Tầm mắt của bà ta lướt qua Lâm Nhất, nhìn về hướng của đám người Chu Khải phía sau hắn.
“Mẹ biết, nhất định là do những người này làm con hư đúng không?”
“Lâm Nhất, đừng sợ, mẹ sẽ giết bọn chúng. Đến lúc đó, con vẫn là con ngoan của mẹ.”
Liên đao như cẳng tay vung lên, con quái vật này thật sự muốn giết chết hết những người đứng phía sau Lâm Nhất.
“Mang tiểu Vân đi.” Mặt Chu Khải sầm lại, đẩy Chu Vân về hướng của Lâm Nhất.
Liên đao chém xuống, cũng may Chu Khải có thể thông qua hướng gió để phân tích ra hướng công kích của quái vật.
Sau khi đẩy Chu Vân đi, Chu Khải liền lập tức nghiên người tránh né.
Cho dù là Chu Khải né được công kích của nó nhưng cẳng tay của quái vật chém xuống cũng gần bên cạnh hắn.
“Anh!” Sắc mặt Chu Vân trắng bệch, mặc dù hình ảnh trước mặt làm cho cô ấy sợ hãi nhưng cô còn lo lắng an nguy của Chu Khải hơn.
“Lâm Nhất, mang tiểu Vân đi đi!” Chu Khải hét to, hắn giờ thanh đao trong tay lên bắt đầu phản kích.
Mục tiêu của Chu Khải rất rõ ràng, thanh đao trong tay không thể phá được lớp giáp cứng của quái vật, như vậy thì phải công kích những vị trí không có giáp.
Chu Khải nhắm ngay phần bụng của quái vật, dùng sức đâm tới.
Nhưng mà, xúc tu ở phần bụng quái vật không ngừng đong đưa, cho dù năng lực của Chu Khải có tiện lợi thì với tố chất thân thể hắn cũng không thể né tránh hết được.
Mắt thấy có mấy xúc tu mọc đầy gai ngược đang hướng đến Chu Khải, một tiếng gầm giận dữ truyền đến.
“A” Lục Lâm Hải hét lớn một tiếng, giống như là đang đe doạ quái vật, lại giống như là cho chính bản thân mình thêm dũng cảm.
Lục Lâm Hải nhanh chóng vọt lên, bỗng nhiên nhảy lên lưng của quái vật.
Dùng cánh tay vươn ra ghìm chặt cổ quái vật, dắt cuống họng hô to, “Các cậu mau chạy đi.”
Chu Khải nghĩ có thể thừa cơ hội này công kích phần bụng của quái vật, nhưng mà xúc tu không ngừng đong đưa, Chu Khải căn bản là không tiếp cận được.
Trong lúc đó một xúc tu trường đến phía sau lưng, cấp tốc đem Lục Lâm Hải trên lưng quấn lấy.
Sức mạnh của quái vật lớn đến đáng sợ, Lục Lâm Hải không hề có năng lực mà phòng thủ, trong nháy mắt bị quái vật kéo xuống.
Xúc tu càng lúc càng quấn chặt, mặt Lục Lâm Hải đỏ lên, phát ra tiếng gào thét thống khổ.
“Buông cậu ấy ra!” Lâm Nhất gỡ ba lô xuống, từ bên trong lấy ra đồ đã sớm chuẩn bị.
Đó là một bình rượu, bình này đã được Lâm Nhất chế tạo thành một đạn lửa giản dị.
Lâm Nhất cầm bật lửa châm lửa vào miếng vải đã được thẩm thấu rượu ở trong bình.
“Buông cậu ấy ra, nếu không thì đừng trách tao không khách sáo với mày.”
Thông qua tuyến thời gian phát sinh trước đó, Lâm Nhất phát hiện ra được những con quái vật này có nhược điểm là lửa.
Cho nên lần này khi rời đi trốn đi, lâm Nhất đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Trong ba lô của Lâm Nhất chứa rất nhiều rượu đã được chế tạo thành đạn lửa giản dị.
“Lâm Nhất, đứa trẻ chơi với lửa cũng không phải là đứa trẻ ngoan đâu.” Quái vật cũng không bị lửa trong tay Lâm Nhất doạ đến.
Xúc tu quấn Lục Lâm Hải chậm rãi dời xuống, bà ta đem Lục Lâm Hải coi như tấm lá chắn, ngăn trước mặt mình.
“Với lại, mẹ tin tưởng Lâm Nhất nhà chúng ta sẽ không làm tổn thương mẹ.” Quái vật vừa cười vừa nói.
“Mày không phải là mẹ tao!” Lâm Nhất gào thét, “Mau thả cậu ấy ra. Nếu không, tao … tao liền phóng hoả đốt rừng, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.”
“Lâm Nhất, con nói vậy, mẹ thật là đâu lòng nha.”
Xúc tu quấn lấy Lục Lâm Hải ngày càng chặt, Lục Lâm Hải hé miệng, bây giờ hắn còn không có sức lực để phát ra tiếng rên la, chỉ có máy tươi đang chảy xuống từ khoé miệng.
“Tao…” Lâm Nhất cắn răng, đốt lửa lên tấm vải ở miệng bình, “Tao liền mạng với mày!”
Lâm Nhất giơ tay lên, đang định ném bình rượu trong tay ra sau lưng thì bỗng nhiên Chu Khải nhìn lại hắn.
“Lâm Nhất! Mau ngồi xuống!” Chu Khải giống như đã nhận ra cái gì đó, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nghe được tiếng la Lâm Nhất theo bản năng ngồi xuống, cũng ngay giờ khắc này, có một vật gì đó từ đỉnh đầu bay qua, trực tiệp bay đến chỗ quái vật.
Khi nhìn lại, đồ vật vừa rồi từ đỉnh đầu của mình bay qua lại là một thanh đao sắc bén.