Chương 8: Đứng Yêu Em

Chương 8

Người dịch: Tiên Nguyễn.

Beta: Thùy Trần.

Hai ngày sau, Tân Đại vừa trở về từ quê nhà đã vội vã đến nhà bà Lâm để đón Tân Hinh.

Ngay khi Tân Đại vừa bước vào sân nhà họ Lâm thì Tân Hinh đã chạy đến, cô bé phấn khởi ôm lấy Tân Đại, nói: “Mẹ ơi, quảng cáo con đóng được chiếu trên ti vi rồi, các bạn đều gọi con là ngôi sao nhỏ đó.”

Tân Đại ôm chầm lấy Tân Hinh, hôn một cái thật mạnh: “Thật sao? Bảo bối của mẹ thành ngôi sao nhỏ rồi à, mấy ngày qua mẹ nhớ con lắm, con có nhớ mẹ không?”

“Có ạ. Chỗ này của con nhớ mẹ, chỗ này nhớ, chỗ này cũng nhớ nữa.”, Tân Hinh chỉ vào tim của mình, xong lại chỉ vào đầu, cuối cùng chỉ vào bụng.

“Cái bụng nhỏ của con cũng nhớ mẹ à?” Tân Đại mỉm cười.

“Bụng nhỏ muốn ăn cơm mẹ nấu cơ.” Tân Hinh nghịch ngợm trả lời.

“Tân Hinh, mẹ trở về rồi, để mẹ nấu cơm cho con ăn nhé.” Lúc này trong nhà truyền đến giọng nói pha lẫn ý cười của một người đàn ông. Tân Đại ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Cẩm Sơn từ trong phòng đi ra.

Tân Đại ngại ngùng cười. Ánh mắt Lâm Cẩm Sơn nhìn lướt qua mặt mũi tiều tụy của cô, xoay người ngồi xuống dỗ dành Tân Hinh: “Tân Hinh à, anh Vũ Hiên có đồ chơi mới, con có muốn đi xem thử không?”

Tân Hinh trốn ở trong lòng Tân Đại không chịu ra, nói: “Đồ chơi mới ư? Con không chơi đâu, con muốn ở cùng mẹ thôi.”

“Đồ chơi này có thể chế biến ra sushi đấy! Anh Vũ Hiên đã làm được rất nhiều loại sushi rồi, con còn không đi sẽ không có nguyên liệu để làm, không được ăn sushi đâu.” Lâm Cẩm Sơn tiếp tục dụ dỗ.

“Hả?” Tiểu Tân Hinh cảm thấy bối rối. Cô bé đã không được gặp Tân Đại hai ngày nay nên bây giờ rất muốn ở bên mẹ, nhưng cô bé cũng muốn chơi thử đồ chơi mới nữa.

“Tân Hinh ngoan, bây giờ con đi chơi với anh Vũ Hiên trước, lát nữa mẹ sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cái bụng nhỏ ăn, có được không?” Tân Đại cũng ngon ngọt dỗ dành.

Tân Hinh nghe vậy thì reo lên một tiếng, chạy đi tìm Vũ Hiên.

“Mẹ Lâm đâu rồi?” Tân Đại nhìn một lượt xung quanh.

“Bà ấy đi gặp một vài người bạn rồi, chỉ có anh với hai đứa bé ở nhà.” Lâm Cẩm Sơn đáp.

“Mọi người ăn tối chưa?” Tân Đại hỏi.

“Vẫn chưa.” Lâm Cẩm Sơn giang tay ra: “Vừa nãy anh còn định dẫn tụi nhỏ ra ngoài ăn.”

“Ăn ở nhà đi, bảo đảm vệ sinh hơn đồ ăn bên ngoài, để em nấu cho.” Tân Đại cười, đi vào trong bếp.

“Anh sẽ giúp em.” Lâm Cẩm Sơn theo sau cô.

Đeo tạp dề xong, Tân Đại đem những nguyên liệu nấu ăn rửa thật sạch, sau đó đặt lên thớt chế biến.

