Xoay vòng trên xà đơn.
Đôi chân Nhậm Kiệt giống như động cơ tên lửa quét ngang ra sau, lấy xà đơn làm trọng tâm, cả người xoay một vòng quanh nó.
Tốc độ còn nhanh hơn cả chuyển động của bánh xe, toàn bộ cơ thể cậu như một Phong Hỏa Luân hình người, không ai dám đến gần.
Thanh Ngõa gầm lên: “Hạng mục tiếp theo!”
Tay không trèo dây, Nhậm Kiệt kích hoạt chế độ trèo dây của cánh tay máy. Một tay cậu nắm chặt dây thừng, động cơ điện trong cánh tay chuyển động, trực tiếp kéo Nhậm Kiệt lên.
Vác vật nặng chạy 5000 mét, Chưởng Tâm Pháo trên cánh tay máy của Nhậm Kiệt ổn định tư thế bay, đôi chân phun lửa và đẩy cậu về phía trước. Cứ như thế, cậu đánh bại Thanh Ngõa 3 hiệp liên tiếp.
Trong các hạng mục khảo hạch, Nhậm Kiệt như thể bật hack, nghiền ép hết thảy đội viên thực tập, có nhiều thành tích được ghi nhận vô hạn.
Có thể nói là hoàn toàn điên cuồng!
Mặc Kỷ giơ microphone lên nhưng không biết phải bình luận như thế nào nữa, ánh mắt của mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Nhậm Kiệt, được chứ?
Cho cậu năng lực này đúng là phí của mà!
Chúc cậu càng ngày càng trâu bò!
Nhìn màn này, Khương Cửu Lê cũng giật giật khóe mắt. Nếu cô nhớ không lầm thì Nhậm Kiệt chỉ mới mở khóa gen được 2 ngày nhỉ?
Sao cậu có thể sử dụng năng lực một cách thuần thục như vậy? Đây không chỉ là thuần thục nữa mà là dùng kỹ năng phun lửa một cách xuất thần nhập hóa luôn rồi ư?
Sao cảnh này lại khác với hỏa pháp viễn trình trong tưởng tượng của cô nhỉ?
Mặc Uyển Nhu cười đến mức đất rung núi chuyển:
“Phụt hahaha~ Này này, người này bật hack trong cuộc khảo hạch mà sao không ai quản hết vậy trời?
Cậu ta lại còn trang bị cánh tay máy có công năng đầy đủ như thế kia? Tiểu Lê à, cái này là thương hiệu nhà cô đúng không?”
Khương Cửu Lê dùng tay vỗ trán.
Là tôi đã nhờ người cài đặt cho cậu ta thì phải?
Giờ phút này, tâm thái của Thanh Ngõa đã hoàn toàn sụp đổ.
“Gà gà cái rắm, đéo thi nữa! Tự chơi mình mình đi!”
Năng lực Vân Oa của hệ nhân ngoại, cùng với tố chất trọng thân thể, kiểm tra thể chất toàn diện của ông đây mà cũng không sánh bằng hỏa pháp quèn của mày ư?
Vệ Bình Sinh cũng ngơ ngác nhìn Nhậm Kiệt vượt qua toàn bộ cuộc khảo hạch.
“Khà khà, hay lắm! Thằng nhãi thối này khá lắm! Đúng là biết cách tăng thể diện cho ông đây!”
Nói xong, hắn ra vẻ với những đội trưởng khác.
Mấy đội trưởng kia chỉ biết nghiến răng trèo trẹo, mẹ nó, đều là gen võ giả, mắc gì đến đội thanh huấn ngược mấy con gà này?
Có bệnh à?
Có điều, trong cuộc thi tài này, nhân viên Sở Ti Diệu không chỉ chú trọng đến thành tích cá nhân mà còn chú trọng đến thành tích đoàn đội. Suy cho cùng, nhân viên Sở Ti Diệu chú trọng đến tinh thần phối hợp và hợp tác đoàn đội hơn.
Không tin các người có thể cười đến cuối.
Rất nhanh, hạng mục trắc nghiệm cá nhân đã hoàn tất, tiếp đến là hạng mục trắc nghiệm đoàn thể.
Vác vật nặng chạy cứu viện 1000 mét.
Những người tham gia thi đấu không chỉ đeo đai xách nước, gánh cái thang, vượt chướng ngại vật, mà còn vác hình nộm người, nhấc cáng cứu thương, khiêng người bị thương đi. Đây đều là những hạng mục thi không phải mệt mỏi bình thường.
Thế nhưng, Nhậm Kiệt lại tràn đầy lòng tin.
Ai cũng không thể ngăn được ông đây kiếm tiền đâu!
Súng lệnh vang lên, các đội viên thanh huấn như ngựa hoang đứt dây cương xông ra ngoài trên đường chạy.
Nhậm Kiệt và Thanh Ngõa dẫn đầu, điên cuồng vượt qua chướng ngại vật, đến điểm xuất phát vận chuyển người bị thương.
Ở đây có mười hình nộm, các đội viên cần phải khiêng hình nộm chạy 100 mét, sau đó đặt hình nộm lên cáng cứu thương rồi chạy tiếp.
Thanh Ngõa không nói lời nào, vác hình nộm lên chạy, thậm chí một lần vác luôn 3 hình nộm!
Nhậm Kiệt cũng đưa tay chạm vào hình nộm nhưng vừa tóm lấy thì tay hình nộm gãy, chân và đầu lăn ra xa.
Nhậm Kiệt: ???
Thế này thì chuyển đi kiểu gì?
Cậu mặc kệ cái này đi di chuyển những hình nộm khác nhưng khi chạm tay vào cái nào thì cái nấy đều rơi rớt thành từng mảnh, các bộ phận vương vãi khắp mặt đất.
Nhậm Kiệt tối sầm mặt mũi!
Đệt, bị thương cũng nghiêm trọng quá rồi!
Nếu người thật bị thương thành dạng này thì cũng đừng buôn bán gì nữa, cứ chôn ngay tại chỗ cũng không hề quá đáng?
Giở trò xấu à!
Vệ Bình Sinh cũng tối sầm mặt mũi. Giỏi nhỉ! Đấu không lại nên giở trò bẩn thỉu chứ gì?
Nhưng tình thế cấp bách, không có thời gian cho Nhậm Kiệt chậm trễ, Thanh Ngõa sắp trở về vận chuyển chuyến thứ 2 rồi.
Chỉ là chuyển người thôi mà! Làm như không có người ý?
Ngay lập tức, ánh mắt Nhậm Kiệt liếc về phía khán đài, khóa chặt một người to nhất trong đó.
Cậu lao tới như một tên lửa, đến phía trước Mặc Uyển Nhu, dang rộng 2 tay bọc vòng qua cô.
Mặc Uyển Nhu thót tim, ngạc nhiên liếc nhìn Nhậm Kiệt.
Cậu ta làm cái quái gì vậy?
Nhưng động tác của Nhậm Kiệt bỗng khựng lại, ngước đầu nhìn Mặc Uyển Nhu to cao như Thái Sơn.