Đãi ngộ của Sở Trấn Ma cũng rất tốt, tiền lương cao, phúc lợi nhiều, cậu muốn ngũ hiểm nhất kim đều có, về phần hệ số nguy hiểm thì cậu không cần phải lo lắng, cậu còn rất yếu, trên sở sẽ không để cậu đi chấp hành nhiệm vụ ở tuyến đầu đâu.
Thậm chí còn có thể xin một chân vào học viện Liệp Ma cho cậu, tiến hành hệ thống huấn luyện giáo dục với cậu. Thế nào? Cậu động lòng chưa? Cậu...”
Còn không để Dạ Nguyệt nói hết, Nhậm Kiệt nói một cách kiên định:
“Không gia nhập!”
Dạ Nguyệt giật giật khóe miệng:
“Tại sao chứ? Cậu không suy nghĩ cân nhắc chút nào à?”
Chị đây nói suốt nửa ngày, phí nước bọt, công toi rồi hả?
Nhậm Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Nguyệt:
“Nói thật, tôi rất kính nể các chị, các chị bảo vệ quốc gia, bảo vệ toàn bộ nhân tộc, vì thế ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, thậm chí còn không tiếc dâng hiến sinh mạng của bản thân!
Nhưng tôi thì khác, điều tôi muốn bảo vệ là gia đình, gia đình nhỏ bé đó là cả thế giới với tôi...
Tôi sợ chết, tôi cảm thấy việc hy sinh vì người không quen biết là chuyện hết sức ngu ngốc, ngốc được tôn kính, ngốc được người ta khâm phục!
Nhưng bẩm sinh tôi không phải người như vậy. Cho đến hôm nay tôi cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, tại sao chị lại có thể đánh cược tính mệnh, ngăn chặn tấn công vì tôi, nếu đổi lại là tôi thì tôi không làm được... trong nhà vẫn còn người đợi tôi trở về, tôi không muốn chết...”
Dạ Nguyệt không cam lòng, nói: “Vậy việc cậu gia nhập Sở Ti Diệu có khác gì đâu? Mới hôm qua, cậu còn mạo hiểm tính mạng của mình để cứu một đứa trẻ!
Cậu có thể vào Sở Ti Diệu, tại sao lại không thể gia nhập Sở Trấn Ma?”
Nhậm Kiệt lắc đầu: “Không giống, tôi gia nhập Sở Ti Diệu là vì tiền, cứu đứa trẻ kia cũng là vì tiền, chỉ có điều chẳng may bị vận rủi đập trúng người mà thôi...
Đã chết một lần thì sẽ càng nhìn rõ hơn, rốt cuộc bản thân quan tâm nhiều đến mức nào với người quan trọng của mình.
Thật ra... tôi hơi ghét nhân viên Sở Trấn Ma. Chắc chị đã đọc qua tư liệu về tôi rồi: ba, mẹ, em trai tôi đều chết bởi Tấn thành ma tai. Cô có biết không? Bọn họ chết không phải vì đòn tấn công trực tiếp bởi ác ma...
Mà chết bởi đòn tấn công của nhân viên Sở Trấn Ma, đòn công kích của hắn bị ác ma bật ngược ra, cắm vào mặt đất, dư sóng làm nổ sập nhà...”
Ánh mắt Dạ Nguyệt ảm đạm: “Nhưng... nhưng mà...”
Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao: “Tôi biết là chuyện này không thể trách nhân viên Sở Trấn Ma nhưng... trong lòng sẽ có vướng mắc, đúng không?
Mỗi người đều có thứ mà bản thân muốn bảo vệ, không liên quan đến mạnh hay yếu, chị bảo vệ quốc gia, tôi bảo vệ gia đình...
Dạ Nguyệt... chúng ta không phải người đi cùng đường, có thể tôi thế này là rất ích kỷ nhưng tôi không thẹn lới lương tâm.”
Dạ Nguyệt hít một hơi thật sâu:
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cậu cố gắng kiếm tiền như vậy là vì chữa bệnh cho em gái à?”
Nhậm Kiệt khẽ giật mình, không hề có ý định giấu diếm: “Vì... thuốc giảm đau rất đắt, thuốc ức chế cũng rất đắt, thẩm tách bằng ion càng đắt hơn...
Nếu không vì tôi thì gia đình ba người Yêu Yêu sẽ sống rất hạnh phúc, có lẽ Yêu Yêu cũng sẽ không mắc căn bệnh này...”
Dạ Nguyệt chân thành nhìn sang Nhậm Kiệt:
“Nếu cậu muốn chữa khỏi bệnh cho em gái mình thì cậu bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, gia nhập Sở Trấn Ma là con đường tắt để cậu mạnh lên nhanh nhất.
Đúng vậy! Đến nay nhân loại vẫn không cách nào đẩy lùi căn bệnh Ma Ấn nhưng đáp án nhất định tồn tại ở trong ma vực Đãng Thiên!
Nước không còn thì nhà sao tồn tại nổi? Nhậm Kiệt, gia nhập Sở Trấn Ma đi, cậu nhất định sẽ không hối hận đâu.”
Nhậm Kiệt vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Nếu như trên đời này có thuốc chữa được bệnh Ma Ấn thì tôi nhất định sẽ tìm được.
Không gia nhập Sở Trấn Ma, tôi cũng có thể trở nên mạnh hơn.”
Dạ Nguyệt hơi thất vọng, suy nghĩ của một người không phải thứ có thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn.
Nếu đã như vậy, cô chỉ đành tung ra tuyệt chiêu.
“Nếu tôi nói Sở Trấn Ma có thể cung cấp thuốc trị liệu bệnh Ma Ấn cho cậu thì sao?”
Nhậm Kiệt giật mình, cậu bắt đầu do dự rồi...
Nhưng rất nhanh, sự do dự này liền biến mất.
“Chị nói thuốc ức chế à? Không cần nữa, tôi sắp tiết kiệm đủ tiền rồi, không có bên chị cung cấp thì tôi cũng có thể tự kiếm được.”
Nhậm Kiệt vẫn hiểu rõ đạo lý không ai cho không ai cái gì, muốn có được thứ gì đó thì phải đánh đổi một thứ khác.
Hiện tại, cậu đã là gen võ giả, theo sự thăng cấp của thực lực, con đường kiếm tiền cũng sẽ trở nên nhiều hơn, thậm chí có thể đến công hội Quần Tinh đăng ký trở thành thợ săn, nhà thám hiểm để tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác kiếm tiền.
Dạ Nguyệt hơi rầu rĩ, ra điều kiện vậy mà cũng không dụ được người ư?