Nói là hỗ trợ Tân Đại nhưng Lâm Cẩm Sơn lại chỉ nhàn nhã ngồi ở một bên nhìn cô loay hoay nấu nướng. Đến lúc Tân Đại đứng thái rau quả, Lâm Cẩm Sơn mới chậm rãi mở miệng.

“Tân Đại, nghe nói…bà của em vừa qua đời. Sao không cho anh biết, anh có thể giúp em mà?” Lâm Cẩm Sơn nói.

“Không có gì đâu. Gia đình em là người ở vùng khác đến nên không có bạn bè, họ hàng gì ở đây cả, chỉ cần tổ chức một tang lễ nho nhỏ, cử hành nghi thức đơn giản là được. Sau đó em đã mang bà về quê an táng cùng một chỗ với ông em rồi.” Tân Đại cúi đầu thái thịt, ngữ khí bình thản, không nhìn rõ biểu cảm của cô.

“Anh còn tưởng em sẽ đau buồn khóc lóc một trận, không nghĩ tới em lại bình tĩnh như vậy.” Lâm Cẩm Sơn nửa đùa nửa thật nói.

Tân Đại ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ, nhìn Lâm Cẩm Sơn cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ em phải đau khổ chật vật mới đúng sao? Bà em bị bệnh đã lâu, phải chịu nhiều đau đớn giày vò, với lại ông cũng không còn nữa, có lẽ bà cảm thấy bản thân sống leo lắt như vậy rất cô độc, thống khổ. Bây giờ bà có thể gặp lại ông rồi. Hai người đoàn tụ với nhau, em nghĩ rằng ông bà ở trên trời chắc là rất hạnh phúc.”

“Trên trời? Em mà cũng tin chuyện đó sao?” Lâm Cẩm Sơn cười nhạt.

“Người trải qua loại chuyện này...” Tân Đại chớp mắt nghẹn ngào: “chỉ có thể ép bản thân nghĩ như vậy mà thôi, chắc là anh chưa từng trải qua…”

Đang nói giữa chừng, Tân Đại đột nhiên im lặng, cô bỗng nhớ ra vợ của Lâm Cẩm Sơn mất sớm, là cô đã lỡ lời.

Đáy mắt Lâm Cẩm Sơn có phần ảm đạm, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, cười nói: “Dựa theo những gì em nói, chẳng lẽ anh phải lên trời tìm mẹ Vũ Hiên mới cảm thấy được nhẹ nhõm sao?”

Tân Đại ngập ngừng, lau tay vào tạp dề, nói: “Anh Lâm…em không phải có ý này.”

Lâm Cẩm Sơn mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn Tân Đại, nghiêm túc hỏi: “Tân Đại, em định sau này làm thế nào?”

Tân Đại sững sờ, trong mắt nổi lên tia hoang mang. Cả ông và bà đều mất, bây giờ chỉ còn lại cô cùng Tân Hinh. Sau này, cô nên làm gì? Về lại quê hương tràn ngập ký ức thương tâm kia sao? Hay là đến một thành phố khác, bắt đầu lại từ đầu?”

“Em còn chưa nghĩ ra.” Tân Đại nói thật.

“Vậy đến hãng phim của anh làm đi.” Lâm Cẩm Sơn đột nhiên nói.

“Hả?” Tân Đại kinh nghi: “Anh Lâm à, không cần giúp em đâu, em có thể tự...”

“Không phải là anh giúp em, mà hãng phim của anh thực sự cần người như em. Anh đã đọc kỹ kịch bản em viết rồi, anh cảm thấy em viết rất tốt, nếu có khuyết điểm thì chỉ là còn thiếu chút kinh nghiệm sống cùng lĩnh ngộ. Anh cảm thấy em rất có tố chất ở phương diện này, em đi theo mọi người trong tổ của anh học hỏi một thời gian, nhất định sẽ có nhiều kiến giải về phim hơn, đối với việc sáng tác kịch bản của em cũng có lợi hơn rất nhiều.” Thanh âm ôn hòa ấm áp của Lâm Cẩm Sơn vang lên trên bàn bếp nấu ăn mà Tân Đại đang đứng.

