Chương 58: Tên trộm

“Em gái, cô không biết à, tiểu khu của chúng ta có kẻ trộm nội y đấy, nội y của nữ sinh được phơi trên sân thượng của toàn bộ khu dân cư cũ đều mất hết rồi.”

“Đâu chỉ vậy? Không chỉ là đồ được phơi mà ngay cả đồ giặt xong đặt trong tủ cũng mất luôn, lớn có bà cụ 93 tuổi, nhỏ có cô gái đang ngồi trên ghế nhà trường, không một ai thoát khỏi cả.”

“Chỉ trong một đêm đã trộm hết toàn bộ 1073 hộ của tiểu khu, nếu như đăng lên mạng bán mùi vị nguyên thủy thì hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy?”

An Bình trừng to mắt, thế giới quan trực tiếp sụp đổ.

Trộm hết cả tiểu khu chỉ trong một đêm? Vậy tên trộm nội y cũng thật sự bận rộn đấy?

Lại nói, thật sự có người nguyện bỏ tiền mua của bà cụ 93 tuổi à… chậc!

Bọn họ càng nói thì càng giận.

“Không chỉ đồ trong tủ bị trộm, tôi… đêm qua tôi ngủ rõ ràng có mặc, sáng mai thức dậy thì không còn nữa, mà tôi lại không có tí phát hiện nào cả, hắn, hắn đã làm gì tôi rồi, hu hu hu!”

“Ngay cả đồ mặc trên người mà hắn cũng cuỗm luôn!”

“Chưa hết! Ngay cả cái quần cũ chiến đấu hao tổn bị thủng bốn lỗ của chồng tôi cũng biến mất rồi, cô nói xem đây là chuyện mà con người làm ra à?”

“Em gái, cô hãy bớt giận, nói thật, không cho chồng cô ít tiền tiêu vặt thay quần mới cho anh ấy à?”

Nhóm cư dân trong tiểu khu hoàn toàn điên cuồng.

Ánh mắt của mấy ông chồng cũng giận đến đỏ lên!

“Đừng để ông đây biết là ai làm, nếu không sẽ chặt đầu dưa xuống cho hắn đặt ở mông!”

Lúc này, nhân viên trị an cũng che mặt, làm việc nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy vụ án biến thái như vậy.

Không chút manh mối, không tra được gì từ camera giám sát, hiện tại chỉ có thể xác nhận một điều, với lượng công việc lớn như vậy tất nhiên phải là người quen thuộc tiểu khu hoặc có đội gây án làm ra.

Nhưng manh mối quá ít khiến việc điều tra lâm vào cục diện bế tắc.

Lúc này An Bình cũng sợ sệt: “Có… có khi nào là mấy người của tập đoàn Sơn Hà làm tình nguyện vào tối hôm qua.”

Vừa nói đến đây thì mọi người lập tức tỉnh ngộ ra.

“Đúng đúng đúng, rất có khả năng! Nhân viên trị an, mấy anh điều tra tập đoàn Sơn Hà đi, tối qua…”

Mới sáng sớm, trong khu dân cư đã náo nhiệt khác thường.

An Bình vội vàng chạy về phòng mình, thấy không mất mát gì cả thì thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, Yêu Yêu…”

An Bình lại chạy đến phòng của hai người Nhậm Kiệt, mở cửa ra.

“Yêu Yêu mau dậy đi, dì nói con nghe, tối qua trong tiểu khu đã xuất hiện…”

Nhưng An Bình chưa nói xong đã trợn to mắt, hóa đá ngay tại chỗ.

Trong căn phòng mười mấy mét vuông chất đầy nội y quần đùi với màu sắc rực rỡ, phải gọi là chồng chất như núi.

Cả người Nhậm Kiệt bị chôn vùi dưới đống nội y, nằm ngáy ồ ồ, trên đầu còn trùm cái không có rua.

Thế giới quan của An Bình lần nữa sụp đổ.

Tìm thấy… tên trộm nội y rồi nè!

Người ở đây, nhân chứng vật chứng cũng ở đây nè!

Nhậm Kiệt nghe thấy động tĩnh mở cửa thì gãi đầu: “Hửm! Sao vậy?”

An Bình: !

Cô đóng mạnh cửa lại, giả vờ chưa từng vào phòng, vẻ mặt khiếp sợ, lảo đảo trở về phòng của mình.

Nhậm Kiệt cũng đã tỉnh, lúc cậu đang muốn dụi mắt thì chiếc áo lót màu trắng trượt từ trên đầu xuống.

“Hả?”

Cậu lại mở mắt nhìn nội y chất đầy trong phòng, cả người đều choáng váng.

“Đù!”

Tiếng “đù” này khiến Đào Yêu Yêu tỉnh lại từ trong mộng, mơ màng ngồi dậy.

“Anh trai? Sao vậy?”

Nhậm Kiệt bị hù sải bước tháo chạy, kéo tấm chăn qua cuốn em gái ruột lại, sau đó bịt kín đầu đuôi, cuốn Đào Yêu Yêu thành con sâu róm.

Đào Yêu Yêu giãy giụa không ngừng ở trên giường.

“Hự hự hự! Thả em ra, anh trai! Có phải anh đã làm chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy hay không? Cho em xem! Mau cho em xem! Em cũng có thể không phải là người!”

Lúc này Nhậm Kiệt đều tê dại, đù, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Những nội y cũ kỹ này từ đâu ra thế?

Chẳng lẽ tối qua dùng hết sương mù cảm xúc, ác ma nguyên tội của bản thân lên sóng, mở hình thức biến thái ra, mà những đồ nội y này đều là nửa đêm cậu mộng du đi ra ngoài trộm về?

Nhậm Kiệt đau cả đầu, vội vàng kiểm tra không gian hồ kính.

Kết quả, vừa nhìn lại càng bối rối hơn.

Trên mặt hồ toàn là sương mù cảm xúc bồng bềnh, nhiều đến đáng sợ, lúc cậu dâng hiến tấm lòng cho bầy bồ câu ở trên quảng trường cũng không có được nhiều đến vậy.

Sương… sương mù cảm xúc ở đâu ra vậy?

Thuận theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy được nhóm người đông nghịt đang tìm kiếm manh mối bốn phía với nhân viên trị an ở trong tiểu khu.

Mặt của Nhậm Kiệt càng đen hơn.

Chẳng trách sương mù cảm xúc lại nhiều đến vậy, bây giờ cậu đã biết nơi bắt đầu của những đồ nội y này rồi.

Không phải cậu mộng du làm ra thì còn ai làm nữa?

Ngay lúc này, con chồn trộm bảo màu trắng thuần bò ra khỏi đống đồ nội y.