Chương 85: Nguyện vọng của Vệ Bình Sinh

Vệ Bình Sinh hít sâu một hơi: "Đúng vậy, điều này không sai, nhưng việc đời tám chín phần là không như ý, tương lai sẽ như thế nào, có ai nói rõ được chứ?

Cậu cảm thấy bản thân không có thiên phú gì, cũng không đặc biệt đúng không? Nhưng không biết những gì mà cậu có là khát vọng không biết bao nhiêu người muốn có được.

Nhìn những cường thực giả máy móc kia đi, nhìn những người thường chỉ có thể mặc cho nước chảy bèo trôi, lại nhìn tôi đây."

Nhậm Kiệt ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vệ Bình Sinh: "Chú Vệ? Chú…"

Vệ Bình Sinh cười khổ, nhả ra một làn khói, nghiêng đầu nhìn mặt trời lặn, ánh nắng chiều ở đường chân trời như bị nhuộm đến đỏ thẫm.

"Tôi chỉ là người thường chưa thức tỉnh được năng lực, thường đến mức không thể thường hơn, lúc còn trẻ tôi từng ảo tưởng bản thân có thể trở thành thần quyến giả, ma khế giả, gen võ giả, có được sức mạnh dời núi lấp biển, trấn áp ma tai, thay đổi thế giới này.

Nhưng thần vận mệnh chưa từng quan tâm đến tôi, năm 18 tuổi, tôi chưa từng từ bỏ ý định gia nhập vào Sở Ti Diệu, muốn tiêm thuốc biến đổi gen thử xem, tiêm một mũi, dã tâm bừng bừng muốn tạo ra một phen sự nghiệp.

Nhưng dù đập vào bao nhiêu tiền, tiêm bao nhiêu mũi thuốc biến đổi gen vào trong người vẫn không thức tỉnh được năng lực.

Tôi khát vọng sức mạnh, khát vọng trở nên mạnh mẽ, khát vọng dùng phần sức mạnh này đi thay đổi thế giới, nhưng tôi không có, tôi từng thử phẫu thuật cấy ghép máy móc vào cơ thể, cấy ghép gen nhưng đều thất bại, vì thế còn mất một con mắt, một lá gan."

Hắn tiện tay kéo áo trên của mình để lộ ra vết sẹo phẫu thuật khác thường.

Nhậm Kiệt cau mày: "Cho nên... chú đã trở thành võ sư?"

Vệ Bình Sinh than thở: "Đúng vậy! Đây là con đường duy nhất dành cho người thường như tôi, tôi tập luyện ngày đêm, học tập kỹ xảo chiến đấu, ảo tưởng có thể đi thông suốt con đường võ sư này, tạo ra một con đường có một không hai thuộc về bản thân mình.

Nhưng… chung quy cũng chỉ là ảo tưởng, tôi quá bình thường, tôi giống như ngọn cỏ dại tầm thường liều mạng sinh trưởng, cũng không cách nào trổ hết tài năng trong thảo nguyên mênh mông.

Tôi không nhìn thấy lối ra, cũng từng nghĩ đến rời khỏi Sở Ti Diệu, nhưng… cậu biết đấy, ở lâu rồi, trải qua nhiều chuyện rồi thì không nỡ rời đi.

Tính mạng của tôi không chỉ thuộc về bản thân tôi, mà còn thuộc về những chiến hữu đã qua đời, tôi gánh vác nguyện vọng mà bọn họ chưa hoàn thành, rất nhiều ông già còn ở lại trong đội đều là có lý do riêng đấy."

Nhậm Kiệt im lặng, cậu quen biết chú Vệ đã lâu, ngày thường hắn cũng quan tâm đến trong nhà, nhưng ngồi lại với nhau tâm sự như thế này lại là lần đầu tiên.

Vệ Bình Sinh ngửa đầu nhìn lên trời: "Tôi chưa kết hôn, từng quen một cô bạn gái cũng chia tay rồi, tôi sợ bận lòng, nhớ nhung, không dám đi liều mạng nữa.

Nhưng liều mạng hơn nửa đời người vẫn chưa tạo ra được thành tích gì, mà tôi không hối hận, dù hiện tại tôi vẫn khát vọng có sức mạnh, khát vọng đi thay đổi thế giới này.

Tôi muốn ma tai hoàn toàn biến mất, muốn chư ma trên thế giới này lùi lại hết, thịnh thế an khang!"

Nhậm Kiệt ngơ ngác nhìn Vệ Bình Sinh, hắn nói đến đây, trong mắt mang theo ánh sáng, dù hắn đã 48 tuổi nhưng vẫn thổ lộ giấc mộng của mình giống như là thiếu niên vậy.

Ai mà không có thời trẻ?

Vệ Bình Sinh mỉm cười: "Nhưng bây giờ tôi đã nhìn ra, sau lần này đại khái sẽ rút lui, đi ra ngoài câu cá, chơi cờ tướng, ngồi trước cửa tiểu khu chém gió với mấy ông cụ bác gái cũng rất tốt.

Nhưng… tiểu Kiệt à, cậu không giống tôi, cậu có thiên phú, cậu có thứ mà tôi nằm mơ đều muốn có được, nói thật là tôi rất đố kỵ với cậu.

Tôi là ngọn cỏ dại, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy điểm cuối trên con đường của tôi, nhưng cậu thì khác, cậu là mầm cây nhỏ, có thể trổ hết tài năng, trở thành cây đại thụ che trời, là đám cỏ dại vô tận che gió che mưa, thậm chí là khả năng mở rộng lãnh thổ cho Nhân tộc!

Đừng uổng phí cuộc đời của mình, con đường đi trên thế gian này hoặc là oanh oanh liệt liệt, hoặc là rung động đến tâm can, đừng có uổng phí chuyến đi này."

Vệ Bình Sinh nói xong, trong mắt mang theo vẻ chờ mong và hy vọng nhìn Nhậm Kiệt, trên mặt còn nở nụ cười.

Cậu nhìn góc nghiêng của Vệ Bình Sinh nổi bật dưới ánh nắng chiều, tuy gầy yếu lại có vẻ cao lớn khác thường.

Điều này khiến Nhậm Kiệt nhớ đến ba mình, trong ký ức, bóng dáng của ba không còn rõ nữa, nhưng bóng dáng của Vệ Bình Sinh lại khiến cậu cảm thấy quen thuộc.

"Biết rồi chú Vệ, tôi sẽ cân nhắc."

Lúc này Vệ Bình Sinh mới vỗ vai của Nhậm Kiệt: "Thằng nhóc thối… miệng cứng thật.

Hãy nghĩ hết mọi cách trở nên mạnh mẽ, không có cảm giác mạnh mẽ chính nghĩa chỉ khiến người tin vào phần chính nghĩa này tuyệt vọng thôi.

Cậu khác với tôi, con đường mà chú Vệ chọn đã đi đến điểm cuối, mà cậu… phải bay đến chỗ xa hơn, hiểu không?