Hơn nữa bên này có nhiều anh chàng nhân viên Sở Ti Diệu, nói không chừng có gu của cậu đấy?”
Ánh mắt của Mặc Uyển Nhi sáng lên: “Ồ! Em gái Lê thông suốt rồi, chẳng trách cậu luôn nhìn qua nhìn lại thì ra là đến vì nguyên nhân này à?”
Mặt của Khương Cửu Lê đỏ lên: “Tôi… tôi không có.”
Cô đến tất nhiên là có lý do riêng, chỉ là người mà cô muốn tìm vẫn chưa đến.
Tại khu chuẩn bị của sân huấn luyện, hơn mười đại đội trưởng dẫn theo đội thanh huấn của mình chuẩn bị chiến đấu.
Giữa mỗi đội thanh huấn sẽ đấu sức, dù sao thì danh sách chuyển chính thức hằng năm cũng có hạn, giữa hai bên đều là đối thủ cạnh tranh.
Trong mỗi đội thanh huấn có thể thành công chuyển chính thức bao nhiêu cũng liên quan đến vấn đề thể diện của đại đội trưởng.
Chẳng qua hiện giờ tất cả đội trưởng đều nhìn Vệ Bình Sinh, ít nhiều cũng không vừa mắt.
Bởi vì ma tai trước đó, thành viên đội thanh huấn dưới trướng Vệ Bình Sinh đã cứu đứa trẻ, thậm chí trên đường quay về đã cứu thanh niên nhảy cầu, được xem là điểm nóng để tuyên dương.
Ngay cả Vệ Bình Sinh cũng tiếp nhận phỏng vấn vào buổi sáng khiến trong lòng của đại đội trưởng khác ít nhiều có tí chua xót.
“Tôi nói nè lão Vệ, anh cũng đủ rồi đấy, một nhóm đội thanh huấn mới vào nghề cũng dám kéo qua hiện trường ma tai? Anh không sợ xảy ra chuyện à?”
“Sao không xảy ra chuyện cho được? Nghe nói trước đấy suýt chút thì nện chết một người, nếu thật sự xảy ra chuyện thì thể diện của đại đội số 7 chúng ta đặt ở đâu chứ?”
“Lão Vệ, tôi nói anh lớn vậy rồi, nên rút lui đi, cũng chẳng phải là gen võ giả, chỉ là một võ sư, còn xông pha đầu tiên làm gì chứ?”
“Hôm nay thua rồi, quay về đừng quên mời cơm nhé, ha ha ha.”
Trong mắt của Vệ Bình Sinh tràn đầy ủ rũ liếc nhìn mấy đại đội trưởng: “Mời dùng bữa đúng không? Quay về đừng có xót tiền đấy!”
Hắn nói xong thì trừng mắt về phía Lâm Hoài Nhân và Điền Vũ bọn họ, mấy đội viên vội vàng đứng nghiêm lại.
“Kiếm tí thể diện cho tôi đi!”
“Rõ! Đội trưởng Vệ!”
Lúc này, Vệ Bình Sinh cũng đang tìm Nhậm Kiệt, sắp bắt đầu rồi sao tên nhóc thối đó vẫn chưa đến chứ? Không lẽ phẫu thuật cấy ghép máy móc vào cơ thể trước đó xảy ra vấn đề?
Hắn đang suy nghĩ thì thấy Nhậm Kiệt lấm la lấm lét chạy đến từ bên ngoài sân huấn luyện.
Mấy đội viên nhìn thấy Nhậm Kiệt sinh khí dồi dào đều cảm thấy khó tưởng tượng nổi, dù sao thì hôm đó Nhậm Kiệt bị thương nặng cỡ nào, bọn họ đều nhìn thấy rõ.
Mới có hai ngày đã giống người không sao rồi?
Vệ Bình Sinh thấy Nhậm Kiệt nguyên vẹn cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn tiến lên vỗ vào vai cậu: “Chạy đi đâu vậy? Sao đến muộn thế?”
Vẻ mặt của Nhậm Kiệt đầy căm phẫn: “Chú không biết đâu, mấy chiếc xe riêng đã đậu thành dáng vẻ quỷ gì ở bên ngoài Sở Ti Diệu, con đường an toàn đâu thể lấp kín được? Tôi đã chụp ảnh báo cáo hết, gọi đội giao thông qua đây kéo xe đi.”
“Tôi sắp chụp ảnh đến hết pin điện thoại rồi, đúng là…”
Trên khán phòng có không ít người hùng hổ đi ra ngoài dịch chuyển xe, Mặc Kỷ đang muốn tiến lên phỏng vấn cũng đen mặt, vừa nhận thông báo của đội giao thông, ngay cả xe của truyền thông bọn họ cũng bị kéo đi.
Có cần ngay thẳng như vậy không cậu kia?
Khóe miệng của Vệ Bình Sinh kéo thẳng ra, công trạng của tất cả nhân viên đội giao thông cũng không cao bằng cậu đúng chứ?
“Đừng nói đến cái này nữa, có một chuyện, sáng nay học viên Liệp Ma đã thông báo cho đại đội số 7 chúng ta, đặc cách thu nhận cậu làm học viên của đợt này, hơn nữa còn miễn tất cả học phí tại trường.”
“Đợi tham gia xong sát hạch lần này thì cậu không cần đến Sở Ti Diệu nữa, hãy về nhà chuẩn bị đến học viện Liệp Ma báo cáo đi.”
Hắn vừa thốt ra lời này, ánh mắt của mấy đại đội trưởng đều thẳng ra, Lâm Hoài Nhân bọn họ càng há to miệng hơn.
Đù?
Học viện Liệp Ma?
Có nhầm không đấy?
Vậy mà học viên Liệp Ma lại nhận người ở bên ngoài? Cho dù là học sinh khá giỏi trong trường cấp 3 Thần Võ cũng phải vắt óc chen vào trong đấy.
Nhậm Kiệt cậu có tài có đức gì chứ?
Thật ra ngay cả Vệ Bình Sinh cũng mơ màng, học viện Liệp Ma chiêu sinh đến tận Sở Ti Diệu rồi ư?
Dù Nhậm Kiệt đã thức tỉnh năng lực, trở thành gen võ giả, nhưng năng lực Hỏa Diễm vốn không hiếm có, kém những người tu luyện 3 năm trong trường cấp 3 Thần Võ không chỉ là một tí thôi đâu.
Nhưng đây là chuyện lớn, Vệ Bình Sinh rất ủng hộ, hiểu không?
Nhậm Kiệt ngây ra, động tác của người ở Sở Trấn Ma nhanh đấy, đêm qua vừa hẹn xong, hôm nay đã thông báo ra ngoài?
“Không đi! Tôi muốn thăng chức tăng lương ở Sở Ti Diệu, làm lớn làm mạnh, vì nhân dân phục vụ, làm nhân viên Sở Ti Diệu tốt giúp thiên tai và cứu người!”
Nhậm Kiệt nói xong, vẻ mặt còn kiêu ngạo.
Vệ Bình Sinh: ?
Một cú gõ đầu nện lên trên đầu Nhậm Kiệt.