Chương 27: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

Đao? Đao từ đâu tới?

Nhìn thấy thanh đao đang bay nhanh về phía của quái vật, Lâm Nhất cảm thấy hoảng sợ.

Nếu như không phải Chu Khải phát hiện phía sau hắn có thanh đao đang bay tới hoặc nếu như mình không có kịp thời ngồi xuống, thì thanh đao kia cũng muốn lấy mạng hắn.

Không đợi Lâm Nhất truy cứu, quái vật cách đó không xa đang gầm lên giận dữ.

Ngẩng đầu nhìn lại, xúc tu đang cuốn lấy Lục Lâm Hải đã bị cái thanh đao kia chặt đứt.

Để Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc không chỉ có thế, thanh đao kia không bởi vì đánh trúng quái vật rơi xuống, mà đang lơ lửng giữa không trung, giống như là đang có sinh mệnh tiếp tục phát động công kích.

Thừa dịp quái vật đang bị thanh đao cuốn lấy, Chu Khải nhanh chóng kéo Lục Lâm Hải qua.

“Lục Lâm Hải thế nào rồi?” Lâm Nhất chạy tới, giúp đỡ Chu Khải kéo Lục Lâm hải rời xa khu vực có quái vật.

“Không biết.” Chu Khải lắc đầu, “Nhưng mà còn có hô hấp.”

“Anh không sao chứ?” Chu Vân cũng chạy tới, lo lắng nhìn Chu Khải.

“Yên tâm, anh không sao.”

Nói xong câu đó, Chu Khải ngẩng đầu nhìn về phương hướng mà thanh đao đó bay tới.

Sắc mặt Chu Khải có chút thận trọng, chậm rãi nói: “Có người đến.”

“Là người hay quái vật?” Lâm Nhất hỏi.

“Người.”

Theo tầm nhìn của Chu Khải, dưới ánh trăng, một người đàn ông chậm rãi đi tới.

Người kia để tay trần, dáng người cao lớn, trên lưng còn quấn băng gạc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu rỉ ra.

Người đàn ông hung thần ác sát, mặt hắn rám nắng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm quái vật, trong ánh nhìn lộ ra từng tia hận ý.

“Người kia…” Lâm Nhất cảm thấy diện mạo của người đàn ông có chút quen thuộc, giống như là đã gặp ở đâu rồi.

Lâm Nhất nghĩ nghĩ, kinh hoảng nói: “Tôi nhớ ra rồi! Chú ấy là An Thành Đạo!”

“An Thành Đạo?” Vẻ mặt Chu Khải vô cùng nghi hoặc.

“Chủ của cửa hàng thịt ở gần đường sông An Thành Đạo, hiện nay cảnh sát đang truy nã đào phạm.” Lâm Nhất giải thích, “Tôi thấy tin tức liên quan đến anh ấy trên TV.”

“Vậy là để tránh khỏi bị bắt, chú ấy luôn trốn ở núi Tứ Phương?” Chu Khải nhíu mày.

“Thanh đao kia…” Lại nhìn về thanh đao kia, Lâm Nhất lập tức hiểu được.

Cái thanh đao sắc bén kia, chính là thanh đao để chặt thịt.

“Anh, mọi người mau nhìn kìa!” Sau lưng truyền đến tiếng la của Chu Vân, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Quay đầu nhìn lại, có đồ vật gì đó không ngừng từ sau lưng An Thành Đạo bay ra, tạo thành hình tròn quanh An Thành Đạo.

Một thanh, hai thanh… những thanh đao đang không ngừng chuyển động quanh An Thành Đạo đều là các dụng cụ để làm nghề đồ tể.

Ba thanh thả huyết đao, ba thanh dao róc xương, hai thanh đao chặt xương, một thanh dao cắt thịt, còn có một thanh đao chặt xương màu đen.

An Thành Đạo cau mày, trong mắt tràn đầy sát ý.

Cho dù không có đến gần, Lâm Nhất cũng có thể cảm giác được trên người hắn ta toả ra khí tràng đáng sợ, để cho người ta không khỏi có chút sợ hãi.

Điều khiển thanh đao màu đen bay đến trước mặt, An Thành Đạo nhanh chóng cầm trong tay, bỗng nhiên vọt tới chỗ quái vật.

“Súc sinh, đi chết đi!” Trong miệng An Thành Đạo còn phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếng rống giận dữ làm cho mọi người không rét mà run.

Hắn giơ thanh đao trên tay chém xuống quái vật.

Theo hành động của An Thành Đạo, lần đầu tiên Lâm Nhất cảm nhận được thần sắc sợ hãi trên mặt của quái vật.

Liên đao giống như cẳng tay giơ lên chém lên người An Thành Đạo.