Chương 73: Ngọn lửa sao băng bay lượn (2)

Phần Thiêu trên chân cậu bùng cháy dữ dội, tạo ra lực đẩy cực lớn, nâng cậu bay tít lên cao.

Nhậm Kiệt còn vẫy tay chào Mặc Kỷ ở trên trực thăng cứu hộ.

Mặc Kỷ hóa đá tại chỗ.

Nhậm Kiệt? Cậu... Làm sao cậu có thể bay cao tới vậy?

Cậu biết bay ư?

Trước màn hình tivi, An Bình há hốc miệng, bị sốc không thua gì mọi người. Tiểu Kiệt không những đến hiện trường mà còn đang bay trên trời kia kìa.

Đào Yêu Yêu há to miệng, làm rơi cây kẹo mút xuống bàn, chỉ vào màn hình máy tính.

“Anh! Anh của con! Anh ấy đang bay kìa mẹ!”

Chồn trộm bảo cũng phấn khởi ra mặt, xông lên nhiệt tình liếm láp màn hình máy tính.

Khương Cửu Lê thấy cảnh tượng khôi hài này thì khóe miệng giần giật. Thực lực của Nhậm Kiệt là Giác Cảnh, dù Phần Thiêu có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nâng cậu bay cao tới vậy.

Cô đã từng xác nhận khi tiến hành kiểm tra Nhậm Kiệt.

Vấn đề ở đây là cậu làm thế nào để bay cao hơn cả trực thăng cứu hộ vậy?

Mặc Uyển Nhu nuốt nước bọt:

“Cậu ấy không bay mà đang lướt đi trên không trung. Cô nhìn phía sau Nhậm Kiệt đi, đó là que diêm mà. Cậu ấy... Không lẽ cậu ấy nhảy từ que diêm trên đỉnh tháp xuống, muốn dựa vào lực đẩy của ngọn lửa và độ cao chênh lệch để bay vào tòa nhà ư?”

Khương Cửu Lê hít một hơi thật sâu:

“Nhậm Kiệt rất to gan.”

Mới cấp 1 mà dám chơi ngông tới vậy? Cậu không sợ ngã chết hả?

Mặc Uyển Nhu: “?” Cô đang khen cậu ấy đấy hả?

Cảnh tượng vừa xảy ra đã oanh tạc cả phòng phát sóng trực tiếp.

“Đậu má! Đó không phải là cậu thanh niên trong kiểm tra tuyển dụng, người đã sử dụng kỹ năng nhảy liên hoàn bằng phong hỏa luân ư? Tôi nhớ tên cậu ấy là Nhậm Kiệt. Cậu ấy biết bay hả?”

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu ấy nhảy xuống từ trên que diêm, lướt đi trong không trung! Ngầu vãi nhái! Cậu ấy bùng nổ sức mạnh vì muốn cứu người ư?”

“Quá ngầu! Quá đẹp trai! Bay bay bay cao~ Tôi nguyện gọi cậu là tên lửa mạnh nhất Nhậm.”

Lúc này Nhậm Kiệt đã bắt đầu ma hóa.

Cậu phớt lờ sương mù cảm xúc tiêu hao nhanh chóng, bởi vì trong hiện trường xảy ra ma tai, thứ không thiếu nhất chính là sương mù cảm xúc.

Nhậm Kiệt nhìn chằm chằm vào tòa nhà Thiên Hành, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Kiếm tiền là chân ái, đừng ai hòng cản bước ông đây kiếm tiền... À không, cứu người mới đúng!

Có tiền mà không kiếm là đồ ngu! Rất nhiều người vẫn còn mắc kẹt bên trong, nếu cậu cứu được toàn bộ người trong đám cháy ra ngoài thì sẽ được thưởng bao nhiêu tiền nhỉ?

Đó có khác nào mang túi trăm gang đến nhặt tiền đâu chứ?

Cậu tuyệt đối không cho phép bất cứ tờ hai trăm đồng nào bay khỏi tầm mắt mình.

Dù Nhậm Kiệt không biết bay nhưng vào lúc này cậu thực sự đang bay.

Cậu giống như một ngọn lửa sao băng biết bay, lao thẳng vào trung tâm Thiên Hành.

Nhưng không ai chú ý tới một điều rằng tròng mắt đỏ au của con chó bất tử nọ đang nhìn chằm vào Nhậm Kiệt, ánh mắt đầy thèm khát nguyên thủy nhất, thậm chí nó còn phấn khích đến độ dựng cả lông trên người.

Trong lúc Vệ Bình Sinh và những người khác đang lo lắng vì không thể đưa người lên trên, bỗng nhiên vệt sao băng đỏ rực lao thẳng về phía tòa nhà.

“Đậu má! Cái quái gì thế?”

Nhậm Kiệt hét lớn: “Mọi người tránh ra, tôi sắp hạ cánh rồi!”

Trước cửa sổ sát đất, những người dân bị mắc kẹt trong tòa nhà nhìn thấy một vệt sáng lao thẳng về phía mình thì sợ đến tái mặt.

Ngay sau đó, một tiếng “rầm” thật lớn, cửa sổ sát đất bị Nhậm Kiệt tông vỡ tan hoang. Song cảnh tượng chàng thanh niên phá tung cửa kính, quỳ một gối xuống đất, vô cùng ngầu lòi như trong tưởng tượng thì không hề xảy ra.

Mặt cậu đập thẳng vào khung cửa sổ, toàn thân bị bắn ngược phải lùi ra sau rồi mới rơi xuống đất.

Những tiếng thảng thốt vì ngạc nhiên lần lượt vang lên, Nhậm Kiệt nhanh chóng bật cánh tay máy ra, bám vào tấm bê tông và kéo mình lên. Cậu khó khăn đứng dậy, tắt năng lực ma hóa.

Máu mũi chảy ròng ròng, cục u to đùng nổi lên trên trán.

Thấy mọi người xung quanh đang trố mắt nhìn mình, Nhậm Kiệt xấu hổ gãi đầu:

“À thì... Cảnh tượng mà mọi người vừa thấy ấy, có thể đừng nói với ai được không? Tôi cần một ít khăn giấy.”

Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó cả, bởi vì bộ quần áo trên người Nhậm Kiệt quá nổi bật.

Thấy cậu đã đến, mọi người lập tức òa khóc.

“Cậu là nhân viên Sở Ti Diệu phải không? Cuối cùng cũng có người đến cứu chúng tôi rồi. Tôi tưởng mình chết chắc rồi, van xin cậu mau đưa chúng tôi ra ngoài!”

“Chắc chắn chúng ta sẽ được ra ngoài phải không? Vợ tôi đang ở nhà đợi tôi.”

“Có thể đưa con gái tôi xuống trước được không? Con bé còn nhỏ, xin cậu đấy...”

“Huhu! Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ...”

Trong nháy mắt, những người dân bị mắc kẹt bao vây lấy Nhậm Kiệt, ánh mắt họ tràn đầy hy vọng, tóm lấy quần áo của cậu như thể cậu là cọng rơm cứu mạng cuối của họ.