Tân Đại hiện đang cảm thấy kích động đến không kiềm chế được. Cô đã mất bao lâu để suy nghĩ về vấn đề này rồi? Bây giờ cô vừa có thể trải nghiệm cuộc sống lại vừa có thể làm việc mình yêu thích, đem những trải nghiệm tích lũy được vận dụng vào việc viết kịch bản. Tân Đại tựa hồ không dám tưởng tượng rằng Lâm Cẩm Sơn lại đột nhiên đem đến cho cô một đề nghị đáng mơ ước như vậy. Cô có thể làm việc ở hãng phim của một trong những đạo diễn giỏi nhất hiện nay sao?

“Em... có thể làm việc gì?” Tân Đại vẫn còn chần chừ.

“Ha ha...” Lâm Cẩm Sơn cười. “Việc em cần làm có rất nhiều đó. Công việc của tổ nhân viên cũng không nhiều lắm, nhưng đến lúc nhận phim mới thì sẽ vô cùng bận rộn, đến mức không có thời gian ăn ngủ nghỉ. Phải thường xuyên liên lạc và trao đổi với nhà sản xuất, giám chế, biên kịch, diễn viên, tổ chế tác, thợ chụp ảnh, quay phim,… Có kể ba ngày cũng không kể hết hạng mục công việc cần hoàn thành. Thậm chí có những lúc nhân lực không đủ, em sẽ phải làm hầu hết mọi thứ, ví dụ như phải chạy đi mua cơm hộp và cà phê cho cả đoàn chẳng hạn. Nhưng mà, anh chủ yếu muốn em phụ trách vấn đề trao đổi với biên kịch. Đôi khi bởi vì điều kiện bên ngoài không tốt làm phát sinh vấn đề ngay tại trường quay nên kịch bản cần phải được sửa chữa kịp thời, lúc đó em sẽ là người giúp anh sửa lại kịch bản. Tóm lại, trách nhiệm công việc này rất nặng.” Lâm Cẩm Sơn miêu tả công việc đến rối cả lên.

Thế nhưng đáy mắt Tân Đại lại như phát ra tia sáng, trước mắt phảng phất hiện ra cảnh tượng làm việc bận rộn của đoàn phim, đó là thế giới mà cô luôn muốn hiểu rõ.

Nhìn ra sự mong đợi ở trong mắt Tân Đại, Lâm Cẩm Sơn nói tiếp: “Có một điều anh phải nhắc em, đó là một khi tiến hành quay phim, em sẽ phải làm việc liên tục và không có thời gian nghỉ ngơi như bình thường. Vì vậy anh nghĩ em nên chuyển Tân Hinh đến nhà anh trong một thời gian. Nếu thứ bảy và chủ nhật em bận thì mẹ anh có thể nhờ người đi đón con bé. Tân Hinh ở chung với Vũ Hiên không những có thể giúp Vũ Hiên chữa bệnh, ngược lại em cũng đỡ phải lo cho Tân Hinh, em thấy thế nào?”

Tân Đại cắn môi, cơ hội như vậy rất đáng giá để cô cân nhắc.

“Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này, em sẽ không làm anh thất vọng. Khi nào thì em bắt đầu công việc được?” Cô hỏi.

“Ngày mai!” Lâm Cẩm Sơn lập tức đáp.

“Gấp như vậy sao?” Tân Đại trợn tròn mắt.

Lâm Cẩm Sơn cười: “Ngày mai ký hợp đồng, tuần tới sẽ đi làm chính thức. Có một bộ phim đang bước vào giai đoạn chuẩn bị quay, tuần sau sẽ bắt đầu tìm kiếm ngoại cảnh, nhà sản xuất muốn thảo luận cùng biên kịch và các diễn viên.”

“Vâng ạ!”, Tân Đại gật đầu.

“Em không hỏi xem tiền lương đãi ngộ thế nào à?” Lâm Cẩm Sơn đột nhiên nháy mắt, hỏi.

Tân Đại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Có đủ để đóng học phí cho Tân Hinh không?”

