt nạ oxy được đặt lên khuôn mặt cô.
Thế nhưng, cô lại bắt đầu buồn nôn thân, trên không kiềm chế nổi run lên muốn ói. Mặt nạ Oxy nhanh chóng bị gỡ bỏ, bác sĩ đặt rất nhiều vải xô ở bên cổ của cô , sau đó đỡ nghiêng đầu cô, để cô nôn.
Thế nhưng cô nôn ra được cái gì? Dạ dày co rút hết cơn này đến cơn khác , cô gục đầu vào một bên không ngừng nôn khan . Đôi mắt cô ngày càng tối lại, ý thức dần mơ hồ, Tân Đại nghĩ có lẽ mình sắp chết.
Bóng lưng kia cuối cùng cũng xoay người lại, đó là một nam nhân cao lớn tuấn tú. Anh ta đang mỉm cười với Tân Đại và dang hai tay ra, như thể chờ đợi Tân Đại nhào vào ngực mình.
“Cha, cha ơi, Đại Nhi tới , Đại Nhi tới đây...” Tân Đại từ bỏ sức chống cự, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Oa!”
Đột nhiên, một tiếng kêu trong trẻo mà mạnh mẽ như buổi ban mai thuở sơ khai, lúc mặt trời đang ló rạng nơi hướng Đông, đột ngột xuyên qua cõi lòng lặng yên như đáy vực của Tân Đại. Ý thức của cô ngày một rõ hơn, Tân Đại mở to mắt , trong lòng vẫn còn mơ hồ, cô vui mừng khôn xiết, nước mắt trào ra như một dòng thác.
“Là đứa trẻ, đứa trẻ đang khóc! Nó đang khóc!
“Chúc mừng, là một bé gái khỏe mạnh.” Bác sĩ mỉm cười với cô dưới ánh sáng chói mắt của đèn phòng phẫu thuật.
Tân Đại cố gắng mở to hai mắt, cô muốn nhìn kỹ đứa trẻ. Nhưng chưa kịp thấy rõ, bác sĩ đã đưa đứa trẻ cho y tá hộ sinh.
Ca phẫu thuật vẫn tiếp tục, niềm vui mừng dần qua đi, Tân Đại thật sự không chống đỡ nổi, mí mắt càng ngày càng nặng. Trong cơn mê sảng, cô nghe thấy y tá nói: “Cô gái này cũng thật đáng thương, cô ta chỉ có một mình. Tôi tự hỏi cha của đứa trẻ đang ở chỗ nào?”
Đang ở đâu?
Tân Đại thì thào trong lòng, khóe miệng muốn kéo một nụ cười trào phúng, thế nhưng nước mắt một lần nữa trào ra, che khuất tầm mắt.
Người đàn ông có lúm đồng tiền cùng một đôi mắt u sầu . Anh ta từng cau mày, khẽ hỏi cô: “Đứa bé này là của ai?”
Chương thứ nhất:
Sáng sớm đầu tháng năm, trời cao mây nhẹ, ánh nắng ấm áp tươi đẹp.
Trên quảng trường nhỏ trước tòa nhà tập đoàn Minh Hoàng, tốp năm tốp ba nam nữ đi đến đây làm việc. Dường như bởi thời tiết hôm nay rất tốt, các nhân viên mỉm cười không ngớt, chào hỏi nhau vô cùng thân thiện.
Lúc này, một nữ nhân viên xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ rảo bước ra khỏi tòa nhà, đang phấn khích đứng ở gần một bụi cây ven quảng trường, hình như đang chờ đợi ai đó.
"Đến rồi kìa!"
Một lúc sau, các nữ nhân viên rì rầm đẩy nhau, nhìn vào chiếc Audi a8 màu đen đang từ từ đỗ lại ở phía xa.
Một cô nàng bĩu môi nói: “Audi a8? Cũng quá nghèo rồi.”
