Nếu Đào Nhiên biết được những điều này, người kia sẽ khoe khoang với tôi, xem, thằng nhóc mà tôi cứu có tiền đồ chưa nè? Ha ha ha ha.
Đừng mang theo sự áy náy kia mà sống tiếp, giống như câu nói ban đầu cậu nói với đứa trẻ kia, nếu Đào Nhiên vẫn còn sống cũng không muốn như thế đâu."
Nhậm Kiệt lau mũi, gật đầu lia lịa, viền mắt còn hơi phiếm hồng.
"Được rồi chú Vệ, nói đến cái này, có chuyện cũng muốn hỏi chú, liên quan đến ma tai cấp A ở Tấn thành mười năm trước, chú biết được bao nhiêu vậy?
Nhớ lại mười năm trước, chú với chú Đào cùng đi trợ giúp Tấn thành đúng không?"
Sợi dây chuyền màu đen thay đổi vận mệnh của bản thân có lai lịch phi phàm, có lẽ có liên quan đến ma tai Tấn thành của mười năm trước!
Tất nhiên là Nhậm Kiệt muốn làm rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, năm đó cậu mới 8 tuổi, tuy nói đã đích thân trải qua trận ma tai đó, nhưng một đứa trẻ 8 tuổi thì biết được gì chứ?
Ký ức không còn rõ nữa rồi.
Trước đây không phải là Nhậm Kiệt không điều tra, chỉ là có rất ít tin tức có tác dụng.
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Vệ Bình Sinh hoàn toàn ngưng trọng lại, thậm chí sâu trong đồng tử còn lộ ra sự sợ hãi như không muốn nhớ lại.
Sắc mặt của Nhậm Kiệt trầm xuống, xem ra chú Vệ biết được điều gì đó.
Vẻ mặt của Vệ Bình Sinh nghiêm túc: “Tin rằng cậu cũng đã điều tra trên mạng, nguyên nhân dẫn đến trận ma tai cấp A ở Tấn thành mười năm trước, phía bên chính phủ giải thích là do Địa Long Xoay Người.”
Sắc mặt của Nhậm Kiệt cứng lại: “Phía chính phủ giải thích? Cũng tức là còn có nguyên nhân khác?”
Vệ Bình Sinh lắc đầu: “Tấn thành quả thật là bị hủy bởi Địa Long Xoay Người, nhưng sự việc tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cậu biết Địa Long, nó là một loài động vật có đốt như giun tiến hóa thành yêu tộc, linh trí không cao, tính công kích không mạnh, bình thường sẽ dẫn đến ít trận động đất nhỏ gì đấy.
Nhưng con Địa Long ở Tấn thành thì lại khác, nó mạnh mẽ đến thái quá, tiến hóa đến trình độ tương đối cao, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy thế giới này thật sự có rồng, cũng chỉ có vậy.
Hơn nữa, con Địa Long kia còn là một con đọa ma giả hoàn toàn đánh mất ý chí, điên dại.”
Nhậm Kiệt mở to mắt nhìn: “Đọa ma giả?”
Phải biết rằng, ma khế giả vốn không thuộc nhân loại, người của ba tộc yêu linh người đều có khả năng được Ma Vực Thời Không chọn trúng, trở thành ma khế giả.
Thần quyến giả cũng chỉ có nhân tộc mới có.
Mà một khi ý chí của ma khế giả sụp đổ, bị ma linh cắn nuốt, sẽ hóa thành ác ma tuyệt đối.
Đây cũng được gọi là đọa ma giả.
Mà tại sao ma tai lại liên tục xảy ra ở trong thành thị? Không cách nào phòng bị, càng không cách nào báo động trước?
Cũng bởi vì đám ác ma tạo ra ma tai ở thành thị dường như đều là ác ma do con người biến thành.
Ma linh thích ăn sức mạnh cảm xúc, mấy nhân loại có tinh thần không ổn định, tâm trạng cực đoan, âm u, áp lực lớn, trầm cảm, sẽ có khả năng bị ma linh cắn nuốt.
Một khi bị cắn nuốt, họ sẽ sa đọa thành ác ma, tuân theo bản năng, phá hoại trắng trợn ở trong thành thị, giống như Dung Nham Cự Ma trước đó chính là ác ma do một cậu mập biến thành.
Ác ma do người thường biến thành được gọi là nhân ma.
So với đọa ma giả thì sức phá hoại của nhân ma vốn không cao như đọa ma giả, dù sao thì nội tình của đọa ma giả cũng tốt, trước đây chính là ma khế giả.
Cho nên ma tai hoàn toàn không cách nào phòng bị, đây cũng là điều nhức đầu của ba tộc người yêu linh.
Vệ Bình Sinh gật đầu: “Đúng vậy! Đọa ma giả, sở dĩ ma tai Tấn thành được đặt là ma tai cấp A là vì cấp A là cấp cao nhất của ma tai, chứ không phải cấp bậc của trận ma tai kia chỉ có mỗi cấp A!
Nhưng dù như vậy, chỉ dựa vào một con Địa Long cũng không cách nào hủy diệt một thành phố Tinh Hỏa, trong nhân tộc cũng không phải là không có cường giả, Sở Trấn Ma ở các nơi, phòng vệ quân Đại Hạ đều bắt tay hành động hết.
Nhưng vấn đề là người của ma vực Đãng Thiên cũng đến, mục tiêu cũng là con Địa Long kia, cho nên đã triển khai chiến đấu kịch liệt với phòng vệ quân Đại Hạ, nhân viên Sở Trấn Ma ở Tấn thành.
Đấy đúng là... đúng là cảnh tượng của ngày tận thế.”
Chỉ nhớ lại thôi, Vệ Bình Sinh cũng không khỏi rùng mình.
Nhậm Kiệt ngạc nhiên: “Người của ma vực Đãng Thiên đều đến ư? Xông vào lãnh thổ Đại Hạ chỉ vì con Địa Long kia?”
Ma vực Đãng Thiên tiếp giáp lãnh địa tam tộc nhân yêu linh, mấy năm nay chưa từng ngừng xung đột nên chuyện có thể xung vào lãnh địa cực kỳ hiếm thấy, chứ đừng nói đến hành động với quy mô lớn giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Vệ Bình Sinh than thở: “Đúng vậy, đã chết rất nhiều người, những người đi tiếp viện với tôi, chỉ có một phần mười có thể trở về, đúng là một cơn ác mộng.