Chương 54: Đi nhìn ngắm ngọn gió của vận mệnh thôi~ (2)

Mặt Dạ Nguyệt ửng đỏ, vội che váy, rồi nhảy từ trên lan can xuống, hung dữ trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt.

“Không phải cậu đã đồng ý gia nhập Sở Trấn Ma rồi ư?”

Nhậm Kiệt nhếch miệng cười:

“Chị thật sự cho rằng tôi là một thiếu niên cấp hai chỉ cần tùy ý lắc lư là nhiệt huyết xông lên đầu à?

Chị phải đem linh thảo đèn lồng tới cho tôi trước thì tôi mới gia nhập chứ, đâu phải cứ khua môi múa mép vậy là khiến tôi động tâm đâu!”

Dạ Nguyệt tối sầm mặt mày: “Chẳng lẽ một tổ chức tầm cỡ như Sở Trấn Ma lại đi lừa gạt cậu ư?”

Nhậm Kiệt nhún vai: “Chị có đại diện cho Sở Trấn Ma đâu mà đòi tôi tin?”

Thân hình Dạ Nguyệt lóe lên, chắn ngay lối ra vào tháp.

“Không được! Tôi nhất định sẽ giao linh thảo đèn lồng đến tận tay cậu nhưng cậu phải gia nhập Sở Trấn Ma trước.”

“Nếu không~ Hôm nay, cậu đừng hòng đi xuống, trên tháp này chỉ có một cánh cửa thôi~”

Nói xong, Dạ Nguyệt giở chút trò xấu, nhìn về phía Nhậm Kiệt!

Nhậm Kiệt chế nhạo: “Ô hô! Thế à?”

Nói xong, không đợi Dạ Nguyệt phản ứng, cậu thình lình lật người nhảy qua lan can, quay lại vẫy tay tạm biệt cô~

“Hẹn gặp lại~”

Sau đó, cậu thả người nhảy xuống!

Dạ Nguyệt: !!!

“Ớ ớ ớ! Cậu làm gì vậy?”

Độ cao của que diêm này đã vượt qua 1000 mét, bản thân cô cũng không dám nhảy xuống trong tình huống không có biện pháp bảo hộ nào.

Thế mà cậu lại nhảy thẳng xuống, không muốn sống nữa à?

Dạ Nguyệt vội vã vọt tới, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Nhậm Kiệt rơi từ đỉnh tháp xuống, bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, ngay cả những binh lính canh gác bên dưới cũng la hét vang dội.

Tốc độ cậu rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Chỉ thấy dưới đôi chân Nhậm Kiệt nở rộ hỏa diễm mãnh liệt, sử dụng 2 Phần Thiêu, lực đẩy mạnh mẽ trực tiếp làm cho Nhậm Kiệt điên cuồng giảm tốc.

Thế là, cánh tay máy ngắm chuẩn vào thân tháp bắn mạnh ra, bàn tay đập thẳng lên thân tháp, kích hoạt chế độ leo núi dạng hút.

Nó kéo theo Nhậm Kiệt, cả đoạn đường toàn tia lửa điện, cứ như vậy bình yên vô sự đáp xuống đất.

Trước những đôi mắt ngơ ngác của lực lượng phòng vệ, cậu bỏ chạy bằng đôi chân trần.

Chứng kiến cảnh tượng này, khóe miệng Dạ Nguyệt giật giật.

Chỉ là lính mới cấp 1 mà lá gan đã to như vậy rồi ư?

Thế cũng được à?

Bất luận thế nào, mục đích lôi kéo Nhậm Kiệt nhập bọn đã đạt được, cô vẫn nên báo lại với sở trưởng.

“Thẩm sở trưởng, nhiệm vụ hoàn thành rồi, Nhậm Kiệt đã đồng ý gia nhập Sở Trấn Ma.”

“Thật sao? Tốt quá rồi! Dạ Nguyệt, cô thật không hổ là cánh tay phải đắc lực của tôi!”

“Nhưng cậu ấy có điều kiện là yêu cầu Sở Trấn Ma cung cấp thuốc ức chế và linh thảo đèn lồng để chữa bệnh Ma Ấn cho em gái cậu ấy, Sở Trấn Ma chúng ta có thể đáp ứng được không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng loạt soạt.

Trong văn phòng, Thẩm Từ nhảy từ dưới đất lên.

“Cái gì? Linh thảo đèn lồng? Mỗi thuốc ức chế thôi thì cũng được, lại còn thêm linh thảo đèn lồng ư? Cái này... chuyện này... cô thật dám hứa nhỉ?”

Dạ Nguyệt vò đầu: ??? “Sao vậy?”

Thẩm Từ nghiến răng: “Dự toán quý sau của tiểu đội các cô giảm một nửa!”

Dạ Nguyệt: ???

“Hả?”

“Sở trưởng à! Tôi là cánh tay phải đắc lực của ngài mà!”

“Tôi khinh! Cánh tay này, không cần cũng được!”

Thẩm Từ vỗ trán, linh thảo đèn lồng ư? Cái thứ thuộc dạng hiếm có khó tìm này mà cũng đem ra đùa được à! Bắt buộc phải thuyết phục được người ta, nếu không có bán bản thân đi cũng không móc ra được!

Sắc mặt Thẩm Từ càng đen hơn khi nhìn thấy tòa thành thiếu nữ ngọt ngào mà ông đã dày công xây dựng lại một lần nữa rơi lả tả trên mặt đất.

“Alo? Tổng sở trưởng phải không?”

Nhân lúc màn đêm buông xuống, Nhậm Kiệt lặng lẽ trở về nhà, An Bình đã ngủ say.

Trong phòng, Đào Yêu Yêu đang ngồi trước máy tính, một tay gõ phím như bay, lướt web không ngừng nghỉ.

Từ khi mắc bệnh Ma Ấn, cô bé không thể đến trường, đi lại khó khăn, chỉ có thể tự học ở nhà, có lẽ máy tính chính là cách duy nhất để cô bé tiếp cận thế giới bên ngoài.

Đừng nhìn Yêu Yêu còn nhỏ, cô bé rất có năng khiếu về máy tính.

Thậm chí còn thiết kế riêng một trang web tìm việc làm thêm cho Nhậm Kiệt, việc Nhậm Kiệt nhận được nhiều công việc như vậy có liên quan trực tiếp đến Đào Yêu Yêu.

“Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ? Muốn tu tiên à? Đừng nhìn gần máy tính như vậy, sẽ bị cận thị đấy!”

Nhậm Kiệt cằn nhằn như một bà mẹ già.

Đào Yêu Yêu đắc ý nói: “Tu tiên? Hừ, cô gái xinh đẹp em đây là giáo chủ của giáo phái Ngủ Nướng, đã có 15 năm kinh nghiệm, anh nghĩ em sợ quầng thâm mắt sao?”

“Này này này, anh mau nhìn xem, không biết là ai mà vừa có đức vừa có tài, đúng là tấm gương sáng cho chúng ta học tập, hình mẫu lý tưởng, lũ hiện thực biến đi, a ha ha...”

Nhậm Kiệt nghiêng đầu nhìn sang, đột nhiên sắc mặt cứng đờ.

Chỉ thấy trên hot search thành Cẩm, tin đầu tiên là:

“Chấn động, bồ câu ở quảng trường Tự Do đồng loạt bị tiêu chảy, gây ra trận mưa phân chim quy mô lớn, kéo dài nhiều giờ, hàng trăm người bị ảnh hưởng! Quảng trường biến thành địa ngục trắng!”