Chương 25: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

“Đây cũng không phải là quái vật nha.” Nghe được tiếng gọi Lục Lâm Hải có chút nghi hoặc.

Hắn đẩy Lâm Nhất, nhỏ giọng nói: “Lâm Nhất, đây phải quái vật, người tới là mẹ của cậu mà.”

“Cậu đừng nói chuyện.” Lâm Nhất liếc hắn một cái, ra hiệu đừng có nói chuyện.

“Không phải cậu nói lúc đi không bị phát hiện sao?” Ở bên kia, Chu Khải đang nhìn bên ngoài lùm cây, sau đó nhìn lại Lâm Nhất hỏi.

“Tôi xác định lúc đi thì bọn chúng đã ngủ thiếp đi rồi.” Lâm Nhất cũng nghĩ không thông.

Từ lúc trốn đi, hắn luôn liên tục xác nhận hai con quái vật trong nhà đã ngủ.

“Lâm Nhất, sao con không trả lời mẹ?” Âm thanh bà ta ngày càng gần Lâm Nhất cũng càng lúc càng khẩn trương.

Chu Khải cũng như vậy, thanh đao lúc đầu được để trong bao, mà giờ đây đã bị hắn cầm chặt trong tay.

“Lâm Nhất, mau ra đây đi, mẹ tới đón con về nhà.”

“Đêm hôm khuya khoắt, ở trên núi rất lạnh. Nếu bị cảm lạnh cơ thể sẽ không tốt đâu. Mẹ sẽ đau lòng.”

‘Đúng vậy, nếu bị cảm, thì lúc bắt đầu ăn sẽ không được ngon.’ Lâm Nhất cắn răng, ở trong lòng tự nhủ.

“Lâm Nhất, chúng ta thật sự sẽ không đi ra sao?” Có lẽ vì giọng nói của bà ta thể hiện sự lo lắng, làm cho Lục Lâm Hải có chut dao động.

Lâm Nhất phát hiện một chút khác thường, nhíu mày nói: “Có chút không đúng.”

“Nếu như lúc tôi trốn đi bị phát hiện, tại sao con quái vật này lại muốn chờ đến bây giờ mới ra tay?”

“Ngay tại lúc tôi ra cửa ngăn lại hoặc là ngay thời điểm chúng ta tập hợp, giết chúng ta không phải tốt hơn sao?”

“Không lẽ…” Chu Khải nghĩ nghĩ nói, “Có người tiết lộ hành động của chúng ta hay sao?”

Sau khi nói đến đây, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về hướng của Lục lâm Hải.

“Các cậu nhìn tôi làm gì?” Lục Lâm Hải vội vàng giải thích, “Tôi bị oan, tôi thề là tôi chưa từng nói với bất kỳ ai về chuyện này cả.”

“Với lại tôi cũng không biết số điện thoại của ba mẹ Lâm Nhất.”

“Anh…” Bỗng nhiên Chu Vân giật giật Chu Khải, cẩn thận nói, “Hình như không nghe thấy tiếng bước chân nữa.”

Nghe được lời nhắc nhở của Chu Vân làm cho da đầu của Lâm Nhất tê dại, bởi vì không chỉ tiếng bước chân biến mất, mà còn tiếng gọi của bà ta cũng không nghe thấy.

Bốn phía yên tĩnh, giống như bà ta chưa từng xuất hiện ở đây.

“Đi rồi?” Lâm Nhất nghĩ thầm, “Bởi vì không có tìm được tôi, nên từ bỏ?”

Nhưng ngay tại lúc này Lâm Nhất lại cảm thấy không đúng.

Nếu con quái vật kia rời đi thì hẳn là có thể nghe được tiếng bước chân mới đúng.

Mà tiếng bước chân cùng tiếng gọi đột nhiên biến mất, cho nên là con quái vật kia nhất định còn ở gần đây.

Vừa nghĩ đến điểm này, Lâm Nhất bỗng nhiên chú ý đến sắc mặt của Chu Khải trở nên hết sức khó coi.

Tây cầm đao vì dùng hết sức mà phát run, Chu Khải chầm chậm ngẩng đầu, từ phía đỉnh đầu nhìn lên.

Nhìn theo ánh mắt của Chu Khải, Lâm Nhất cũng ngẩng đầu theo.

Cũng chính cái ngẩng đầu này, Lâm Nhất chỉ cảm thấy đằng sau lưng mát lạnh, toàn thân đều nổi da gà.

“Lâm Nhất, mẹ đến tìm con đây.”

“Lâm… Lâm Nhất…” Hai mắt Lục Lâm Hải trừng lớn, hình ảnh trước mắt là cho hắn cảm thấy khó tin.

Hắn hé miệng, há miệng run rẩy, “Lâm Nhất, trên bụng mẹ cậu… Làm sao có nhiều chân bạch tuộc vậy?”

Bà ta không hề rời đi, những cái xúc tu mọc đầy gai ngược từ bụng bà ta xông ra, cuốn lấy cành cây đại thụ trên đỉnh đầu đám người Lâm Nhất.

Trên mặt bà ta lộ ra nụ cười quỷ dị, cơ thể treo ngược trên đỉnh đầu bọn họ, nhìn thẳng vào đám người Lâm Nhất.

“Lâm Nhất, đứa trẻ không nghe lời, cũng không phải là đứa trẻ ngoan nha.”

Cơ thể của bà ta bắt đầu bành trướng, sáu cái chân trùng không ngừng tàn phá làn da, chậm rãi giãn ra.

Máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống từ làn da bị rách toạc kia, đôi liên đao giống như cẳng tay trông nháy mắt xông ra.

“Chạy.”

Lấy lại tin thần lâm Nhất hét lớn, hắn giờ đây không còn kịp suy nghĩ nữa, “Vụt” từ bên trong lùm cây vọt ra ngoài.

Chu Khải lôi kéo Chu Vân theo sát phái sau, khi quay đầu lại còn thấy Lục Lâm Hải sững sờ nguyên tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên Lục Lâm Hải nhìn thấy quái vật, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Thế nhưng mà, trong núi rừng động tác của con quái vật kia dị thường linh hoạt, bà ta buông xúc tu ra, sáu chân trùng ở trên cành cây dùng sức đạp một cái, trong nháy mắt rơi đến trước người Lâm Nhất.

Nhưng mà, quái vật lại không ra tay với Lâm Nhất.