Khi Nhiếp Ly vừa đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Phiêu thì ngay lúc đó từ bên ngoài một thân ảnh bước vào.
"Đạo sư đã đến." Tiếng một ai đó hô to.
Một dáng nữ nhân tiến tới, nàng cao gầy nóng bỏng, chiếc váy hồng nhạt xẻ giữa ngực, để lộ bộ ngực cao vút, trắng nõn nà, mặt trang điểm đậm, thần tình cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch, con mắt liếc xéo, biểu hiện khinh thường, khóe mắt hiện lên vẻ vũ mị cao ngạo.
Thấy Thẩm Tú bước vào, mọi người nhanh chóng yên vị, tập trung hướng về phía giảng đường, Thẩm Tú nhanh chóng cất giọng.
" Ta là Thẩm Tú, sẽ là đạo sư của các ngươi, ta là một Yêu Linh sư Bạch ngân cấp, đồng thời là người trong Thần Thánh thế gia." Thẩm Tú dáng vẻ tự đắc.
" Quang Huy chi thành là nơi cuối cùng mà nhân tộc chúng ta còn tồn tại, nhân tộc vốn là tộc yếu nhất nên trong chiến đấu đơn thuần chúng ta không thế chiếm ưu thế với lũ yêu thú ngoài kia."
Thẩm Tú ánh mắt đảo một vòng khắp phòng, ánh mắt dừng lại ở phía người của Thẩm Việt.
" Tổ tiên nhân tộc đã từ rất lâu đã chiến đấu với yêu thú, đã phát chế ra cách dùng yêu linh của những yêu thú bị đánh bại phong ấn chúng trong Linh hồn hải, khi chiến đấu có thể vận dụng sức mạnh của chúng để ứng chiến, sức mạnh tăng gấp bội so với chiến đấu thông thường."
"Những người có thể sử dụng sức mạnh của yêu linh được gọi là Yêu linh sư."
Thẩm Tú thao thao bất tuyệt, các học viên vẫn đang chăm chú nghe giảng.
" Võ giả tinh và Yêu linh sư đều chia làm 5 cấp bậc, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ, mỗi cấp bậc lại chia làm ngũ tinh cấp nhỏ. So với Võ Giả tinh thì Yêu Linh sư quả thật mạnh hơn rất nhiều."
" Những kẻ không có tiềm năng trở thành Yêu Linh sư thì chỉ dừng lại ở Võ Giả tinh, thông thường Yêu Linh sư xuất phát từ những thế gia lớn, còn thường dân thì chỉ dừng lại ở Võ Giả tinh vì công pháp tu luyện thực sự quá yếu kém."
Thẩm Tú tự đắc nói, ngay tại lúc đó Nhiếp Ly vươn vai ngáp dài một tiếng, tiếng ngáp khá to làm mọi học viên đều chú ý.
" Oáp, thế gia và thường dân thì có gì khác chứ, có gì đâu mà tự hào, hiểu biết thật quá nông cạn rồi.". Nhiếp Ly giọng ngán ngẩm nói.
" To gan, kẻ nào lại dám mắng ta nông cạn." Thẩm Tú ánh mắt hết mực bực tức nhìn lên phía Nhiếp Ly.
" Không phải sao, Quang Huy thành chỉ là một nơi rất nhỏ bé, ở ngoài kia còn có Hắc Ngục, Minh Vực, lớn hơn là Long Khư giới vực, Thiên Thần tổ địa, nơi đó đều có hàng vạn cường giả tồn tại. Đúng là kẻ ếch ngồi đáy giếng mà."
Nhiếp Ly mặt cười nhạt nhìn Thẩm Tú khiêu khích.
" Gì chứ, mồm miệng ba hoa, đến ta còn chưa đủ khả năng đi xa khỏi Quang Huy thành ngoài 20 dặm, ngươi có tư cách gì mà ba hoa như thế...". Thẩm Tú mặt đỏ gay gắt nói.
" A ha, ra vậy, Thẩm Tú đạo sư, đối với ngươi thì có lẽ Truyền Kỳ là đỉnh cao có lẽ ngươi không với tới được, còn với ta Truyền Kỳ mới chỉ là học viên, mới bắt đầu đi vào con đường tu luyện mà thôi."
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly vẻ mặt ung dung đối chấp.
" Cái gì, quá ngông cuồng, ý ngươi là ta không bao giờ bước được vào con đường tu luyện sao, Truyền Kỳ là cấp tu vị không phải ai cũng có thể nhắc đến. Ngươi thì càng không có tư cách." Thẩm Tú vừa nói vừa đưa tay lấy từ không gian ra một cuộn danh sách.
" Ha ha, chỉ có 5 linh lực thôi sao, vậy mà ở đó ba hoa nói phét, ta nghĩ ngươi đến Võ Giả tinh còn khó có thể luyện được chứ đừng nói là thành Yêu Linh sư."
