Nó thấy Nhậm Kiệt đã tỉnh thì vội vàng kéo mấy món đồ nội y qua, nhét vào tay cậu như dâng hiến vật báu, có vẻ nịnh bợ.
Chồn trộm bảo?
Trộm? Bảo?
Một tiếng sét đánh tàn khốc bổ xuống đầu của Nhậm Kiệt vào ngày trời trong.
Đù!
Không ngờ con chồn này bận rộn cả đêm để trộm đồ đến đây?
Mi trộm nội y làm cái quái gì chứ?
Lại nói, chiếc quần lót thủng bốn lỗ thật sự là của con người mặc?
Trên mông mọc răng đúng không?
Nhậm Kiệt tóm con chồn trộm bảo lên, lắc lư điên cuồng.
“Mi giỏi thật đấy? Trộm mấy thứ kia làm gì vậy? Vá lại làm áo cà sa à? Hay là làm tấm vải cho trăm họ?”
Chồn trộm bảo ấm ức, chỉ chỉ vào ngăn kéo mà tối qua Nhậm Kiệt dọn dẹp.
Nhậm Kiệt đỡ trán, không ngờ hôm qua cậu dọn dẹp áo lót quần trong cho Đào Yêu Yêu khiến nó tưởng rằng những thứ đó là bảo bối mà bản thân quý trọng?
Nên trộm đến cho mình để lấy lòng?
Lúc này, Nhậm Kiệt thật sự không biết nói cái gì cho phải, cậu chỉ biết dở khóc dở cười.
“Mau! Mau thu dọn lại cho tao, tối hôm nay, trộm đến như thế nào thì trả lại như vậy cho tao!”
“Nếu không sẽ lấy mi làm khăn choàng cổ đấy!”
Vẻ mặt của chồn trộm bảo buồn rười rượi, đáp xuống đống nội y, ánh sáng trắng lấp lóe ở trên bụng, vậy mà lại có một cái lỗ của túi nguyên thủy, sau đó nhét từng món nội y vào bên trong.
Vừa nhét vừa đáng thương nhìn Nhậm Kiệt.
Khóe miệng của Nhậm Kiệt hơi kéo thẳng, hay lắm, cơ thể thì bé vậy mà túi bách bảo lại đựng được nhiều như thế?
Lấy ra làm túi không gian có lẽ cũng không tồi nhỉ?
Cậu nhìn thời gian, sắp không kịp nữa rồi, hôm nay là ngày Sở Ti Diệu kiểm tra chuyển chính thức.
“Ở nhà thành thật chút đi, đợi tao quay về.”
Nhậm Kiệt nói xong thì đeo túi xách, lắc mình đi ra khỏi phòng.
“Dì An Bình, con không ăn bữa sáng đâu, đến Sở Ti Diệu trước đây!”
Nhưng lại thấy An Bình có vẻ mặt nghiêm túc kéo cánh tay của Nhậm Kiệt lại: “Tiểu Kiệt, hay… hay là con tìm đối tượng đi, dì sẽ ủng hộ con hết mình, con lớn vậy rồi, cũng… cũng đã đến độ tuổi tìm đối tượng, cứ luôn kìm nén như vậy sẽ hỏng mất đấy!”
Nhậm Kiệt: ?
Mới sáng sớm, sao dì An bình đột nhiên nói như vậy?
“Ha ha ha, nói gì đấy, con vẫn còn nhỏ, tìm đối tượng thì quá sớm, đi đây đi đây!”
An Bình lo lắng: “Tiểu Kiệt! Đi ra ngoài gặp phải nhân viên trị an thì nhớ né đi ha, đừng để bị bắt đấy!”
Nhậm Kiệt: ?
Tổng bộ đại đội số 7 Sở Ti Diệu Cẩm thành mới sáng sớm đã náo nhiệt khác thường.
Có một vòng người ngồi vây lại phía bên sân huấn luyện, đều là người dân ở gần đây được mời đến quan sát nghi thức sát hạch, tiện thể còn có thể phổ cập kiến thức cứu viện.
Phóng viên truyền thông, xe chuyển sóng của đài truyền hình cũng đều vào chỗ, camera cũng như máy ảnh đều được lắp xong.
Bầu không khí ở hiện trường nóng đến cực điểm, dù sao thì sát hạch đội thanh huấn mỗi năm của Sở Ti Diệu cũng là trọng điểm tuyên truyền, được xem là hoạt động truyền thống.
Một mặt có thể làm tăng lòng tin của người dân lúc xảy ra ma tai, cũng có thể thu hút nhiều người hơn tham gia báo danh đội thanh huấn, truyền huyết dịch tươi mới cho Sở Ti Diệu.
Thậm chí ngay cả mấy học viên của học viện Liệp Ma Cẩm thành cũng đến đây xem.
Lúc này, trong khán phòng có một chỗ nhìn rất chăm chú.
Khương Cửu Lê vừa phỏng vấn xong đeo kiếm ngồi trong khán phòng, đôi mắt to không ngừng nhìn về võ đài, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng ánh mắt của mọi người vốn không bị Khương Cửu Lê thu hút mà bị thiết giáp hình người bên cạnh cô thu hút sự chú ý.
Thân cao hơn 2 mét, thể trọng tuyệt đối vượt quá 175kg, cơ bắp trên người như sắt thép, làn da trắng như tuyết, lưng hùm vai gấu, thể hình kinh khủng, đơn thuần là một chiếc xe tăng hình người.
Càng kinh khủng hơn là đấy còn là con gái.
Để mái tóc dài màu vàng kim buộc thành đuôi ngựa, mặc đồ thể thao màu trắng trông rất đẹp mắt, ngũ quan thanh tú, mang khuôn mặt của con nít, ít nhiều cũng có tí đáng yêu.
Quái vật khổng lồ ngồi ở bên cạnh Khương Cửu Lê, cho dù Khương Cửu Lê có đẹp chăng nữa cũng không cách nào thu hút ánh mắt của mọi người lên trên người mình.
Cả người đều bao trùm bóng mờ của Barbie kim cang khiến thân hình cô vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Mặc Uyển Nhu đưa tay ra che ánh nắng mặt trời, không khỏi oán giận: “A a a! Nắng quá đi, có nhiều cách kiếm điểm sao cứ đến đây làm gì? Được chị gái tôi phỏng vấn rồi đúng không? Hi hi!”
Âm thanh của cô cực kỳ ngọt ngào, hoàn toàn không phù hợp với hình thể đó.
Người vừa rồi phỏng vấn Khương Cửu Lê là chị họ của Mặc Uyển Nhu, Mặc Kỷ.
Khương Cửu Lê cười nói: “Viện trưởng nhờ tôi đến đây làm ít việc, tiện thể xem có thể kiếm điểm học kỳ hay không, tốt biết mấy?