Chương 72: Ngọn lửa sao băng bay lượn

“Không thể tiến vào sâu trong tòa nhà, rất nhiều tầng đều đã bị sập, bị các tấm bê tông chắn ngang, dù có mở đường thì người dân cũng không thể an toàn băng qua tầng bị cháy. Nhiệt độ bên trong quá cao, mọi người sẽ bị thiêu sống...”

Nhậm Kiệt vừa nói vừa đặt người bị thương lên trên cáng.

Vệ Bình Sinh nheo mắt: “Nếu không thể xông vào trong, vậy thì chỉ đành đi ở ngoài...”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chiếc trực thăng cứu hộ.

Một số nhân viên của Sở Ti Diệu đã bắt đầu thử thả dây, song đúng lúc này, con chó bất tử bị nhốt trong kết giới bất thình lình nhìn chòng chọc vào chiếc trực thăng.

Nó há to cái miệng như chậu máu, một con chó đỏ bắn nổ màn chắn kết giới, nhắm thẳng vào chiếc trực thăng.

Trong thời gian ngắn, ánh lửa cháy rực tận trời.

“Tránh ra!” Thấy quả cầu lửa sắp đập vào trực thăng, Dạ Nguyệt lập tức xoay người, Huyết Thần Thương bắn mạnh ra ngoài, tạo thành tiếng nổ vang rền tận trời cao.

Mũi thương đâm trúng 赤犬炮, nổ tung thành một quả cầu lửa khổng lồ ở giữa không trung.

Sóng xung kích từ vụ nổ khiến chiếc trực thăng mất thăng bằng, xoay mòng mòng trên không, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Các nhân viên của Sở Ti Diệu treo lơ lửng trên dây cáp gần như bị đánh văng ra ngoài.

“Máy bay không được vào khu vực C, sẽ thu hút chó bất tử tấn công!”

Vệ Bình Sinh nghiến răng: “Máy bay không vào được thì làm sao cứu người? Nói dễ quá nhỉ, chậc!”

Nếu có gen võ giả biết bay ở đây thì tốt quá rồi, nhưng nếu muốn bay bằng sức mạnh của mình thì ít nhất người đó cũng phải đạt đến cấp 6 Khải Cảnh.

Nếu thực sự có gen võ giả như thế thì họ không cần phải vất vả như hiện giờ.

Các gen võ giả cấp thấp muốn bay thì phải dựa vào kỹ năng của bản thân, song gen võ giả có kỹ năng bay rất hiếm.

Tạm thời không thể đưa người lên trên nên mọi người chỉ có thể đứng dưới lo lắng suông, quá trình cứu hộ rơi vào bế tắc.

Nhậm Kiệt lau mặt, mở to đôi mắt tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên cậu nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp diêm ở cách đó không xa.

Một ý tưởng điên rồ nảy sinh trong đầu cậu.

“Chẳng phải chỉ lên trên thôi ư? Tôi đã có cách!”

“Cậu có cách gì? Lực đẩy của Phần Thiêu của cậu không đủ để cậu bay lên được đâu. Này này này, cậu định đi đâu vậy?”

Nhậm Kiệt quay đầu và chạy về phía ngoài khu vực xảy ra ma tai.

Mặc Kỷ thấy vậy thì rất lo lắng: “Các nhân viên của Sở Ti Diệu đã thử mọi cách rồi nhưng gần như không có hiệu quả, ngọn lửa vẫn đang lan nhanh với tốc độ chóng mặt!”

“Nếu không nghĩ ra cách nào khác thì... Thì...”

Cô chưa kịp dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng kim loại bị vặn xoắn vang lên. Tòa nhà trung tâm Thiên Hành nghiêng về phía trước một lần nữa, dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Trước màn hình phát sóng trực tiếp, trái tim của toàn thể khán giả đồng loạt cũng thắt lại.

“Làm ơn hãy nghĩ cách nào đó đi, vẫn còn rất nhiều người bị kẹt ở bên trong! Sở Ti Diệu đã bỏ cuộc rồi sao? Chị tôi vẫn còn trong đó.”

“Mọi người cũng đã thấy tình huống ở hiện trường rồi đấy, bọn họ đã nghĩ mọi cách nhưng đều bó tay vô ích.”

“Các gen võ giả có khả năng bay lên trời và độn thổ, tại sao các người không chịu giúp một tay? Cứ đứng nhìn họ chết vậy ư?”

“Các nhân viên của Sở Trấn Ma đều đang trấn áp chó bất tử, làm sao có người rảnh rỗi cứu hộ? Bạn giỏi thì lên mà cứu đi.”

Trong lúc cư dân mạng cãi nhau ỏm tỏi trong khu bình luận thì lúc này ở tiệm giặt ủi, An Bình vừa giặt quần áo vừa xem tivi, lo lắng ra mặt, không biết Tiểu Kiệt có ở hiện trường hay không.

Đào Yêu Yêu ôm chồn bảo, ngồi trước máy tính, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn phát sóng cứu hộ trực tiếp.

Tuy Khương Cửu Lê và Mặc Uyển Nhu không có mặt ở hiện trường nhưng vẫn theo dõi tình hình qua điện thoại.

Khương Cửu Lê nghiến răng: “Không được, tôi gọi điện cho Tiểu Cáp, cô ấy biết bay, chắc chắn có thể giúp được...”

Mặc Uyển Nhu vừa định nói gì đó thì bỗng sững sờ: “Tiểu Lê? Cô nhìn xem đó là cái gì? Tên lửa đạn đạo à?”

Chỉ thấy cảnh tượng một vệt sáng chói lóa gần như xé toạc màn hình, muốn quả qua cũng không được.

Vệt sáng bay thẳng xuống dưới, lao về phía trung tâm Thiên Hành.

Khương Cửu Lê sửng sốt: “Tên lửa đạn đạo? Trông không giống lắm thì phải? Tốc độ bay của tên lửa đạn đạo cực kỳ nhanh, hơn nữa tên lửa không có ảnh hưởng lớn đến ác ma. Cái đó... Trông giống một người hơn...”

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung, mọi người đều bình luận xôn xao, không ai biết thứ vừa lao vào màn hình là cái gì.

Mặc Kỷ cũng bị sốc, vệt sáng đó bay sượt qua bên hông chiếc trực thăng, máy quay bắt cận cảnh vệt sáng đó, nhờ vậy mọi người mới nhìn rõ đó là thứ gì.

Vệt sáng đó là Nhậm Kiệt, toàn thân cậu được bao phủ bởi ngọn lửa, trên đầu có sừng Viêm Ma, đang bay trên bầu trời.