" Hừm, Linh lực khởi nguyên hay thân phận của một người không thể quyết định tu vị của họ, ta có thể dám chắc trong những người ở đây, thường dân hay con cháu thế gia, tu luyện đến truyền kỳ nếu có đủ tự tin chắc không quá 2 năm."
" Ha ha ha, tu luyện truyền kỳ không quá 2 năm, ngươi có phải là thánh thần không, đến thiên phú như Diệp đại nhân còn không dùng cả đời mà tu luyện sao, thật là hoạt ngôn mà."
Thẩm Tú đứng trên đài cười lớn một tiếng.
" Thẩm Tú đạo sư, vậy ta với ngươi hay là làm một vụ đánh cược xem."
Nhiếp Ly nhìn Thẩm Tú ánh mắt thách thức.
" Cược chuyện gì.". Thẩm Tú nghi ngờ hỏi.
"Trong vòng một tháng ta sẽ giúp Lục Phiêu và Đỗ Trạch mấy huynh đệ ở đây thành Yêu Linh sư Thanh đồng cấp trở lên, nếu làm được ngươi phải đồng ý một yêu cầu của ta, nếu không ta sẽ tự xin thôi học."
Nhiếp Ly vẻ mặt cương quyết nhìn Thẩm Tú.
" Một yêu cầu... đó là gì... Mà không cần, cho dù là cho ngươi 3 tháng ngươi cũng không thể làm cho bọn chúng tăng cấp Thanh đồng được."
Thẩm Tú cười nhạt.
" Vậy Thẩm Tú đạo sư có dám cược, nếu sợ thua thì thôi vậy."
Nhiếp Ly nói ra vẻ khiêu chiến.
" Ta mà sợ thua ngươi, được, ta chấp nhận, ngược lại ta muốn xem ngươi thôi học ra sao." Thẩm Tú bực tức quát.
" Nếu trở mặt trời tru đất diệt." Nhiếp Ly cùng Thẩm Tú đồng thanh nói.
Nhiếp Ly thâm tâm nghĩ con mồi đã sa bẫy rồi, lần này thì có chạy đằng trời.
Bọn người Lục Phiêu, Đỗ Trạch ban nãy vẫn ngồi yên bỗng quay ra hỏi Nhiếp Ly.
" Ngươi biết ta sao, có thật là ngươi có thể giúp bọn ta tăng cấp sao." Lục Phiêu nghi ngờ hỏi.
" Ta là Nhiếp Ly, ta và bọn ngươi từ nay thành huynh đệ được chứ, ta sẽ giúp bọn ngươi tăng cấp, bọn ngươi có tin ta chứ.". Nhiếp Ly quay sang phía bọn Lục Phiêu hỏi.
" Cũng đc, ta thích nhất là kết bằng hữu." Lục Phiêu cười khoái trí.
" Một tháng tăng đến Thanh đồng, liệu có quá nghịch thiên không." Đỗ Trạch quay sang hỏi.
" Vốn tu luyện đã là nghịch thiên rồi, còn sợ gì nghịch thiên nữa chứ, ha ha."
Nhiếp Ly nhìn bọn Đỗ Trạch tự tin cười mà nói.
Bọn Đỗ Trạch, Lục Phiêu nhìn Nhiếp Ly ánh mắt có lẽ vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng dù sao hắn cũng đứng ra bảo vệ danh dự của bọn chúng, lại kết thêm bằng hữu chắc không phải là giả.
" Mặc kệ cá cược ra sao, nhưng thái độ khinh thường đạo sư thì hãy đứng chịu phạt mà học đi." Thẩm Tú nhìn về phía Nhiếp Ly lớn giọng.
" Đứng thì đứng chứ, ta ngồi nhiều gân cốt cũng nhũn ra cả rồi." Nói xong Nhiếp Ly đứng lên đi về phía cuối phòng.
Chỉ thấy một lát sau bọn Lục Phiêu, Đỗ Trạch, Vệ Nam cùng Trương Minh cũng tới đứng cạnh.
" Hảo huynh đệ, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu chứ hả."
Lục Phiêu gãi mũi cười nhạt nói.
" Các ngươi muốn vậy cứ đứng cho đến khi tốt nghiệp đi."
Thẩm Tú tức tối quát một câu thật lớn.
Nhiếp Ly nhìn xuống, thấy Tử Vân cùng Ngưng Nhi cũng đang nhìn bọn họ, chí ít đã đưa được Thẩm Tú vào bẫy, và gây sự chú ý của bọn Tử Vân.
" Tên này quả là kỳ quái." Tử Vân nói thầm.
Ngưng Nhi thu về ánh mắt, chuyển hướng nhìn Thẩm Tú thở dài một tiếng.