Mới rạng sáng nọ, một đám đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo vest đi giày da, đeo kính râm bắt đầu cầm dao phay, lom khom nhổ cỏ. Đám người xách chổi quét sơn, gậy bóng chà, ống thép thì đổi thành cái kẹp đi nhặt ve chai...
Một màn đông đảo công nhân tham gia hoạt động thiện nguyện ái tâm cứ thế mà bắt đầu, hừng hực khí thế.
Nhậm Kiệt bị Dạ Nguyệt kéo đi liên tục, không bao lâu đã ra khỏi khu dân cư rồi.
“Ấy ấy ấy~ Chị định đưa tôi đi đâu? Chắc không phải trực tiếp đưa tôi đến Sở Trấn Ma để trấn áp đâu nhỉ?”
Dạ Nguyệt lườm cậu: “Ai nói? Cứ đi theo đi, tôi dẫn cậu đến nơi hay ho lắm, người bình thường muốn đến còn không có cơ hội đâu!”
Nhậm Kiệt chỉ đành để mặc cho Dạ Nguyệt kéo mình đi, còn Dạ Nguyệt lúc này lại đang nghĩ đến việc mà Thẩm Từ đã dặn dò.
Nghĩ mọi cách kéo Nhậm Kiệt vào Sở Trấn Ma nhưng không được dùng bất kỳ thủ đoạn cưỡng ép nào, càng không thể làm trái với ý nguyện cá nhân của cậu, mà phải chính bản thân cậu muốn gia nhập mới được.
Nếu không sẽ chỉ ép cậu càng tránh xa.
Tuy biểu hiện trước đó của Nhậm Kiệt cực kỳ xuất sắc nhưng cũng không đến mức Thẩm Từ phải tốn công tốn sức như thế để kéo cậu gia nhập họ.
Huống chi Nhậm Kiệt còn rất non nớt, là một con ma mới chính hiệu nên chiến lực hữu ích cũng chẳng được bao nhiêu. Dạ Nguyệt không thể hiểu được tại sao Thẩm Từ lại làm như vậy.
Nhưng cô có thể xác định chắc chắn rằng trên người Nhậm Kiệt có gì đó đặc biệt.
Nếu nhiệm vụ sở trưởng giao cho không thành thì dự toán quý tiếp theo của tiểu đội 3 coi như đi tong, cho nên Dạ Nguyệt phải làm thật tốt công tác thuyết khách này.
Chẳng mấy chốc, Dạ Nguyệt đã dẫn Nhậm Kiệt đến một que diêm (những tòa tháp trắng ở Đại Hạ).
Chỗ này được quân đội, phòng vệ quân của phòng vệ quân Đại Hạ trấn giữ, là một trong những cấm khu quân sự. Dân thường không thể đến gần chứ đừng nói đến việc tham quan.
Nhưng Dạ Nguyệt vừa xuất trình giấy chứng nhận, đoạn đường này có thể nói là thông suốt.
Nhậm Kiệt hơi trợn tròn mắt, cậu không ngờ Dạ Nguyệt sẽ dẫn mình đến đây.
Hàng trăm que diêm đứng sừng sững ở Cẩm thành, chỉ khi đến gần mới cảm nhận được thân tháp khổng lồ và bắt mắt đến thế.
Dạ Nguyệt không hề dừng lại, tiếp tục dẫn Nhậm Kiệt vào trong thân tháp, hai người đi thang máy lên viên cầu màu đỏ rực nằm trên đỉnh cao nhất của que diêm.
Ngay khoảnh khắc Nhậm Kiệt đặt chân lên đó, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi mái tóc cậu bay loạn xạ, cảnh đêm ở Cẩm thành hiện ra rõ ràng trước mắt cậu.
Những ánh đèn neon giống như vô số ngọn lửa trải dài trên đại địa, kéo dài ra ngoài. Càng hướng ra ngoài, đèn đuốc lại càng ảm đạm...
Cả Cẩm thành giống như ngọn nến le lói trong đêm, tuy yếu ớt nhưng cũng có thể xua tan bóng tối.
Dạ Nguyệt chắp tay sau lưng, xoay một vòng, tựa vào lan can, mái tóc đen tung bay theo gió, nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt~
Trong lúc nhất thời, Nhậm Kiệt nhìn ngây người.
Dạ Nguyệt mỉm cười, chớp chớp mắt, nói:
“Thế nào? Nhìn đẹp không?”
Nhậm Kiệt nhướng mày: “Chị? Hay cảnh đêm của Cẩm thành?”
Gương mặt Dạ Nguyệt ửng đỏ, tức giận trừng mắt với Nhậm Kiệt:
“Phong cảnh ấy! Cái tôi hỏi cậu là phong cảnh nhìn từ đỉnh tháp! Mới tí tuổi mà không lo học hành, đầu có toàn thứ gì đâu. Hừ~”
Nhậm Kiệt bật cười, khuỷu tay chống lên lan can, mắt nhìn xuống Cẩm thành, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh phồn hoa như mộng.
“Tại sao chị lại đưa tôi đến đây?”
Dạ Nguyệt ngồi ở một bên lan can, ngửa đầu:
“Hửm~ Tại sao... ai mà biết được? Phong cảnh đẹp như vậy, một mình tôi thưởng thức chẳng phải rất đáng tiếc à?
Cậu có biết tại sao 33 tòa chủ thành của Đại Hạ lại được mọi người gọi là “thành phố tinh hỏa*” không?”
**Tinh hỏa thành thị: thành phố nhìn như những đốm lửa.
Nhậm Kiệt nhíu mày: “Tại sao?”
Dạ Nguyệt đưa tay chỉ về phía Cẩm thành rực rỡ ánh đèn đuốc:
“Cậu nhìn xem...có giống những đốm lửa được châm lên không?
Sau đại tai biến, văn minh nhân loại gần như đã bị hủy diệt. Nhưng về sau gen võ giả xuất hiện, chúng ta liếm láp vết thương xong thì lại đứng lên, tranh với yêu tộc, tranh với linh tộc, huyết chiến với ác ma!
Xây dựng lại thành thị trên đống hoang tàn đổ nát, thắp lên những đốm lửa. Cho đến tận bây giờ, ngoài thành vẫn không được tính là an toàn. Thế nhưng sẽ có một ngày những đốm lửa này sẽ bốc lên, giống như lửa cháy lan đồng cỏ!”
Mà...việc chúng ta đang làm, chẳng lẽ cậu không thấy ngầu à?”
Dứt lời, ánh mắt sáng rực của Dạ Nguyệt nhìn về phía Nhậm Kiệt, giờ phút này, trong ánh mắt của cô toàn là ánh sáng.
Nhậm Kiệt cười: “Ngầu chứ? Sao lại không ngầu?”
Dạ Nguyệt nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng:
“Nè~ Tôi nói... gia nhập Sở Trấn Ma đi, cậu là ma khế giả, vào Sở Trấn Ma, cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.
Đúng là thế giới này có thành kiến với ma khế giả nhưng Sở Trấn Ma không phải không chấp nhận nổi như cậu tưởng tượng. Trên thực tế, ở đây cũng có một bộ phận nhân viên Sở Trấn Ma có xuất thân là ma khế giả.