Với lại lần sau cậu có châm thuốc cho tôi, đừng dùng ngón giữa được không?"
Nhậm Kiệt liếc mắt: "Còn chọn lựa nữa à? Không có lần sau đâu, chú tự mà châm lửa."
Vệ Bình Sinh mỉm cười lắc đầu, ánh mắt hơi xúc động: "Đây là công việc của nhân viên Sở Ti Diệu, làm đến cuối cùng, có rất ít người chết già, hiện tại người già còn ở lại trong đội đều có lý do riêng của mình.
Sau lần này, tôi cũng muốn rút lui, già rồi không còn dùng được nữa rồi!"
Nhậm Kiệt nhíu mày: "Nói bậy, cái gì mà già rồi không còn dùng được nữa chứ? Có khi nào mà người già không dùng được chứ?"
Vệ Bình Sinh bị sặc thuốc trong cổ họng, ho khan kịch liệt, sau đó cười mắng: "Thằng nhóc thối cậu, có thể nói chút tiếng người không?"
Hắn vừa mắng vừa xoa đầu của Nhậm Kiệt!
Nhậm Kiệt nhếch miệng cười, nhíu mày với hắn.
Lúc này Vệ Bình Sinh nghiêm mặt lại: "Tiểu Kiệt, nghiêm túc đấy, rời khỏi Sở Ti Diệu đi, đến học viện Liệp Ma học tập thì cậu sẽ được phát triển tốt hơn, đứng trên sân khấu lớn hơn, đừng lãng phí thiên phú của mình.
Thế giới này… không phải chỉ có Cẩm thành nho nhỏ thôi đâu."
Nhưng Nhậm Kiệt lại cười lắc đầu: "Chú Vệ, chuyện của bản thân tôi thì tôi rõ, đừng khuyên tôi nữa.
Tôi… vẫn muốn ở lại Sở Ti Diệu một thời gian."
Vệ Bình Sinh nhíu mày: "Tại sao? Là vì Đào Nhiên à? Bởi vì trong lòng cậu áy náy? Chung quy vẫn không qua được khúc mắc đấy?"
Biểu cảm của Nhậm Kiệt cứng đờ, cậu phủ nhận: "Vốn không phải."
Vệ Bình Sinh hít một hơi thuốc lá, lại than thở: "Đừng giả bộ nữa, cậu giấu được người khác nhưng không giấu được tôi đâu.
Mười năm trước, vì cứu cậu mà Đào Nhiên đã mất mạng, để lại An Bình và Đào Yêu Yêu, từ đầu đến cuối trong lòng cậu luôn tồn tại sự áy náy, hổ thẹn với Đào Nhiên, hổ thẹn với An Bình và Đào Yêu Yêu.
Cậu cảm thấy nếu không phải vì cứu cậu, bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc, cậu không biết làm thế nào để trả lại, bù đắp phần áy náy này.
Mà cậu cũng mang theo phần áy náy này sống mười năm qua, cậu dốc hết sức đối tốt với An Bình và Đào Yêu Yêu nhưng vẫn không hết áy náy.
Cho nên cậu cố chấp với Sở Ti Diệu, cố chấp đi cứu người, kéo dài sứ mệnh của Đào Nhiên, muốn cứu càng nhiều người hơn, muốn cứu vãn nhiều gia đình hơn, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể yên tâm, mới ngăn chặn được phần áy náy kia, đúng không?"
Biểu cảm trên mặt Nhậm Kiệt trở nên phức tạp, cậu giải thích: "Không phải, chú suy nghĩ nhiều rồi, tôi gia nhập vào Sở Ti Diệu là vì tiền, là vì lấy phúc lợi chữa bệnh cho Yêu Yêu, cứu người cũng là… là vì lấy tiền thưởng, là…"
Vệ Bình Sinh lắc đầu: "Thật là như vậy à? Tuy chú Vệ của cậu không có bản lĩnh gì cả, nhưng nhìn người rất chuẩn.
Cứu đứa bé kia vì tiền? Cậu theo bản năng vứt đứa bé cho tôi, bản thân thì bị nện ở bên trong! Hôm nay cứu được nhiều người như vậy cũng là vì tiền? Cậu mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng, nhảy xuống từ que diêm kéo dây, tranh thủ thời gian?
Tôi có thể chắc chắn, dù không có tiền thưởng, cậu vẫn sẽ cứu, vẫn sẽ làm như vậy!
Có biết không? Cậu đấy, lúc làm một chuyện bản thân còn cảm thấy ngốc nghếch thì sẽ tìm lý do cho mình.
Cậu dùng lý do này để thuyết phục bản thân, lừa gạt bản thân, 200 tệ đấy không đáng để cậu mạo hiểm tính mạng của mình đâu!"
Nhậm Kiệt gấp gáp: "Không phải! Đừng tưởng chú lớn tuổi hơn tôi thì hiểu hơn tôi, tôi…"
Nhưng Vệ Bình Sinh lại ngắt lời: "Cậu muốn trở thành Đào Nhiên, muốn dùng tính mạng mà hắn đổi lấy đi cứu vớt nhiều sinh mệnh hơn, vậy thì mỗi một người được cậu cứu đều là Đào Nhiên kéo dài sinh mệnh!
Như vậy, trong lòng cậu mới dễ chịu, không phải vậy à?"
Nhậm Kiệt cắn răng nhưng cũng không thể nói gì hơn, chỉ lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Vệ Bình Sinh cười khổ: "Đứa trẻ ngốc, cậu có biết không, cứu người không cứu hết được đâu. Chỉ cần ma tai vẫn còn tồn tại trên thế giới này một ngày, bi kịch sẽ không ngừng tiếp diễn!
Ác ma mới là ngọn nguồn gây ra tất cả đau thương, làm nhân viên Sở Ti Diệu thì không cách nào ngăn chặn ma tai xảy ra, chúng ta chỉ là người chắp vá thế giới rách nát này thôi.
Mà trở thành nhân viên Sở Trấn Ma, chỉ cần luôn hướng về phía trước thì có thể thay đổi thế giới này.
"Trở nên mạnh mẽ, săn giết ác ma, ngăn chặn ngọn nguồn là ma tai thì có giá trị hơn việc cậu làm nhân viên Sở Ti Diệu, có những lúc giết chóc cũng là một loại cứu rỗi!
Đừng lãng phí thiên phú của cậu."
Nhậm Kiệt lắc đầu: "Tôi đâu có thiên phú gì? Trên thế giới này có rất nhiều người như tôi, thiên tài càng nhiều vô số kể, không thiếu người như tôi đâu.
Tôi vốn không cảm thấy bản thân đặc thù, càng không ảo tưởng trở thành đại anh hùng có thể cứu vớt thế giới, trên thế giới này có người ưu tú, cũng có người thường.
Tôi chỉ muốn làm một người thường, sống khỏe mạnh, cuộc sống gia đình tạm ổn, bảo vệ người mà tôi quan tâm, điều này có lỗi à? Không chỉ có một con đường trở thành nhân viên Sở Trấn Ma thôi đâu."