“Ha ha ha.” Lâm Cẩm Sơn ngửa mặt cười dài. “Em yên tâm, sẽ đủ cho Tân Hinh đi nhà trẻ mà.”

Tân Đại thấy Lâm Cẩm Sơn vui vẻ như vậy, bản thân không nhịn được liền nở một nụ cười, những ngày qua bởi vì chuyện bà mất khiến cô không được vui, rốt cuộc trái tim cũng đã xuất hiện một khe hở, để cho ánh nắng bên ngoài len vào, xóa đi mây đen u ám.

Hãng phim của Lâm Cẩm Sơn nằm trên tầng 30 của cao ốc quốc tế Đỉnh Tân, chẳng trách ngày đó Tân Đại lại đụng phải anh ta trong thang máy. Sau khi Tân Đại đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho Tân Hinh, liền ăn mặc chỉnh tề đi làm. Nhưng lúc đến nơi thì thấy trong phòng làm việc chất đầy những thùng carton lớn nhỏ khác nhau, trên sàn thì toàn là giấy tờ lộn xộn, những thứ lặt vặt cũng để đầy trên bàn, có từng tốp hai, ba người đang sắp xếp dọn dẹp.

Lâm Cẩm Sơn người đầy bụi bẩn, hai tay ôm một cái thùng lớn đi ra ngoài thì trông thấy Tân Đại đang đứng ngẩn người ở cửa ra vào, liền lớn tiếng gọi cô: “Em còn không mau tới đây giúp một tay, bên trong có rất nhiều tư liệu cần phải sắp xếp đấy.”

“À, em đến ngay.” Tân Đại lập tức chạy đến, đi với anh vào bên trong văn phòng, cô đứng trước bức tường treo đầy các loại tư liệu ghi hình thu âm, nhìn đến choáng váng.

“Đang làm gì vậy? Dọn phòng sao?” Tân Đại ở bên cạnh dựa theo hướng dẫn của Lâm Cẩm Sơn phân loại những thùng đựng, hỏi.

“Phải, là đang dọn phòng. Phòng làm việc mới ở bên kia được miễn phí phạm vi cũng rất rộng, với lại còn có đầy đủ máy móc, thiết bị hiện đại để quay phim, xử lý hậu kỳ. Chủ yếu là do anh đang cần những thiết bị đó, nếu không anh cũng đâu phải tốn sức dọn phòng.” Lâm Cẩm Sơn bận bịu dọn dẹp, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.

“Ha ha, anh lau mồ hôi đi, để em làm cho.” Tân Đại lấy ra cái khăn nhỏ luôn mang theo bên người đưa cho Lâm Cẩm Sơn.

Lâm Cẩm Sơn cười nhận lấy, lau qua mặt của mình, sau đó kỳ quái hỏi: “Sao cái khăn này lại có mùi sữa nhỉ?”

Tân Đại ngước mắt cười khẽ: “Là khăn Tân Hinh từng dùng qua, em vẫn quen mang theo nó bên người, nhưng mà em đã giặt sạch rồi, anh không phiền chứ?”

“À, thì ra là khăn mà thiên thần nhỏ của Vũ Hiên từng dùng, ha ha ha.” Lâm Cẩm Sơn cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Tân Đại, anh có chuyện cần nói với em. Anh có một người bạn làm bên quảng cáo, rất thích Tân Hinh nhà em. Có lần trong lúc vô tình anh nhắc đến việc quen biết Tân Hinh, anh ấy liền nhờ anh nói với em rằng anh ấy muốn mời Tân Hinh chụp hình quảng cáo cho một nhãn hiệu thời trang trẻ em, em thấy thế nào?”

Tân Đại có chút ngại ngùng ngẩng đầu, nhìn Lâm Cẩm Sơn nghiêm túc nói: “Anh Lâm, em thật sự không muốn Tân Hinh tuổi còn nhỏ đã phải thường xuyên đứng dưới ánh đèn huỳnh quang chụp hình. Anh thấy ý nghĩ này của em có phải quá cổ hủ không?”

