Cái gọi là trách nhiệm, có lẽ chính là khi vô số người đặt hết hy vọng vào từng câu, từng chữ mà bạn nói.
Nhậm Kiệt hít một hơi thật sâu: “Yên tâm, sẽ không ai chết cả, tôi sẽ tìm cách đưa mọi người ra ngoài.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Nhậm Kiệt, những người bị mắc kẹt thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người không kìm được khóc thút thít thành tiếng.
“Đại giới! Đã thanh toán...”
Nhậm Kiệt giật giật khóe miệng, cậu vốn nghĩ mình phải hù dọa họ một chút mới có thể lấy được nước mắt, ai ngờ lại dễ dàng đến vậy.
“Nhưng có một điều, mọi người muốn sống sót thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?”
Mọi người điên cuồng gật đầu.
“Bây giờ còn bao nhiêu người mắc kẹt ở đây?”
“Ở đây có khoảng hai ba trăm người, trên tầng còn khá nhiều...”
Nhậm Kiệt nhíu mày, nhiều thế này sao? Cách làm thông thường không thể cứu hết được.
“Gọi một người lên trên lầu, tập trung tất cả những ai ở trên tầng bị cháy xuống đây, người bị thương ở nguyên tại chỗ, lát nữa người của chúng tôi sẽ đến xử lý, đừng động vào họ.”
Nói rồi, Nhậm Kiệt chạy về phía cột trụ chịu lực trong tòa nhà, tìm thấy sợi cáp thép dùng để thoát hiểm, sau đó đập vỡ kính, rút dây cáp ra và buộc vào eo của mình. Sau đó, cậu quay người bước về phía cửa sổ.
“Này này này, cậu định đi đâu? Đừng đi mà. Cậu định bỏ mặc chúng tôi à? Đừng... Cậu...”
Đối phương chưa kịp nói hết câu, Nhậm Kiệt đã nhảy xuống từ tầng 80, trục cáp quay điên cuồng, dây cáp thép liên tục được kéo ra ngoài.
Dưới lầu, Lâm Hoài Nhân và những người khác đang hò hét khen ngợi Kiệt Ca ngầu quá, không ngờ cậu thật sự dám xông vào tòa nhà.
Khi bọn họ thấy Nhậm Kiệt đu dây cáp nhảy xuống một lần nữa...
Ánh mắt Vệ Bình Sinh sáng lên: “Thằng nhóc này giỏi nhỉ, đúng là người tôi đào tạo ra, nhảy dây từ trên cao xuống à?”
Nhậm Kiệt nhảy từ trên lầu xuống theo đường chéo, kéo theo sợi cáp và đáp xuống đất an toàn.
“Nhanh lên, neo dây lại, dùng cần cẩu của xe bọc thép kéo căng sợi cáp rồi cố định nó lại, sau đó căng tấm đệm hơi ra.”
“Còn rất nhiều người mắc kẹt trên lầu, mang thêm nhiều khóa giảm tốc xuống, còn có dây đai an toàn 5 điểm, trên đó có người bị thương, mau đưa người lên trên xử lý.”
Không có thời gian để nói lời vô nghĩa, các nhân viên Sở Ti Diệu nhanh chóng làm theo lệnh. Sợi cáp được kéo căng và cố định.
Vệ Bình Sinh hô to: “Lấy máy tời điện lên, hãy cho một nhóm người lên trên cùng với tôi.”
Những nhân viên Sở Ti Diệu mang theo thiết bị cứu hộ, sử dụng máy tời điện leo lên sợi dây cáp và thẳng tiến lên tầng 80 của tòa nhà.
Khán giả đang xem trực tiếp trên TV đều vô cùng phấn khích.
Lên rồi!
Sợi cáp này chính là sợi dây nối giữa sự sống và cái chết!
Và sợi dây số mệnh này do chính Nhậm Kiệt mạo hiểm tính mạng tạo ra.
Trong lúc đó, bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp liên tục hiện lên những dòng chữ như “Tên lửa Nhậm quá đỉnh”.
Các nhân viên Sở Ti Diệu tiến vào hiện trường, bắt đầu công việc cứu hộ, sơ cứu và xử lý người bị thương, vân vân...
Nhậm Kiệt cũng lên đến nơi, cậu đang đứng bên cửa sổ với nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị khóa giảm tốc cho những người bị mắc kẹt.
“Tôi là người đã cứu cô ra, vì vậy cô đã trở thành một cô gái ưu tú rồi đấy, nhớ khi thống kê thì đừng quên nói là tôi đã cứu cô nhé.”
“Nếu cô có thể viết một bức thư cảm ơn thì càng tốt! Tất nhiên cô không cần cảm ơn tôi quá nhiều, đây là việc tôi nên làm mà, từ trước đến giờ Nhậm Kiệt tôi làm việc tốt chưa từng để lại họ tên.”
Cô gái suýt khóc. Cái quái gì thế? Cái gì mà cô gái ưu tú? Tôi sắp bị dọa tè ra quần rồi đây này!
Ai dư hơi quan tâm đến những thứ đó?
Anh đừng nói đây là cách cứu người nhé? Đu dây cáp và nhảy từ độ cao hàng trăm mét xuống dưới đất? Cái này...
“Tôi... Tôi sợ, lỡ như rơi xuống thì sao? Anh có thể...”
Cô gái chưa kịp nói hết câu, Nhậm Kiệt đã nghiêm mặt lại: “Xin lỗi, móc khóa an toàn chưa cài chặt, đợi tôi một lát...”
Chưa nói hết câu, cậu đã đạp mạnh vào mông cô gái.
Cô gái hét lên oai oái như con chuột chuỗi, hai tay bám chặt vào dâyan toàn, trượt xuống theo sợi cáp.
“Nhậm! Kiệt! Mẹ nhà anh ~%?... ;#☆\u0026℃!”
Nhậm Kiệt cười quái dị, thu hoạch được một đống “sương mù cảm xúc”.
Hai trăm đã vào tài khoản, hơn nữa còn có thể kiếm được sương mù cảm xúc, trên đời này còn có công việc nào tốt hơn thế nữa chứ?
Một nhân viên của Sở Ti Diệu đứng bên cạnh, che mặt lại.
Cậu là quỷ à?
Người ta đang gặp ma tai đã rất đau khổ rồi, trước khi được cứu còn bị hành hạ tinh thần như vậy?
Nhậm Kiệt nghiêng đầu nhìn những người còn lại, mỉm cười toe toét: “Người tiếp theo đâu, muốn tự nhảy hay để tôi đạp cho phát?”
“Các người sợ ngã chết hả? Suy cho cùng nó vẫn tốt hơn là bị chết cháy đấy! Nhanh lên!”