Chương 71: Dòng lũ bằng sắp thép màu đỏ thẫm (2)

“Vợ tôi đưa cả em bé đi học nhảy ở bển, tôi gọi được rồi, nhưng cô ấy bị mắc kẹt ở đó. Tôi chạy đến hiện trường thì bị ngăn không cho vào trong, phải làm gì để đi vào đó bây giờ? Hai người ấy mà có chuyện gì, thì tôi đây cũng không thiết sống nữa!”

“Anh giai còm men bên trên ơi, đừng lo lắng quá. Trung tâm Thiên Hoành là khu C, nhân viên Sở Ti Diệu sẽ nghĩ biện pháp. Chẳng qua cao ốc cao tới mấy trăm tầng, chắc khó mà cứu nổi nhỉ? Éc mọi người nhìn bên kìa kìa! Toàn là người ở đó?”

Camera trên trực thăng zoom cận lại, văn phòng trung tâm Thiên Hoành cao chừng mấy trăm thước, từ tầng 20 đến tầng 50 đã bốc cháy ngùn ngụt, thế lửa vẫn đang hướng lên cao hơn.

Người dân ở các tầng dưới thấp, ai rút lui được đã chạy thoát, còn ai không có đường thoát, hơn nữa lại bị thế lửa mãnh liệt dồn ép thì chỉ có thể chạy lên cao hơn.

Mà tòa cao ốc bị dịch độc trong viên đạn bắn ra từ xích khuyển pháo nổ tung mấy lỗ hổng cực kỳ to lớn, cả tòa trung tâm Thiên Hoành lung lay sắp đổ, cứ như có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

Giờ phút này, trước cửa sổ sát đất của tầng 80 có rất nhiều người dân đang đứng, ai ai cũng hoảng hốt đến trắng mặt, sợ hãi đi đi lại lại. Thậm chí có một vài người bạo gan mở hẳn cửa sổ ném ống dẫn nước cứu hỏa ra ngoài, cố gắng tự cứu bản thân.

Nhưng có làm gì cũng phí công, sao có thể nhảy xuống từ tòa nhà cao đến mấy trăm mét dễ dàng như thế?

Thấy thế, trái tim Mặc Kỷ như thắt lại!

“Chúng ta có thể thấy rất nhiều người đang mắc kẹt trong trung tâm Thiên Hoành, và cả tòa nhà đã bị nghiêng đi. Nhóm nhân viên Sở Ti Diệu đang dốc sức cứu hộ, hy vọng tất cả sẽ thuận lợi!”

Lúc này ngay phía dưới trung tâm Thiên Hoành, nhóm nhân viên Sở Ti Diệu đang bận rộn sắp khùng!

Vệ Bình Sinh cau chặt mày: “Ai đó vào trong xem thử những người ở tầng thấp đã rút đi hết chưa, xem có thể vào trong để đi lên tầng cao không? Trên cao còn nhiều người lắm, một lúc nữa sập lầu thì chẳng ai thoát được!”

“Mở thang cứu hộ hạ lửa trên tầng đi, cao quá thì dùng drone!”

Cứu hộ tòa nhà cao tầng là thử thách khó khăn nhất, Vệ Bình Sinh không ngờ vừa lên chức, nhận một đám gà con, mà lại phải nhận nhiệm vụ khó giải quyết đến thế này.

Đúng lúc đó Nhậm Kiệt giơ tay: “Tôi sẽ đi vào trong, tôi không sợ lửa nóng nên có thể đi vào tầng có lửa xem xét tình huống.”

Cậu vừa nói vừa đâm thẳng vào tòa nhà, không ngờ lại bị Vệ Bình Sinh giơ tay chụp cổ lại.

Ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm nghị: “Lần này đừng hòng giả ngu với tôi, tất cả phải xem tính mạng là quan trọng nhất. Tôi không muốn tiễn cậu vào lò hỏa thiêu lần nào nữa đâu!”

Nhậm Kiệt rụt cổ nhếch miệng cười: “Chú Vệ yên tâm, tôi sống chưa đủ lâu mà.”

Cậu nói xong là xông vào tòa nhà nhanh như một làn khói.

Mặt Vệ Bình Sinh hiện vẻ buồn lo, nhìn tòa nhà cao tầng nói:

“Máy bay trực thăng đâu? Điều đến đây đi, đưa người ở trên cao xuống.”

“Đã điều động đến rồi nhưng mà nhiều người quá, trực thăng chở không hết, với lại gió lốc ảnh hưởng máy bay hạ cánh, hơn nữa chó bất tử còn có khả năng công kích vật thể bay nữa.”

Vẻ mặt Vệ Bình Sinh trở nên hung ác:

“Gọi đến cho tôi, jetpack đâu? Ba lô hỗ trợ bay đâu? Quan trọng nhất là phải đưa được người của chúng ta lên đó!”

Nhiều người dân như vậy mà không có nhân viên Sở Ti Diệu có chuyên môn cứu hộ đến cứu, thì hiệu quả sẽ rất thấp. Hơn nữa hiện giờ còn chưa biết tình huống cụ thể ở trên đó ra sao.

“Xe chở jetpack bị phá hỏng trên đường tới đây... trang bị mới vẫn đang trên đường vận chuyển...”

Vệ Bình Sinh nghiến răng: “Hừ! Dùng trực thăng đi lấy hàng tạm trước đi. Đưa người của chúng ta lên đó, nhớ tránh khỏi tầm mắt của chó bất tử. Với lại thử phóng tên lửa chống hạm, coi có bay qua tầng lửa được không rồi nối cáp đến đó!”

“Hành động!”

Nhân viên Sở Ti Diệu lập tức bắt tay vào việc, mắt Vệ Bình Sinh đầy lo lắng, không biết tòa nhà này còn trụ được bao lâu, phải tranh thủ.

Nếu như có đường đi trong tòa nhà thì tiện hơn rất nhiều, nhưng giờ chỉ có thể chờ tin tức từ Nhậm Kiệt!

Trong khi Nhậm Kiệt vào trong tòa nhà để kiểm tra tình hình, mọi người bên ngoài cũng đang tích cực tìm cách.

Dù họ đã thử nghiệm phóng dây bằng tên lửa nhưng toàn thất bại, dây thép quá nặng, cùng lắm chỉ bắn được đến tầng 30 chứ không thể vượt qua tầng đang cháy.

Bên kia, một chiếc trực thăng cứu hộ chở theo nhiều nhân viên của Sở Ti Diệu đã cố gắng thả dây để tiếp cận tòa nhà.

Vào lúc này, Nhậm Kiệt lao ra khỏi tòa nhà, trên lưng cõng một người đã bất tỉnh vì ngạt khói, trên tay bế một người đen nhẻm, máu me be bét, còn đang bốc khói trắng.

“Tầng dưới đã được sơ tán toàn bộ, tôi tìm được hai người trong tầng đang cháy. Người này bị bỏng nặng, nếu được cứu chữa kịp thời vẫn còn hy vọng sống, còn những người khác thì...”