Chương 83: Lý do lừa gạt bản thân

Chỉ có thể thông qua bảng tên, ký hiệu đội trên quần áo mới miễn cưỡng nhận ra.

Rất nhiều nhân viên Sở Ti Diệu, dân chúng tụ tập lại ở nơi này, im lặng, bầu không khí tràn đầy áp lực, nặng nề.

Ở xa xa, toàn thân Nhậm Kiệt đen xì đi ra khỏi đống phế tích, còn cõng theo nửa thi thể trên lưng.

Cậu đặt thi thể xuống mảng đất trống, thi thể vẫn duy trì tư thế ôm, Nhậm Kiệt muốn bỏ tay của hắn xuống, nhưng dù làm thế nào đều không bỏ xuống được, cứ như sinh mạng của hắn đã dừng lại vào giây phút kia.

Nhậm Kiệt khàn giọng nói: "Người cuối cùng rồi, là Thanh Nhõa của đội 6, lúc tôi tìm thấy hắn, hắn đã bị đè dưới đống phế tích, vỡ nửa thân dưới, trong lòng còn ôm một bé gái.

Cô bé kia… vẫn còn sống."

Ánh mắt của Nhậm Kiệt hơi cô đơn, rõ ràng buổi sáng mọi người vẫn còn sát hạch cùng nhau, ấu trĩ so đấu rằng ai giỏi giang hơn.

Nhưng đến buổi chiều hắn đã biến thành một cổ thi thể lạnh băng, không còn nói chuyện, cũng không động đậy.

Hắn là con trai của đại đội trưởng, có gia cảnh tốt, vừa thức tỉnh thành gen võ giả, tương lai bừng sáng.

Nhưng cuộc đời, tương lai của hắn lại dừng lại vào ngày hôm nay!

Nhậm Kiệt không nói gì nữa mà đứng sang bên cạnh, chào một cách lặng lẽ.

Lúc này, mấy nhân viên Sở Ti Diệu không chịu nổi nữa, bọn họ đổ máu đổ mồ hôi, gãy cánh tay gãy chân đều chưa từng nhíu mày kêu rên, mà bây giờ nhóm đàn ông cứng rắn như sắt thép ấy lại chảy nước mắt.

Đôi mắt đỏ hồng nức nở, ngồi xổm trên mặt đất ôm mặt khóc rống.

Đại đội trưởng vội vàng đẩy nhóm người ra, khi nhìn thấy một nửa Thanh Ngõa nằm trên mặt đất, sắc mặt của ông ấy cũng tái nhợt, cơ thể cứng đờ ngay tại chỗ.

Ông ấy không bước lên, cũng không vuốt thi thể lạnh như băng đó, mà chỉ lặng lẽ quay đầu lại, đi ra xa.

Nhưng chân lại mềm nhũn, suýt chút thì ngã sấp xuống, may mà được người bên cạnh đỡ lấy.

"Đại đội trưởng? Anh không… không sao chứ?"

Đại đội trưởng đẩy tay của người đó ra, gắt gỏng: "Cút đi! Hoàn thành công việc cứu viện chưa? Còn có thời gian lo lắng cho tôi à?"

Ông ấy đẩy nhóm người ra, lặng lẽ lên xe bọc thép, người bị đẩy tay ra muốn đuổi theo nhưng được người khác kéo lại, lắc đầu.

Trên buồng lái, đại đội trưởng đau đớn nắm tóc của mình, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt, đấm mạnh tay lên vô lăng!

"Tại sao, tại sao thế giới này lại có ma tai, tại sao lại là Thanh Ngõa, tại sao mình lại dẫn thằng bé tiến vào Sở Ti Diệu?

A a a a!"

Nội tâm đau đớn dường như xé xác, đánh tan cả người ông ấy.

Lúc này ông ấy cứ như già đi, trước đó ông ấy là đại đội trưởng, là trụ cột tinh thần của đại đội số 7, ông ấy không thể ngã xuống, nhưng sau đó ông ấy cũng chỉ là một người cha mất đi đứa con của mình.

Chuyện đau đớn nhất trên đời này, không ai qua được người đầu bạc tiễn người tóc xanh.

Nhậm Kiệt lặng lẽ dời mắt, trong đầu vang lên tiếng lẩm bẩm của ác ma.

"Trả giá! Đã trả giá."

Nhậm Kiệt cười khổ, có lúc nghĩ lại, cái giá này quả thật rất tàn nhẫn.

Bản thân quả thật là muốn người khác khóc, nhưng lại không muốn dùng phương thức này.

Dưới ánh mặt trời chiều, Nhậm Kiệt lặng lẽ rời khỏi đoàn người, đi đến đống phế tích bên cạnh ngồi xuống, nhìn mọi người dâng lên hoa tươi, đốt nến cho mấy nhân viên Sở Ti Diệu hy sinh thì có ánh mắt thâm sâu.

Không ai hay biết lúc này Nhậm Kiệt đang suy nghĩ điều gì.

Có lẽ có người không biết ở cổ sau của đồng phục nhân viên Sở Ti Diệu có giấu đai kéo ở bên trong, để bọn họ lấy ra dùng sau khi mất đi ý thức và năng lực hành động.

Mà đây cũng là tiết học đầu tiên sau khi Nhậm Kiệt tiến vào Sở Ti Diệu.

Vệ Bình Sinh dựa sang bên cạnh, một cánh tay của hắn quấn băng vải, bó thạch cao, treo ở trên cổ.

Cậu nhìn cảnh tượng này thì im lặng không nói gì, bởi vì cậu đã thấy rất nhiều lần rồi.

Hắn thấy Nhậm Kiệt đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, một già một trẻ cứ như vậy ngồi trên đống phế tích dưới ánh nắng chiều, cái bóng bị kéo ra rất dài.

Vệ Bình Sinh móc ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, đang muốn dùng bật lửa đánh lửa nhưng thao tác bằng một tay hơi bất tiện, trong lúc sơ ý, bật lửa đã rơi xuống mặt đất.

Hắn đang muốn nhặt lên thì thấy ngón giữa của Nhậm Kiệt đưa đến trước mặt Vệ Bình Sinh, đầu ngón tay dấy lên ngọn lửa.

"Bớt hút thuốc lại, nói chú mấy lần rồi đều không nghe."

Vệ Bình Sinh ngẩn ra, cười cười rồi xin tí lửa châm điếu thuốc: "Chỉ có tí sở thích này thôi à."

Hắn nhả khói, khói mù lượn lờ, lúc này Nhậm Kiệt tò mò: "Trên bật lửa có khắc cái gì vậy? Mặt trên có chữ à?"

Vệ Bình Sinh dùng loại bật lửa dầu hoả, hắn vội vàng nhét bật lửa vào trong túi: "Hì! Không có gì, là mối tình đầu tặng cho tôi đấy, lỗi thời rồi, mà bây giờ cô ấy cũng đã kết hôn.

Chậc chậc chậc, thời gian nhanh thật.