Một cô gái hơi mập ở bên cạnh nói: “ Cô thì biết cái gì, người ta gọi đấy là tinh tế . Chẳng nhẽ Lamborghini, Maybach mới là xe tốt. Audi a8 của người ta là loại quattro độc quyền, hơn ba trăm vạn. Người bình thường căn bản không hiểu được đâu.”
Những cô khác bên cạnh sững sờ, hơn ba trăm vạn? Nhìn không ra luôn đó.
Từ trên xe một người đàn ông có dáng người cao, mặt lạnh bước xuống. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen tuyền cùng chiếc áo sơ mi màu bạc kết hợp với cà vạt màu hồng nhạt. Đôi chân thẳng tắp cùng quần sọc đen và trắng trông rất mới lạ.
Một cô gái núp sau bụi cây thì thầm: “ Aaaa, Anh ấy phong cách quá đi. Cô nhìn bộ âu phục cùng chiếc áo sơ mi bên trong đi, người bình thường mặc căn bản không có loại khí chất này được đâu.”
Lúc này, cô gái mập kia lại nói: “ Chị gái, chị thật tinh mắt. Nó được sản xuất bởi Maurice Sedwell, một bộ âu phục rẻ nhất cũng có giá 5 vạn.”
Mấy cô gái nghe xong, ánh mắt không khỏi có chút đăm chiêu.
Anh bước ra từ từ chậm rãi, đang tiến đến gần.
Anh ta có mái tóc đen và ngắn, chỉ có vài sợi trên trán là dài hơn một chút , thỉnh thoảng trong gió lại cọ qua phần lông mày của Lãng Nhuận. Đường nét khuôn mặt của anh ta vốn không giống Lăng Liệt, nhưng hốc mắt hơi hạ xuống thoáng qua cùng sống mũi cao làm cho ngũ quan càng trở nên tinh tế. Đôi mắt hơi hẹp và dài, nhưng lại không hướng lên khiêu khích như mắt phượng của nữ nhân. Đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ, lại cộng thêm vẻ nam tính và rắn chắc. Môi có chút nhếch lên , ở giữa đôi môi hơi hé mở một chút, làm cho người ta cảm nhận được sự quyến rũ và gợi cảm của một người đàn ông thành đạt đầy mị lực.
Cả người anh ta toát lên sự lạnh lùng lại mang theo một chút nhã nhặn, điềm tĩnh lại có chút tao nhã, biểu cảm thản nhiên nhưng lại mang theo ý cự tuyệt khiến người ta mơ mơ hồ hồ.
Không khó để nhìn ra, đây là một nam nhân giàu có lại đẹp trai, quyến rũ . Đương nhiên cũng là một người đàn ông vô cùng khó nắm bắt.
Trong sự ngạc nhiên của các cô gái nhỏ, anh ta tiến vào từ khóm cây bên cạnh . Hai tay đút túi quần, dừng bước, nghiêng đầu, nhíu mày nhìn những cô gái đang ngây người.
Các cô sững sờ trong hai giây, sau đó lập tức phản ứng lại, rối rít cúi đầu, tiếng chào giòn tan: “Lê Tổng, chào buổi sáng !”
Lê tổng liếc nhìn bảng tên nhân viên thực tập trên ngực họ, đợi các cô chào hỏi xong, lông mày anh hơi hướng lên, đôi môi cong lên nở một nụ cười đáp lại.
Các cô gái nhìn theo bóng lưng cao lớn khuất dần của Lê tổng ở lối vào sảnh tại tầng một, lúc này mới sực tỉnh, thì thầm bàn tán trong phấn khích.
Cô gái hơi mập kia vỗ vỗ đầu, giọng điệu mơ màng: “Ôi trời ơi , anh ấy cười lên có lúm đồng tiền nhỏ, quá gợi cảm rồi, thật muốn say chết bên trong quá !”
Mấy cô gái khác nghe cô nói liền nhao nhao cười véo mặt cô.
