Chương 65: Tình huống chạy cứu viện xảy ra thường xuyên

Người này... đúng là người nhưng đệt mợ, hơi to quá đi?

Tuy nhiên, vừa quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy Khương Cửu Lê bị bóng râm che khuất đang nhìn cậu với đôi mắt mở to đầy sự bối rối.

Nhậm Kiệt sáng mắt lên, gái đầu chó? Cô ấy cũng đến góp vui à?

“Thật ngại quá, cho tôi mượn tí!”

Cô chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì cả người đã bị Nhậm Kiệt ôm kiểu công chúa.

Sau đó, cậu quay đầu chạy về phía sân thi đấu.

Khương Cửu Lê: ???

Mà ở bên cạnh, biểu cảm của Mặc Uyển Nhu cứng đờ, mặt nghệt ra!

Sao cậu không mượn tôi nè?

Sao cô lại có cảm giác bị người ta ghét bỏ thế nhỉ?

Mặc Kỷ nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi ôm mặt, cậu cũng biết chọn đấy chứ?

Trực tiếp ôm luôn người xinh đẹp nhất.

Khương Cửu Lê cứng đờ toàn thân, mang tai đỏ ửng, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt.

Cậu bế tôi ư? Không ngờ cậu lại bế tôi?

Nếu bình thường gặp kiểu này thì thể nào cũng chém chết tươi cậu.

Nhưng... cánh tay cậu đã bị cô đập nát rồi, cô nợ cậu nhiều như vậy, thôi thì giúp cậu một lần cũng được.

Bây giờ, cô mà nhảy xuống thì cậu sẽ bị mất mặt, đúng không?

Hừm, hình nộm, tôi chỉ là hình nộm mà thôi.

Khương Cửu Lê bất động, không nói gì, chỉ gồng mình lên.

Rất nhanh, Nhậm Kiệt cứ bế Khương Cửu Lê chạy tới điểm xuất phát đặt cáng cứu thương, sau đó đặt cô xuống đất.

Khương Cửu Lê thở phào nhẹ nhõm, kết thúc rồi nhỉ?

Mau tranh thủ quay về...

Nhưng cô chưa kịp bỏ chạy thì Nhậm Kiệt đã rống thật to:

“Một!”

Cậu lại bế Khương Cửu Lê lên, bắt đầu chạy đi.

Nếu cậu lại đến khán đài chuyển một người khác thì quá mất thời gian, vất vả lắm với mượn được một người, cứ thể chuyển đi chuyển về 10 lần luôn cho rồi!

Bớt việc thôi mà!

Thế là Nhậm Kiệt bắt đầu bế Khương Cửu Lê chạy ngược về lại.

Khương Cửu Lê: ...

Mặc Uyển Nhu ôm bụng cười ngặt nghẽo, bế được rồi thì không buông tay luôn à? Anh chàng này khá nhỉ.

Thậm chí, cô còn lấy điện thoại ra quay video.

Đúng lúc này, đám Lâm Hoài Nhân và Điền Vũ cũng đuổi tới, vừa thấy hình nộm lả tả, giận đến mức nghiến răng ken két.

“Mau đến khán đài chuyển người giúp Kiệt ca!”

Thế là toàn thể đội viên như ong vỡ tổ, tỏa ra khắp khán đài.

Khi bọn họ đến trước mặt Mặc Uyển Nhu, vừa định ra tay thì động tác của cả đám người đều cứng đờ, theo bản năng muốn đổi người khác để vận chuyển.

Thế nhưng, khán giả xung quanh khán đài loạt xoạt đứng dậy, bỏ chạy thật xa, căn bản không muốn bị chuyển đi.

Không gì khác, chỉ một câu “quá mất mặt”.

Sắc mặt của Mặc Uyển Nhu tối sầm.

Lâm Hoài Nhân hung hăng: “Đéo chọn nữa, cứ chuyển người này đi, để tôi~”

Cậu ta bước một bước dài xông lên, ôm lấy đùi Mặc Uyển Nhu, ngũ quan của cậu ta bắt đầu méo mó, vẻ mặt khổ sở hiện lên, dùng hết sức lực bú sữa mẹ ra.

Mặc Uyển Nhu vẫn không nhúc nhích tí nào.

“Ây do, vãi cả chưởng. Đại ca à, cụ ăn quả tạ lớn lên đấy ư? Nặng quá vậy? Các anh em lại giúp tôi đi chứ? Nhanh lên!”

Đám Điền Vũ lao thẳng tới, tổng cộng 4 thanh niên vạm vỡ há miệng gào rống, dùng hết sức bình sinh mới chuyển được Mặc Uyển Nhu.

Thế nhưng Mặc Uyển Nhu vẫn giữ vững tư thế ngồi ngay ngắn như cũ, gân xanh nổi đường đường trên trán, mặt đen như đít nồi!

...

Đôi chân Điền Vũ run lẩy bẩy, miệng gào lên: “Giám khảo ơi! Vị này phải nặng ít nhất nửa tấn, hay là tính cho bọn tôi là 3 người, được không?”

Giám khảo liếc nhìn Mặc Uyển Nhu, xua tay:

“Được, được thôi.”

Mặc Uyển Nhu: ???

Đệt mợ, tính thành 3 người?

Cái quần què gì mà được thôi hả? Trái tim tôi tan vỡ rồi!

Cả đám Điền Vũ gào rống lấy sức, chuyển Mặc Uyển Nhu đến khu vận chuyển.

Đây có phải là khiêng hình nộm đâu?

Rõ ràng là thỉnh tượng tôn thần thì có, vãi!

Nhìn thấy màn này, Khương Cửu Lê cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhưng giây tiếp theo, cô liền bị Nhậm Kiệt đặt lên cáng cứu thương.

Cậu dùng dây băng buộc cô lại.

Hai tay Nhậm Kiệt nắm lấy thành cáng, trợn mắt dùng lực thật mạnh, thật sự đã nâng được cáng cứu thương lên.

Rồi cậu cắm đầu chạy!

Khương Cửu Lê: ???

Bình thường, nhân viên Sở Ti Diệu đều nhấc cáng cứu thương như thế ư?

Nhưng khi Nhậm Kiệt nhìn thẳng về phía trước, chạy mãi chạy mãi liền có cảm giác không đúng, đôi mắt trợn thật to.

“Cô đổi thật rồi à? Lần này là đầu gấu trúc?”

Mặt Khương Cửu Lê bỗng ửng đỏ, cô nhận ra chân mình đang hướng về phía Nhậm Kiệt, cậu giữ thẳng cáng cứu thương, ánh mắt nhìn vào trong váy của cô.

Theo bản năng, cô muốn đứng dậy nhưng cả người đang bị buộc chặt vào cáng cứu thương, cô vội vàng chồng 2 chân lên nhau để che gấu váy.

“Đừng nhìn! Cậu còn nhìn ư? Nhắm mắt lại đi!”

“Chị hai à, em đang thi đấu mà, nhắm mắt lại thì nhìn đường kiểu gì? Cô mặc quần an toàn mà, có thấy mẹ gì đâu mà sợ, thông cảm chút đi~”

“Tôi mặc kệ! Cậu mau nhắm mắt lại cho tôi, nếu không tôi chọc mù mắt cậu bây giờ!”