Chương 88: Đèn đuốc trong nhà

Cả người không nhịn được run run, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống trên bờ vai Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt giật mình, ánh mắt dần lạnh...

“Dì An Bình? Sao vậy? Có phải cái tên béo chết bầm kia lại dẫn người đến quấy phá không? Dì chịu ấm ức rồi à?

Dì bình tĩnh, từ từ kể lại mọi chuyện cho con nghe, con sẽ...”

Ngay lúc này, Nhậm Kiệt còn nổi lên sát tâm.

Thế nhưng, An Bình lại lắc đầu: “Không có gì đâu, không phải vì chuyện này, bọn họ không đến đây. Dì thấy con bình an trở về nên không kìm được, dì còn thấy con trên tivi...

Nguy hiểm quá, thật sự quá nguy hiểm rồi...”

Mỗi câu cô nói đều có tiếng sụt sịt.

Nhậm Kiệt ngơ ra, sóng mũi tức thì cay cay.

“Con xin lỗi, để dì phải lo lắng, con vẫn ổn, chẳng phải con bình an trở về rồi đây ư...”

Nhưng An Bình vẫn ôm chặt lấy Nhậm Kiệt không buông, lắc đầu liên tục: “Con nghe lời dì, đừng làm nhân viên Sở Ti Diệu nữa...

Khi Đào Nhiên còn sống, mỗi lần anh ấy đi làm, dì ở nhà luôn lo lắng sợ hãi, sợ anh ấy xảy ra chuyện, sợ anh ấy không về được, sợ nhận điện thoại của đơn vị...

Bây giờ... con cũng làm nhân viên Sở Ti Diệu, dì sợ có một ngày... con... con cũng...

Dì chỉ muốn con được bình an mà thôi.”

Nói đến đây, An Bình đã nức nở, nghẹn ngào rồi.

Bởi vì đã từng mất đi cho nên không muốn lại mất nữa.

Trái tim Nhậm Kiệt như bị ai bóp nghẹn, hốc mắt đỏ hoe.

“Ưm~ dì yên tâm đi, con sẽ không làm ở Sở Ti Diệu quá lâu đâu, bây giờ con đã là gen võ giả, lợi hại lắm, chỉ là ác ma nho nhỏ, đâu dễ làm con bị thương?

Với lại... con còn nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện Liệp Ma, đợi đến lúc khai giảng, nói không chừng còn được học trong học viện Liệp Ma nữa kìa.”

An Bình khẽ giật mình, vội vàng ôm lấy má của Nhậm Kiệt:

“Thật ư? Con không gạt dì chứ? Con có thể đến học tại học viện Liệp Ma ư?”

Nhậm Kiệt nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên! Chú Vệ nói với con rằng không phải vô cớ mà con có được cái tên này đâu!”

An Bình lau khô nước mắt trên mặt mình, miệng cười rạng rỡ:

“Tốt, tốt quá~ Dì biết ngay con nhất định làm được mà, nào lại đây~ để dì xem thử có bị thương ở đâu không?

Sau này, nếu chó cắn con nữa thì con không được cắn lại nó nghe chưa, bẩn lắm! Lỡ như nó có virus hay vi khuẩn truyền bệnh gì đó thì sao?”

“Hahaha, làm gì khoa trương như dì nói chứ?”

“Nhưng con cũng phải chú ý chứ. Thôi, lên lầu đi, hôm nay dì đặc biệt hầm canh sườn cho con đấy, mệt mỏi cả ngày rồi, phải bổ sung thể lực cho thật tốt, dì với Yêu Yêu đã ăn rồi~”

Trước bàn cơm, Nhậm Kiệt húp ngụm canh sườn thơm ngào ngạt, vừa húp canh vừa lau nước mắt...

Sao mình nỡ rời bỏ gia đình này được chứ?

Đệt mợ, ma vực Đãng Thiên, Ma Trảo, mặt dây chuyền đen quần què gì đó, bố đéo thèm nữa!

Canh sườn mãi đỉnh!

Vừa bước về phòng, Đào Yêu Yêu nằm không yên nữa, đưa tay kéo rèm rồi bò như điên về phía Nhậm Kiệt.

“Anh! Anh trai yêu dấu của em ơi! Mau kể lại chuyện ma tai hôm nay cho em nghe đi, trông anh ngầu lòi chết đi được, trời đất quỷ thần ơi!

Ác ma có mùi vị gì vậy? Ngon không? Chẳng phải năng lực của anh là hỏa diễm à? Sao anh có thể biến thành binh khí hình người nữa thế? Anh biến thử một cái cho em xem đi mờ!

Lưỡi đao bị gãy kia còn có thể dài ra nữa ư? Nếu vậy nhà chúng ta có thể bán sắt vụn kiếm tiền rồi nhỉ?”

Mặt Nhậm Kiệt đen như đít nồi, duỗi một chân ra chặn ngay mặt Đào Yêu Yêu, ngăn cản cô bé bò qua bên này.

“Bán sắt vụn cái con khỉ, không biến đấy, làm gì được nhau. Nhóc con mau ngủ đi, về làm giáo chủ Long giáo đi!”

Đào Yêu Yêu bĩu môi: “Hứ~ thả bơ anh luôn, người đâu mà không biết chiều em gái gì hết trơn...”

Nhậm Kiệt nhoẻn miệng cười: “Tiền tích góp đủ rồi~ Chuyện thuốc ức chế đã giải quyết xong. Ngày mai anh xin nghỉ để đi lấy thuốc ức chế và thuốc giảm đau về cho em.”

Đào Yêu Yêu ngơ ra, ánh mắt bỗng sáng rỡ:

“Anh trai thân yêu, anh đúng là anh trai ruột của em mà! Em cho phép anh đấm bóp vai, xoa bóp chân cho em để khao bản thân một chút.”

Nhậm Kiệt: ???

Sao cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào ấy nhỉ?

Vừa định nói lại thì tin nhắn hiện lên trên điện thoại, cậu cầm điện thoại lên xem thì thấy thông báo lời mời kết bạn của Dạ Nguyệt.

Nickname của cô là “Nguyệt”, hình đại diện là trăng tròn to, sáng rỡ.

Sau khi đồng ý kết bạn, Dạ Nguyệt liền gửi cho Nhậm Kiệt một tin nhắn.

Nguyệt: “Mai tới Sở Trấn Ma, có chuyện tìm cậu.”

(Bạn qua đây đi~).gif

Kiệt Ca: “Chị kêu tôi qua là tôi qua à, thế thì đâu còn mặt mũi gì nữa?”

(Ruột già om tức giận).gif

Nguyệt: “Ba liều thuốc ức chế ma ấn Hoa Hưng, 1000 viên thuốc giảm đau, máy lọc máu ion loại xách tay, một thẻ xanh được miễn phí toàn bộ tiền thuốc men của bệnh viện đa khoa Thần Võ Cẩm thành, mai tự đến lấy nha cưng~”