Chương 87: Cảm giác nguy cơ (2)

Tôi chỉ biết nhiêu đây, dù sao tôi cũng chỉ là nhân viên Sở Ti Diệu tham gia cứu viện.

Mấy năm nay, tình hình cặn kẽ liên quan đến ma tai Tấn thành luôn có trạng thái bảo mật, cũng chỉ tra được đôi ba câu ở trên mạng.

Trước mắt, phạm vi trăm dặm của đống phế tích Tấn thành vẫn nằm trong trạng thái được đóng kín, đã lập cấm khu quân sự phòng hộ cấp cao, không có giấy thông hành, đều cấm mọi người đi vào.

Theo như lời một chiến hữu của tôi từng vào trong nói, đống phế tích Tấn thành đã biến thành một cái hố lớn khổng lồ, hình như người của quân đội luôn tìm thứ gì ở bên trong.”

Nhậm Kiệt nuốt nước bọt, nghĩ đến một khả năng.

Vệ Bình Sinh cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ sau chuyện đấy, người may mắn còn sống khi tham gia cứu viện, thậm chí là được cứu ra khỏi Tấn thành đều bị dò hỏi, tôi cũng bị kêu qua đấy dò hỏi.

Bọn họ hỏi tôi có nhìn thấy thứ gì đặc biệt hay không, cực kỳ khó hiểu, lúc ấy còn ký hiệp nghị bảo mật năm năm, chẳng qua bây giờ cởi bỏ rồi, nói cho cậu nghe cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu đừng ra ngoài nói bậy là được.”

Sắc mặt của Nhậm Kiệt hơi tái, dường như cậu có thể chắc chắn.

Người mà ma vực Đãng Thiên muốn tìm là cậu, hoặc là thứ mà bọn họ thật sự muốn là sợi dây chuyền màu đen đó.

Người của quân đội cũng đang tìm thứ này.

Trước đây Trần Họa, Lý Trản lựa chọn ra tay cũng là vì phát giác sự khác thường thông qua chồn trộm bảo.

Lý Trản cũng xác định thông qua ma uy của cậu, cũng tức là, nhất định gã đã nhìn thấy ma uy này ở đâu đó.

Vẻ mặt của Nhậm Kiệt cứng lại, nói cách khác, không chỉ có một mình cậu sở hữu sợi dây chuyền màu đen!

Chậc! Trước đó cứu người, đối phó với bầy chó con may mà không dùng đến ma uy, nếu không chẳng khác nào nói thứ đó đang ở trên người tôi, mau đến xử gọn tôi đi.

Đợi đã, trước đây bầy chó con điên cuồng muốn cắn mình cũng là vì nguyên nhân này à?

Mặt của Nhậm Kiệt đen xuống.

Sau này không được dùng thủ đoạn này lung tung nữa, lúc dùng phải xem không có người mới có thể dùng được.

Bây giờ sự việc đã rõ, sợi dây chuyền màu đen vốn không phải là bí mật, đã có người biết được.

Thứ này còn ở trên người cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng, làm không tốt thì sẽ mất cái mạng nhỏ này.

Ngoài ra, có lẽ phía bên Sở Trấn Ma đã đoán được đồ vật ở trên người cậu, cho nên mới nghĩ cách muốn kéo cậu tiến vào Sở Trấn Ma ư?

Một luồng cảm giác nguy cơ đánh thẳng vào thần kinh của Nhậm Kiệt.

Rốt cuộc cậu đã bại lộ ở phía bên ma vực Đãng Thiên hay chưa? Nếu bọn họ thành tâm muốn xử cậu thì tên lính mới cấp 1 như cậu hoàn toàn không có thủ đoạn tự vệ.

Thái độ của Sở Trấn Ma đối với cậu là gì?

Cắt rau hẹ? Hay là lừa gạt vào bẫy rồi giết? Hoặc là thật sự muốn bảo vệ cậu?

Làm sao đây?

Trong lúc nhất thời, trong đầu của Nhậm Kiệt hiện lên vô số ý niệm, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

“Tiểu Kiệt? Cậu sao vậy? Sắc mặt xấu như thế? Khó chịu ở chỗ nào à?”

Lúc này Nhậm Kiệt mới hoàn hồn, cậu nhếch miệng cười: “Không có, có thể là vừa rồi chém hơi quá nên mệt thôi.”

Lúc này Vệ Bình Sinh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, mệt thì cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cho cậu nghỉ phép một ngày đấy.

Cậu cùng đừng suy nghĩ về chuyện của Tấn thành nữa, chuyện của quá khứ cứ để nó trôi qua đi, con người luôn phải nhìn về phía trước!”

Nhậm Kiệt cười hì hì: “Được thôi chú Vệ, lúc trở về đừng quên xin tiền thưởng cho tôi đấy nhé, hôm nay tôi đã cứu được 341 người đấy, ha!

Còn có 200 nghìn tệ trợ cấp chữa bệnh nữa!”

Mặt của Vệ Bình Sinh đen xì: “Cậu đấy, có cần nhớ rõ đến vậy không?”

Nhậm Kiệt nhún vai: “Chú nói xem! Con người luôn phải nhìn tiền mà!

Tôi quay về đây, gặp lại sau!”

Mượn ánh chiều tà, Nhậm Kiệt vui vẻ chạy vào trong nhà, không giống như là đang mệt mỏi.

Vệ Bình Sinh nhìn bóng lưng của Nhậm Kiệt đi xa thì cười mắng: “Thằng nhóc thối nhà cậu...”

Sau đó hắn châm hai điếu thuốc, một điếu cho mình, một điếu thì đặt trên điếu bê tông bên cạnh.

“Đào tử! Anh đã cứu được đứa trẻ tốt đấy!”

Lúc Nhậm Kiệt về đến nhà, trời đã tối mịt. Trên đường về, khá nhiều hàng xóm khen cậu có tiền đồ.

Dù gì hôm nay, Nhậm Kiệt cũng lên tivi, thậm chí còn được quay cận cảnh, cũng được coi là người có tiếng tăm rồi.

Chỉ là cảnh tượng cậu điên cuồng chém chó ở đoạn cuối chương trình quá máu me bạo lực, dọa nhiều đứa trẻ khóc rống lên.

Nhậm Kiệt vừa về đến tiệm giặt ủi Anh Bình đã thấy An Bình mặc chiếc tạp dề đứng trước máy giặt thẫn thờ, không biết cô đang suy nghĩ điều gì...

“Dì An Bình? Dì...”

Giọng nói làm cho An Bình khẽ giật mình, cô quay đầu thì thấy Nhậm Kiệt trở về, hốc mắt bỗng đỏ hoe!

Cô chạy thẳng về phía Nhậm Kiệt, đưa tay ôm thật chặt cậu vào lòng mình.