Nhậm Kiệt nghiêm mặt:
“Thế này nhé, cả tôi và cô đều lùi một bước lấy mốc chính giữa nhé, tôi nhắm một mắt mở một mắt, thế nào?”
Trong lúc nói, cậu đúng là nhắm một mắt mở một mắt.
Khương Cửu Lê nghiến răng, cảm xúc dao động kịch liệt, đỉnh đầu liên tục phân ra sương mù cảm xúc.
Nhắm một mắt cái rắm.
Chẳng phải cậu cũng có thể nhìn thấy ư?
Đúng là không nên leo lên thuyền giặt của cậu mà!
Bên này, Nhậm Kiệt khiêng Khương Cửu Lê, điên cuồng chuyển vận tới lui. Bên kia, nhóm Điền Vũ dùng 2 cái cáng cứu thương để khiêng Mặc Uyển Nhu.
Cáng cứu thương đang yên đang lành, tự nhiên bị bọn họ khiêng thành cái kiệu tám người khiêng.
Mặt Mặc Uyển Nhu đen như đáy nồi.
Nếu cảnh này mà lên TV thì sao cô lấy chồng được nữa?
Tuy xảy ra chút sự cố nho nhỏ nhưng nhóm Nhậm Kiệt tổng thể cũng coi như suôn sẻ.
Vốn dĩ tổ của Thanh Ngõa đang dẫn trước nhưng đáng tiếc là đồng đội không ổn, thấy nhóm Nhậm Kiệt vận chuyển như bay, bọn họ càng lúc càng sốt ruột, cõng hình nộm chạy mà cũng ngã lên ngã xuống.
Hình nộm bị bể làm 2 mảnh, bọn họ lại vội vã ôm lên tiếp tục chạy, có điều một người ôm nửa trên thân, một người ôm nửa dưới thân.
Tình cảnh đó làm cho đội trưởng của bọn họ tức muốn xanh mặt.
“Đệt mợ, đám các cậu... người bị thương đứt đôi mà cũng sống được à? Các cậu chuyển người bị thương như thế đấy ư?
Nhấc cái cáng cứu thương kìa, cậu đang nhấc cáng cứu thương hay là kéo xe trượt tuyết hả? Đừng kéo trên mặt đất! Nhấc lên! Nhấc lên cho ông coi!
Mé, vãi nồi, úp xuống rồi khiêng à? Để cái mặt úp xuống thế thì mài tróc da người ta luôn rồi còn gì? Bình thường ông đây dạy các cậu thế nào hả?
A á, nếu ông đây có thể chuyển chính là các cậu thì chức đại đội trưởng này cũng không cần làm nữa, sa thải, sa thải hết cho ông, cút hết đi!”
Hạng mục kết thúc, tổ của Nhậm Kiệt giành được chiến thắng áp đảo, nhiều đội viên thực tập vi phạm quy tắc thao tác đều bị hủy bỏ tư cách khảo hạch.
Khương Cửu Lê coi như thoát khỏi cáng cứu thương, giận dữ trừng mắt lườm Nhậm Kiệt, rồi định bỏ chạy.
Nhưng cô chưa kịp bỏ chạy thì bị nhân viên công tác tóm lại:
“Bên hạng mục mô phỏng cứu viện còn thiếu mấy tình nguyện viên, xin hỏi 2 vị có thể giúp bọn tôi một tay không?”
Nét mặt Khương Cửu Lê cứng đờ! Không phải chứ? Còn nữa à?
“À... ừm... được... được thôi~”
Ai bảo cô không biết cách từ chối người khác chứ?
Mô phỏng cứu hộ, cũng là hạng mục cuối cùng của bài kiểm tra chuyển chính thức, các tình nguyện viên sẽ đeo thẻ chấn thương của mình, phân tán ở các góc khác nhau trong tòa nhà.
Các thực tập sinh phải tiến hành sơ cứu khẩn cấp tại chỗ cho người bị thương, đồng thời đưa họ ra khỏi tòa nhà an toàn. Nhóm nào đưa ra được nhiều người bị thương nhất và mất ít thời gian nhất sẽ chiến thắng.
Một tiếng súng lệnh vang lên, các nhóm được trang bị đầy đủ lao vào tòa nhà như điên.
Có người đi cầu thang, có người dùng thang dài leo từ tường ngoài vào.
Nhậm Kiệt thì không đi theo lối thông thường, cánh tay máy mở chức năng móc câu, bắn lên tầng sáu, kéo cậu lên trên, thậm chí còn kéo cả Điền Vũ lên theo.
Vừa lên lầu, Nhậm Kiệt đã phát hiện Khương Cửu Lê trốn sau cánh cửa sắt.
Mặt cô tối sầm lại, cô đã chạy lên tầng sáu trốn rồi, sao vẫn đụng phải Nhậm Kiệt vậy chứ?
Điền Vũ lấy cây xà beng ra luôn: “Cửa sắt bị khóa rồi, đây, dùng cái này đi!”
Nhậm Kiệt lắc đầu: “Không cần, cậu đi cứu người khác đi, giao chỗ này cho tôi!”
Vừa nói vừa sải bước tiến lên, cánh tay biến thành màu đỏ rực, bóp vào ổ khóa, ổ khóa lập tức tan chảy thành nước sắt, dùng lực đạp một cái, cửa sắt bị đạp tung.
Điền Vũ nhìn mà khóe miệng giật giật, gen võ giả đúng là tuyệt vời.
Nhậm Kiệt tiến lên với vẻ mặt nghiêm túc, kiểm tra thẻ chấn thương của Khương Cửu Lê: “Chân trái bị đè gãy, bụng bị thương xuyên thấu, mất máu quá nhiều đang trong tình trạng sốc.”
Khương Cửu Lê vẫn giả chết, rất phù hợp với tình trạng chấn thương, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
“Đừng sợ, tôi nhất định sẽ cứu cô ra ngoài, cố lên!”
Vừa nói, Nhậm Kiệt nhanh chóng lấy túi cứu thương ra, buộc garo vào chân trái của cô, tiến hành cầm máu khẩn cấp, rồi ấn một miếng bông cầm máu vào bụng.
Khương Cửu Lê hơi ngạc nhiên, lần này Nhậm Kiệt lại khá nghiêm túc, không có vẻ gì là không đáng tin cậy.
Sau đó, Nhậm Kiệt đặt Khương Cửu Lê nằm thẳng, đầu ngửa ra sau, giữ đường thở thông thoáng.
Một tay bịt mũi, một tay mở miệng cô ra, hít một hơi rồi cúi đầu định hôn lên!
Khương Cửu Lê: ???
Không đợi Nhậm Kiệt thực hiện được, cô dứt khoát giơ tay lên, đẩy cằm cậu lại.
“Cậu làm gì vậy!”
“Suỵt ~ Nghiêm túc chút đi, cô đang hôn mê do sốc, không thể nói chuyện được...”
“Cần phải nghiêm túc đến mức này hả? Vừa nãy có phải cậu định... định hôn tôi không?”
“Nói bậy! Tôi đang định hô hấp nhân tạo cho cô, tình trạng sốc rất nguy hiểm, nếu không khôi phục nhịp tim thì cô sẽ chết đấy, đừng có chống cự!”