Nhìn gương mặt Tân Đại tràn ngập tình thương và sự lo lắng của người mẹ dành cho con, Lâm Cẩm Sơn hơi bất ngờ, nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Thật ra chuyện này còn phải xem Tân Hinh có thích hay không nữa. Hiện tại có rất nhiều người vì muốn con của họ được đóng quảng cáo mà tranh giành nhau. Hay là để hôm nào anh giới thiệu em với người bạn của anh, hai người nói chuyện với nhau, sau đó em hẵng quyết định, được không?”

Tân Đại cắn môi, gật đầu đồng ý.

Hai tiếng sau, hai người hợp lực thu dọn được mấy chục thùng đồ lớn, Tân Đại dùng bút ghi chú lên từng thùng để phân biệt với nhau, đồng thời tìm một quyển sổ nhỏ viết lại thật tỉ mỉ.

“Có cần cẩn thận vậy không?” Lâm Cẩm Sơn hỏi.

“Mỗi lần chuyển phòng chính là một lần mất mát, anh chưa nghe câu này à? Đợi đến lúc cần dùng lại, không tìm thấy đồ anh sẽ biết. Cho nên bây giờ cẩn thận ghi lại, sẽ giảm thiểu khả năng thất lạc đồ vật đến mức thấp nhất.” Tân Đại cười đáp.

“Xem ra em có nhiều kinh nghiệm dọn phòng nhỉ?” Lâm Cẩm Sơn tiếp lời.

“Tất nhiên rồi, bởi vì trước đây, lúc em còn làm ở công ty cũ, thường xuyên phải thay đổi vị trí. Từ nơi nhỏ chuyển đến nơi lớn, từ chỗ thấp chuyển đến chỗ cao, từ địa phương ít người qua lại chuyển đến thành phố đông đúc. Nhưng mà có một lần, em bị người ta đuổi khỏi cao ốc công ty.” Tân Đại bên cạnh vừa phân loại vừa nói.

“Em từng làm cho công ty đó trong thời gian dài sao? Tên công ty là gì vậy?” Lâm Cẩm Sơn tò mò hỏi.

Tân Đại hơi sửng sốt, đột nhiên nhận ra bản thân vừa nãy đã nhắc đến công ty kia, liền cười giả lả, đáp: “Đều là chuyện trước kia, không cần nhắc đến. Anh nói xem, chúng ta sẽ dọn đến đâu vậy?”

“Đến Minh Hoàng." Lâm Cẩm Sơn thản nhiên đáp.

“Minh Hoàng?” Trong lòng Tân Đại đánh thót một cái, vội hỏi: "Tại sao lại chuyển đến đó?"

"Em không đọc báo à?" Lâm Cẩm Sơn nhìn cô như người ngoài hành tinh, nói: “Không phải mấy ngày nay báo chí đều đưa tin công ty Minh Hoàng đã ký hợp đồng với hãng phim của anh rồi sao? Ngày đó trong thang máy đụng phải em, người đứng bên cạnh anh lúc ấy chính là giám đốc của công ty, Lê Duật Thần. Anh đang hợp tác với Minh Hoàng làm một bộ phim.”

Tân Đại run tay một cái, quyển sổ ghi chép rơi xuống đất.

“Em sao vậy?" Lâm Cẩm Sơn cúi xuống nhặt quyển sổ lên. Lúc ngẩng đầu thì phát hiện sắc mặt Tân Đại tái nhợt, ánh mắt thất thần.

"Anh Lâm, nếu bây giờ em muốn từ chức thì còn kịp không?" Tân Đại hỏi thầm.

"Từ chức? Là bởi vì anh chuyển đến Minh Hoàng? Em với công ty đó có khúc mắc gì à?" Lâm Cẩm Sơn nhíu mày.

"Nói như vậy không được sao?" Tân Đại cười khổ.

"Đương nhiên không được. Em đã ký hợp đồng với anh, nếu chưa hết kỳ hạn mà xin nghỉ việc thì sẽ phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng." Lâm Cẩm Sơn nhíu mày nhìn Tân Đại.

"Ha ha, em biết mà, em chỉ nói đùa thôi." Tân Đại cúi đầu viết tên lên cái thùng lớn, lông mi dài che giấu vẻ bối rối trong mắt.