Cô mập liền kêu lên: “Chả nhẽ mấy cô không muốn sao? Các cô nàng trong công ty đều coi anh ấy là tình nhân trong mộng đó… ”
Nghe tiếng xì xào ầm ĩ phía sau, Lê Duật Thần vừa đi vừa mỉm cười lắc đầu. Mỗi lần đến đây thực tập, các nữ nhân viên luôn luôn hiếu kỳ về anh.
Vì thế, mấy lần phó tổng Liễu Đình tự nhận mình đẹp trai hơn Lê Duật Thần thường giận đến bay màu. (=))))
Lê Duật Thần bước vào sảnh tầng một, theo thói quen đưa tay lên nhìn đồng hồ . Vừa vặn, lúc đó là 8:55 sáng.
Sảnh tầng một được trang trí rất lộng lẫy, đặc biệt là bức tường treo đầy ảnh của những minh tinh nổi tiếng đối diện với cổng, thu hút sự chú ý người qua đường. Trên bức tường cao ba thước, những bức ảnh của các nghệ sĩ lớn thuộc Minh Hoàng được treo lên.
Một nửa số người nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình Trung Quốc đều là người ở đây. Bất kể ai bước vào đây, dưới ánh hào quang rạng rỡ đến choáng váng, đều không thể không ngưỡng mộ sức mạnh của công ty Minh Hoàng.
Thế nhưng , Lê Duật Thần - người sáng lập và lãnh đạo của công ty này, lại bình tĩnh bước ngang qua bức tường minh tinh, thậm chí không liếc nhìn một cái.
Các nhân viên bảo vệ cùng nhân viên ăn mặc chỉnh tề lịch sự niềm nở chào đón Lê Duật Thần, anh mỉm cười đi vào thang máy chuyên dụng. Cửa thang máy đóng lại, đột nhiên, trong chốc lát ánh mắt anh dừng lại nơi trung tâm của bức tường ngôi sao.
Vị trí trung tâm của bức ảnh trên tường là chân dung của siêu sao Đường Lăng. Bộ quần áo gợi cảm cùng đôi mắt hoang dã đem đến sự quyến rũ khiến nữ nhân phát điên của anh ta.
Lê Duật Thần giật giật khóe miệng, thang máy tốc độ cao từ từ chuyển động. Chỉ một lát sau, cửa thang máy mở ra, tầng 28 rộng rãi yên tĩnh đập vào mắt. Nam thư ký Hứa Dật đã sớm chờ ở bên ngoài.
Lê Duật Thần nói một tiếng buổi sáng tốt lành, chân giẫm lên tấm thảm lông dài màu xám bạc, bước vào phòng làm việc của mình. Trước bức tường kính lớn từ trần đến sàn của văn phòng, anh sắp xếp lại chiếc bàn làm việc quý báu.
Hứa Dật trầm tĩnh đi theo sau vào, báo cáo lịch trình của Lê Duật Thần hôm nay bằng giọng rõ ràng . Lê Duật Thần ngồi tại bàn văn phòng lớn bên cạnh nhìn vào tài liệu, im lặng lắng nghe.
“Lê Tổng, người đại diện của Cao Tử Phi tiểu thư gọi điện thoại tới, hỏi anh khi nào có thời gian ăn tối với anh ta. Hôm qua anh ta cũng có gọi, vì buổi tối ngài phải có mặt tại lễ đính hôn của Đường Lăng, nên tôi đã từ chối. Tuy nhiên, hôm nay anh ta lại gọi tới, xem ra giống như có chuyện gì gấp.” Hứa Dật nói.
“Người đại diện của Tử Phi? Không phải Tử Phi đang ở Mỹ sao?” Lê Duật Thần kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đúng, Cao Tử Phi vừa trở về nước. Tôi nghe được từ Phó tổng Liễu rằng công ty của cô ấy hiện giờ đang tích cực liên lạc với công ty chúng ta. Có thể có suy nghĩ muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta và trở về Trung Quốc để phát triển. Lần này trực tiếp hẹn gặp ngài ăn cơm, có lẽ nói chuyện với phó tổng Liễu không hợp. Tôi nghĩ ngài trực tiếp liên hệ đi.” Hứa Dật báo cáo hết tất cả.
