Chương 61: Làm màu

“Đầu cậu chứa bột nhão à? Cơ hội tốt như vậy mà cậu không đi? Là sợ không lấy được phúc lợi bên này ư? Cứ yên tâm, dù cậu được đặc cách đề bạt, tôi cũng sẽ xin giúp cậu phúc lợi, thuốc gì đấy của Sở Ti Diệu, không thiếu phần của cậu đâu.”

Lâm Hoài Nhân bọn họ cũng bắt đầu gấp gáp.

“Đù, anh Kiệt! Anh điên rồi à? Anh không đến học viện Liệp Ma? Đi đến đấy là một bước lên trời ấy! Giày vò ở Sở Ti Diệu có tiền đồ rắm gì chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy! Đến học viện Liệp Ma trở thành người Liệp Ma chuyên nghiệp, cũng có thể che chở cho bọn tôi đấy?”

Khóe miệng của Vệ Bình Sinh kéo thẳng, các cậu dám nói đấy, có phải đã quên hôm nay các cậu cũng đến sát hạch chuyển chính thức không vậy?

Nhậm Kiệt yếu ớt nói: “Không đi không đi, thật ra… tôi chủ yếu vẫn là sợ đến học viện Liệp Ma bị mấy học bá ăn hiếp!”

“Sở Ti Diệu tốt biết mấy! Con người hòa thuận, nói chuyện cũng dễ nghe, tôi thích nơi này có biết không?”

Vẻ mặt của Lâm Hoài Nhân bọn họ đen lại, tôi khinh!

Với tính cách của cậu, đến đó không ăn hiếp bọn họ đã cảm ơn trời đất lắm rồi, có trời mới biết tháng này ông đây bị Nhậm Kiệt đánh bao nhiêu lần?

Vệ Bình Sinh trừng mắt: "Đi cho ông đây, hãy nghe tôi một lần, chẳng lẽ tôi còn gài cậu à?"

Nhậm Kiệt cười hi hi nói: "Chú Vệ yên tâm, trong lòng tôi có tính toán, bản thân càng không phải là người sẽ lãng phí cơ hội, để tôi suy nghĩ đã!"

Dù bên trên muốn kéo cậu tiến vào Sở Trấn Ma có mục đích gì, chắc chắn là có mưu đồ với cậu.

Có những con đường, một khi bắt đầu bước đi sẽ không cách nào quay đầu lại.

Cho nên trước khi có được linh thảo đèn lồng, Nhậm Kiệt không muốn nhả ra dễ dàng, cứ cho là một đợt giao dịch.

Vệ Bình Sinh nhíu mày: "Thôi được, không vội trả lời bọn họ đâu, trong lòng cậu có tính toán là được."

Hắn còn muốn dặn dò gì đó thì Mặc Kỷ đứng đợi cả buổi ở bên cạnh cuối cùng cũng có không gian chen lời vào, vội vàng đưa micro đến bên miệng của Nhậm Kiệt.

"Xin chào, tôi là phóng viên Mặc Kỷ của đài truyền hình Cẩm thành, nghe nói hai ngày trước cậu đã mạo hiểm tính mạng cứu được một đứa trẻ, sau đó trên đường trở về lại cứu được một thanh niên nhảy cầu trong ma tai.

Đối với một nhân viên thực tập ở Sở Ti Diệu thì điều này rất đáng được tán dương, vừa rồi cậu cũng bày tỏ ước mơ trở thành một nhân viên Sở Ti Diệu.

Tôi muốn hỏi, cả đời này cậu có vì một người mà liều mạng hay không?"

Mặc Kỷ nói đến đây thì vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt mang theo kỳ vọng nhìn Nhậm Kiệt.

Vệ Bình Sinh cũng vui mừng nhìn Nhậm Kiệt, đây là vinh quang mà cậu nên có.

Nhậm Kiệt đắc ý nói: "Không cần liều mạng, thứ này mà còn cần phải liều mạng à? Tôi một mình đã 18 năm rồi, độc thân từ trong bụng mẹ.

Cái đấy… đây là tiết mục xem mắt của các người à?"

Biểu cảm của Mặc Kỷ cứng đờ, Vệ Bình Sinh mơ màng nhìn Nhậm Kiệt, Lâm Hoài Nhân bọn họ thì kìm nén đến đỏ mặt.

Đậu phộng, cậu có suy nghĩ quỷ quái gì vậy?

Mặc Kỷ cạn lời, cậu nhóc này cố ý đúng không? Vốn phỏng vấn nhiều năm, chưa từng đụng phải người như vậy.

Xem mắt con khỉ!

"A ha! A ha ha, xem ra cậu rất quan tâm đến vấn đề tình cảm, nếu khán giả có ý thì có thể liên hệ riêng.

Tôi muốn biết cậu có điều gì muốn nói với mọi người không? Chúng tôi phát sóng trực tiếp tại hiện trường, sẽ có rất nhiều người xem đấy."

Mặc Kỷ vừa nói vừa nháy mắt nhắc nhở Nhậm Kiệt.

Ánh mắt của Nhậm Kiệt sáng lên, tình cảm cũng tốt đấy!

Cậu vội vàng đứng thẳng người, quay về phía ống kính, dùng giọng phát thanh nói: “Tôi muốn nói với mọi người rằng có chuyện hãy tìm Nhậm Kiệt, nhất định có thể giải quyết!

Tôi tiếp nhận các loại công việc như lắp đặt thiết bị, giao hàng, chạy vặt, sửa chữa các loại đồ điện gia dụng, tìm mèo, dẫn chó đi dạo, chăm con nít, mát xa kỳ cọ tắm rửa, cãi nhau thuê, vớt mũi khoan, sinh em bé mà không có sữa cũng không cần buồn.

Điện thoại, địa chỉ Internet.”

Vệ Bình Sinh che mặt, tên làm màu này chạy từ đâu ra vậy?

Đang phỏng vấn Sở Ti Diệu đàng hoàng, sao lại biến thành quảng cáo rồi?

"Người đâu! Lôi đi, mau lôi cậu ta xuống cho tôi."

Nhậm Kiệt đang quảng cáo đầy nhiệt tình thì bị Lâm Hoài Nhân bọn họ kéo xuống.

Mặt của Mặc Kỷ tối sầm lại, cứng đờ tại chỗ không biết phải làm sao, bà đây không nên hỏi cậu ta mới phải.

"Sát… sát hạch đội thanh huấn sắp bắt đầu, chúng ta hãy chú ý đến hạng mục sát hạch, tổng cộng có 9…"

Bên trong khán phòng, Mặc Uyển Nhu cường tráng như núi Thái Sơn phát ra tiếng cười như chuông bạc.

"Người kia thú vị quá, đây là lần đầu tôi thấy chị gái phỏng vấn mà chịu thiệt đấy, tiểu Lê? Cậu nhìn cái gì vậy? A hô hô! Thì ra cậu thích kiểu kia!"

Lúc này Khương Cửu Lê mới lấy lại tinh thần, trợn mắt Mặc Uyển Nhu: "Nói bậy gì vậy, tôi không thích kiểu ấy đâu, chết cũng không thể nào!"