Lâm Cẩm Sơn khó hiểu nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, chỉ cảm thấy Tân Đại hôm nay có chút kỳ lạ.

Quá trình di chuyển phòng làm việc của hãng phim đến Minh Hoàng diễn ra vô cùng thuận lợi, trước sau cũng chỉ mất ba ngày. Mọi người trước đó đều bận rộn một phen, sau khi sắp xếp xong mọi thứ liền ổn định vị trí của mình, ai về chỗ nấy, tạo ra một bầu không khí làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Mấy ngày nay trong lòng Tân Đại cứ thấp thỏm không yên, may là chưa gặp lại Lê Duật Thần lần nào, tâm trạng mới dần dần buông lỏng. Lê Duật Thần là giám đốc của công ty, trong khi đó cô chỉ là nhân viên nhỏ thuộc một trong rất nhiều công ty đang làm việc tại Minh Hoàng, hẳn là Lê Duật Thần sẽ không để ý đến cô.

Sau đó thì bước vào giai đoạn lên kế hoạch trước khi quay. Bộ phim lần này Lâm Cẩm Sơn làm đạo diễn là một bộ phim cổ trang lớn được chế tác kỳ công, nội dung kể về chuyện tình giữa một nàng công chúa và chàng đánh cá. Cao Tử Phỉ sẽ đảm nhận vai công chúa xinh đẹp cao ngạo, mỹ lệ đa tình, trên người mang trọng trách gánh vác quốc gia xã tắc. Còn Đường Lăng sẽ đóng vai chàng đánh cá, trong một lần tình cờ đã cứu sống công chúa, sau đó không từ thủ đoạn mà leo lên ngai vàng.

Bộ phim này sẽ do công ty truyền thông lớn nhất Trung Quốc sản xuất, đạo diễn chính là người có doanh thu phòng vé cao nhất Lâm Cẩm Sơn, nam diễn viên nổi tiếng nhất đại lục Đường Lăng cùng ngôi sao quốc tế trở về từ Hollywood Cao Tử Phỉ phối hợp với nhau, đem câu chuyện kinh động lòng người diễn thành mối tình lâm li bi đát xen lẫn cừu hận quốc gia. Bộ phim vừa lên kế hoạch quay đã thu hút rất nhiều sự quan tâm và chú ý.

Buổi họp lần thứ nhất chủ yếu là giữa các diễn viên chính với nhà sản xuất,

Cao Tử Phỉ cùng Đường Lăng ngồi ở hàng đầu tiên của bàn hội nghị hình bầu dục, đối diện với đạo diễn và nhà sản xuất. Tân Đại là nhân viên tổ công tác, vì vậy ngồi ở ghế sau lưng Lâm Cẩm Sơn.

Nhà sản xuất, giám chế, có cả Lâm Cẩm Sơn đều đang nghiêm túc bàn luận về kế hoạch cụ thể trước khi bộ phim bắt đầu quay. Trong khi đó, hai diễn viên chính ngồi cạnh nhau lại có vẻ lơ đãng.

Cao Tử Phỉ lười biếng cầm bút viết gì đó lên tờ giấy trước mặt, sau đó len lén đưa qua cho Đường Lăng xem.

Đường Lăng thoáng nhìn, trên giấy là nét chữ mềm mại yếu đuối của Cao Tử Phỉ, ghi "Buổi tối hẹn nhau đi uống rượu đi.".

Đường Lăng giương mắt nhìn qua Lâm Cẩm Sơn, người đang yêu cầu các diễn viên phải tập trung nghiên cứu kịch bản, sau đó lặng lẽ viết trên giấy: “Buổi tối còn có công việc, nhưng chắc từ chối được.”

Cao Tử Phỉ nâng khóe môi cười đắc ý, không nhìn Đường Lăng nữa, cả người uể oải dựa vào thành ghế.