“Ừm…” Lê Duật Thần trầm ngâm một chút, “ Tôi sẽ trực liên hệ với Tử Phi.”
“Được.” Hứa Dật đáp, tay đưa một tờ báo buổi sáng ngày hôm nay cho Lê Duật Thần: “ Lê Tổng, các phóng viên thực sự rất quan tâm, không biết từ đâu biết được tin tức Đường Lăng đính hôn, hiện tại đang suy đoán lung tung. Ngài thấy đấy, tất cả các bài báo đang bàn tán về nó.”
Lê Duật Thần liếc nhìn bức ảnh trang nhất của Đường Lăng trên báo, thản nhiên nói: “ Đây không phải là kết quả hiển nhiên sao.”
Sau khi Hứa Dật đi ra ngoài, Lê Duật Thần tìm điện thoại di động cá nhân của mình, thuần thục bấm một dãy số.
“Tử Phi , là anh.” Lê Duật Thần nhặt cây bút trên bàn và vô thức cầm nó trong tay.
"Ừm, Duật Thần." Giọng nói lười biếng của Cao Tử Phi vang lên. Siêu sao quốc tế Cao Tử Phi có giọng nói độc đáo, hơi thấp và khàn, mang theo sự gợi cảm cùng ý vị trêu đùa.
"Em đã trở về nhà? Anh nghe nói từ thư ký, tại sao em không nói với anh? Ngược lại lại là người đại diện Tống Thượng Minh hẹn ăn cơm chiều ư?" Lê Duật Thần cúi đầu cười.
“Anh ấy đã đụng trúng cái đinh Liễu Đình, vậy nên muốn đi ăn với anh. Anh ấy nhờ em hỏi anh và em đã nói: “Đây là chuyện công nên tôi cũng không thể sử dụng mối quan hệ cá nhân của mình để giúp anh được.” Tiểu Tống liền tức giận , nói nhất định phải hẹn gặp anh bằng được , ha ha ha…” Cao Tử Phi cười khẽ , tiếng cười trong trẻo trơn tru tựa rắn, xuyên thẳng đến lồng ngực Lê Duật Thần.
“Thế nào, muốn về nước phát triển sao? Nếu như em đang nói về hợp đồng ,thì em có thể yên tâm, sẽ không bạc đãi bọn em đâu. Nhưng vì sao em lại muốn quay về ? Em và Richard, không phải nói muốn đính hôn sao?” Lê Duật Thần hỏi điềm nhiên như không có việc gì.
“Haizz…” Cao Tử Phi thở dài một tiếng, không nói gì một hồi lâu.
Lê Duật Thần di chuyển chân, đổi tư thế ngồi, thấp giọng nói: “Đêm nay, Đường Lăng đính hôn, anh không có thời gian. Cùng em đi ăn cơm đêm mai nhé, ở Thượng Hải mới mở một nhà hàng không tệ, em không phải thích hải sản sao?”
“Àiii….” Cao Tử Phi kéo âm dài, tỏ ra thờ ơ nói: “ Nói sau đi, Richard nói không chừng anh ấy cũng đến, em cũng không chắc có thời gian cùng anh đâu!”
Lê Duật Thần cười, anh không chống cự được chút tiểu xảo này của Cao Tử Phi, đầu hàng nói: “Được rồi, vậy anh tùy thời gian đợi em hẹn gặp.”
“Nhưng anh không dám nhận, nói không chừng, em đang muốn thành ông chủ của anh nữa đấy….Ha ha ha..”
Cúp điện thoại, Lê Duật Thần giật giật cà vạt có chút bực bội , Trước mắt một đống văn kiện liền có chút không nhìn được.
