Chương 53: Đi nhìn ngắm ngọn gió của vận mệnh thôi~

Nhậm Kiệt chuyển chủ đề:

“Sao chị cứ nhất định phải lôi kéo tôi vào Sở Trấn Ma vậy? Đối với chị mà nói thì công việc của nhân viên Sở Trấn Ma đáng để chị liều mạng đến thế à?”

Nghe câu hỏi, Dạ Nguyệt bật cười: “Tôi à? Tôi rất thích công việc của nhân viên Sở Trấn Ma, tôi vốn sinh ra ở Cẩm thành, nơi này chính là nhà của tôi.

Tôi thích bầu không khí ở Cẩm thành ma tai nhưng sự hiện diện của ma tai đã phủ một lớp sương mù lên cả thành phố.

Rất nhiều bạn tiểu học, bạn trung học của tôi, ngay cả những người hàng xóm thân quen đều bị chết trong ma tai, cảm giác này không chân thật chút nào cả, rõ ràng là người đang sống sờ sờ, ở rất gần cậu nhưng bỗng một ngày nào đó họ không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa...

Thế nhưng... dường như mọi người đã sớm thích nghi với cuộc sống như vậy, chỉ mong rằng việc xui rủi đừng xảy ra trên người mình. Lúc đó, tôi chỉ ước: nếu thế giới này không có ma tai thì tốt biết bao?”

Nói đến đây, ánh mắt Dạ Nguyệt lộ rõ sự phiền muộn, đưa tay vén mấy sợi tóc đang bay loạn xạ ra sau vành tai.

“Cậu biết không? Điều đáng sợ thật sự không phải là ma tai đã đoạt đi bao nhiêu mạng người mà là nó khiến mọi người hình thành thói quen đối với việc nhìn thấy sinh mệnh dần dần mất đi, thế giới này vốn không nên như vậy...

Còn tôi luôn cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt. Chính vì cảm giác đó mà tôi đã thức tỉnh trở thành thần quyến giả vào năm 15 tuổi.

Từ đó, bản thân cũng thêm một phần trách nhiệm, nếu đã trở thành người được thần minh chọn trúng thì cũng phải làm điều gì đó, không phải ư?”

Nói đến đây, Dạ Nguyệt chỉ lên mặt trăng tròn ảm đạm trên bầu trời kia.

“Tôi tên Dạ Nguyệt, có nghĩa là trăng sáng trên bầu trời. Nhưng điều đáng buồn là từ lúc tôi sinh ra đến giờ chưa từng được ánh trăng chiếu rọi qua...

Tôi muốn đoạt lại ánh trăng từng thuộc về nhân loại, rồi sẽ có một ngày ánh trăng tưới mát lên vùng đất màu mỡ của Đại Hạ!

Đúng là con đường ngày rất khó đi, cũng như phải trải qua nhiều sinh ly tử biệt nhưng... mỗi lần tôi nhớ đến việc mình đã trấn áp được một trận ma tai, giết được một ác ma thì sẽ có người nhờ đó mà được cứu sống, gia đình họ sẽ không tan, người thân họ cũng sẽ không vì đó mà rơi lệ. Thế thì mọi thứ đều đáng giá.”

Dạ Nguyệt nhìn về phía bầu trời đêm Cẩm thành, quang mang nhảy múa trong đôi mắt cô.

“Dạ Nguyệt tôi nguyện chiến đấu vì những ngọn đèn được thắp sáng trong hàng trăm ngàn gia đình, vì mọi điều tốt đẹp trên khắp thế giới này!

Nhậm Kiệt, hãy gia nhập Sở Trấn Ma, kề vai chiến đấu cùng với tôi!”

Khoảnh khắc này, lòng Nhậm Kiệt bỗng xúc động khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Dạ Nguyệt.

Thật ra, từ tận đáy lòng mình, Nhậm Kiệt rất kính nể Dạ Nguyệt. Bất cứ ai sẵn sàng đấu tranh và thực hiện lý tưởng của mình đều đáng kính trọng.

Nhưng bản thân cậu không hề có lý tưởng cao thượng như vậy.

Cậu chỉ muốn sống thật tốt những ngày trước mắt.

“Không đi!”

Dạ Nguyệt đã moi hết tim gan rồi mà vẫn không đả động được cậu ư?

“Nếu... nếu như Sở Trấn Ma cung cấp cho cậu không chỉ thuốc ức chế mà là một loại linh dược có thể loại trừ một phần ma ấn, thì sao?”

Ngay lúc này, ánh mắt Nhậm Kiệt bỗng nhiên khựng lại.

“Thật ư? Chị không gạt tôi chứ? Thật sự có loại thuốc này à?”

Ma ấn không cách nào bị loại trừ, càng không thu hẹp diện tích mắc bệnh mà sẽ chỉ khuếch tán càng lớn, thuốc ức chế chỉ có thể ức chế tốc độ sinh trưởng của ma ấn, đây là kiến thức cơ bản.

Dạ Nguyệt nghiêm túc nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ lấy chuyện này ra lừa cậu à? Một số dữ liệu nghiên cứu tiên tiến và thí nghiệm quân đội sẽ không công bố ra công chúng.

Tôi nghe nói có một loại linh dược gọi là linh thảo đèn lồng, có tác dụng loại trừ ma ấn, đồng thời giảm bớt tình trạng bệnh Ma Ấn.”

Nhậm Kiệt chân thành nói: “Nếu các chị có thể cung cấp linh thảo đèn lồng cho tôi thì tôi nghĩ tôi có thể gia nhập Sở Trấn Ma.”

Dạ Nguyệt sáng mắt lên, cuối cùng cũng thuyết phục được rồi à?

Dạ Nguyệt cười tươi rói, rồi đứng thẳng người trên lan can!

“Haha~ Thật chứ?”

Một cơn gió đêm thổi mạnh qua làm mái tóc đen của Dạ Nguyệt bay loạn xạ, hai tay cô giang rộng, miệng nở nụ cười thật tươi.

Cô trông ngây thơ như đứa trẻ, đứng trên lan can duy trì cân bằng, đưa bàn tay trần lên vuốt tóc:

“Đi thôi, thiếu niên~ đi nhìn ngắm ngọn gió của vận mệnh nào~

Trên người cậu có điểm đặc biệt, tôi nghĩ tương lai của cậu nhất định sẽ rất đặc sắc.”

Ngay khoảnh khắc này, bóng đêm và Dạ Nguyệt dung hợp hoàn mỹ với nhau, có thể nói là tuyệt đẹp.

Nhậm Kiệt lườm cô:

“Ngắm gió cái rắm á! Chị bị gió thổi tốc váy rồi kìa, ở đó mà cười ngớ ngẩn cái gì? Có điều, chị cũng thẳng thắn nhỉ, quần băng lụa màu đen à? Được hơn gái đầu chó rồi đấy.

Còn đặc biệt? Hừm, đặc biệt ngầu!”