Ngay lúc Lâm Cẩm Sơn đang bàn bạc về vai diễn trong kịch bản thì đột nhiên quên mất cái gì đó. Lập tức từ phía sau chỗ anh ngồi, có người đưa lên một xấp tài liệu. Hình như là một cô gái, do bị Lâm Cẩm Sơn che khuất nên nhìn không rõ lắm, nhưng lúc cô ấy đưa tài liệu, vươn ra cổ tay trắng nõn lại khiến cho người khác đặc biệt chú ý.

Cao Tử Phỉ nghi hoặc nhìn về phía bên này vài lần, Đường Lăng cũng nhìn chằm chằm người đang ngồi sau lưng Lâm Cẩm Sơn.

Trong lúc cuộc họp tạm nghỉ, Cao Tử Phỉ bị phía sản xuất mời đi uống trà. Lâm Cẩm Sơn vẫn ngồi tại chỗ của mình chỉnh sửa tư liệu, Đường Lăng đi đến vị trí phía sau Lâm Cẩm Sơn, nhẹ nhàng nói: “Ha ha, Tiểu Đại, sao em lại có mặt ở đây?”

Tân Đại ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Tại sao em lại không thể có mặt ở đây?”

“Em làm việc cho Minh Hoàng à? Chuyện lớn như vậy lại không nói cho anh biết, thật là khiến anh đau lòng. Bất luận thế nào, anh cũng suýt nữa trở thành vị hôn phu của em đấy!” Đường Lăng theo thói quen khoe mẽ trước mặt Tân Đại.

Tân Đại lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Anh lại không chịu giữ miệng gì cả. May là suýt trở thành đấy, nếu không em đã bị fan hâm mộ của anh xé thành mảnh nhỏ từ lâu rồi.”

“Làm gì đến mức như em nói chứ? Đúng rồi, tiền đóng quảng cáo lần trước của Tân Hinh anh đang giữ, chừng nào đưa cho em?” Đường Lăng cười, ngồi xuống bên cạnh Tân Đại, thân mật dựa sát vào cô.

Tân Đại né tránh: “Không cần đưa cho em, chẳng phải em còn nợ tiền anh sao? Xem như trả bớt cho anh đấy, phần còn lại em sẽ trả sau.”

Đường Lăng bĩu môi, cúi đầu ghé vào tai Tân Đại nói nhỏ: “Không muốn, anh nói cần em trả tiền lúc nào? Anh biết mà, em không xem anh là người đàn ông của em chứ gì?”

Tân Đại dở khóc dở cười, đối với chàng trai mà cô đã quen biết từ nhỏ này, cô cũng không biết làm thế nào để đối phó với cái tật thích làm nũng của anh.

Lúc này Lâm Cẩm Sơn đột nhiên xoay người lại, thần sắc bình đạm, nói: “Từ khi nào mà đại minh tinh lại thân thiết với trợ lý của tôi như vậy?

“Trợ lý của đạo diễn Lâm?” Đường Lăng kinh ngạc nhướng mày.

“Em vừa mới gia nhập hãng phim của anh Lâm ít ngày thôi.” Tân Đại tranh thủ giải thích.

“Thì ra em làm trợ lý cho đạo diễn Lâm, chẳng trách em không cần anh nữa.” Đường Lăng giả bộ ra vẻ chua chát.

Tân Đại hung hăng lườm anh một cái, nói: “Đừng làm rộn nữa. Mau về chỗ của anh đi, sắp sửa họp rồi đấy.”

Đường Lăng đứng dậy, dùng tay nắm lấy cằm Tân Đại cười cợt nhả, nháy mắt mấy cái, sau đó ung dung trở về chỗ ngồi của mình.

Tân Đại bị đùa giỡn ngay tại chỗ đông người thì đỏ mặt, nhìn theo bóng lưng Đường Lăng nghiến răng nghiến lợi.

Cao Tử Phỉ vừa mới từ cửa bước vào, cười như không cười nhìn về bên này, giơ tay vẫy vẫy với Tân Đại, sau đó đi đến cạnh Đường Lăng, không biết trêu chọc câu gì, lại có thể khiến cho Đường Lăng đỏ mặt.

Ánh mắt Lâm Cẩm Sơn lướt qua Tân Đại, sau đó quay lại tiếp tục cuộc họp.