Anh cầm tờ báo buổi sáng trước mặt, ném ra chồng sách giải trí dày cộp. Đối với những người thành đạt đã đắm chìm trong ngành công nghiệp này 10 năm, anh biết những thủ đoạn thổi phồng của những người nổi tiếng, chuyện này khiến anh chán ghét vô cùng. Cho nên , anh đã bàn giao việc quản lí của các diễn viên cho Liễu Đình phụ trách, bình thường không hỏi đến. Mà chính bản thân anh đã đặt ở công ty vốn liếng đầu tư bỏ từ lúc công ty mới đi lên.
Những tia nắng mặt trời lọt qua tấm rèm màu trắng, văn phòng rộng rãi thật thanh lịch và yên tĩnh. Lê Duật Thần ngồi lặng lẽ đọc một tờ báo dưới cửa sổ, ánh nắng vàng chiếu lên hình bóng của anh. Ánh mắt anh rất chăm chú, cẩn thận đọc tin tức trên báo liên quan tới công ty Minh Hoàng.
Đó là một báo cáo về quá trình niêm yết của công ty Minh Hoàng, phần lớn mô tả cách Lê Duật Thần, chủ tịch công ty Minh Hoàng, sử dụng vốn liếng để có được sự giàu có đáng kinh ngạc. Lê Duật Thần càng nhìn xuống dưới, lông mày nhíu lại càng chặt. Truyền thông đưa tin thật chẳng công bằng chút nào, luôn luôn mô tả một người thành công dễ dàng như vậy. Những khó khăn gian khổ để thành công, mồ hôi cùng nước mắt chỉ có thể ẩn trong ký ức đen tối, để những người thành công chỉ có thể tự mình nếm trải.
Không kìm nén được, Lê Duật Thần nhớ lại mười năm trước.
Vào thời điểm đó, anh vừa trở về từ trường đại học sau khi học tập tại nước Mỹ . Với 200.000 đô la Mỹ kiếm được, anh muốn xây dựng một trong những công ty quảng cáo tốt nhất ở Trung Quốc. Thật bất ngờ, tình cờ, anh thực sự thành lập một đế chế điện ảnh và truyền hình khổng lồ. Đối với sự nghiệp của mình, anh dành tất cả thời gian và sức lực của mình. Mặc dù anh đã đánh mất tình yêu và lòng trung thành trong quá trình này, còn có rất nhiều điều khác, nhưng sự nghiệp của anh ngày càng lớn mạnh, và anh đã làm nên một phép màu trong kinh doanh, được cả Trung Quốc ca ngợi.
Hiện tại, anh sưu tầm đồ cổ cùng rượu đỏ, yêu thích đánh golf cùng cưỡi ngựa, có cuộc sống mà người khác nhìn vào thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu. Nhưng, anh cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng tồi tệ hơn.
Đã bao giờ có được hạnh phúc chưa? Lê Duật Thần nhịn không được lại tự hỏi mình vấn đề này .
Tất nhiên là có. Khi nào là thời gian hạnh phúc nhất ?
Lê Duật Thần vuốt lông mày. Điều duy nhất anh có thể nhớ kỹ chính là anh cùng trợ lý nhỏ của anh, với những tham vọng lớn lao, chạy qua những con đường và con hẻm của thành phố. Lúc đó, cuộc sống rất khó khăn, thời gian trôi qua rất gian khổ. Nhưng nó lại dạt dào niềm phấn khởi.
Một nụ cười đẫm mồ hôi dưới ánh mặt trời rực rỡ vô tình lướt qua tâm trí anh, lông mày cong cong, đôi mắt dài, đôi môi đầy đặn...
Lê Duật Thần đột nhiên lắc đầu, lập tức bỏ gương mặt kia ra khỏi đầu.
Vì thế, cuối cùng anh kéo chồng văn kiện, rút ra xem lại.