Xe ngựa dừng lại trước một cái cổng lớn, trên mái vòm cổng lớn đề 3 chữ Thánh Lan Viện. Nhiếp Ly bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, miệng cười nhạt một tiếng.
" Cuối cùng cũng đã đến rồi, để xem kiếp này sự tình diễn biến ra làm sao. "
Thoáng thấy thân ảnh Nhiếp Ly tiến qua cổng, bên trong là một khoảng sân rộng, giữa sân là một tấm bia đá rất to không rõ khắc những thứ gì. Ở nơi đây đang có rất nhiều người tụ tập, Nhiếp Ly nhìn thoáng qua, hình như bọn Lục Phiêu, Đỗ Trạch cũng đang ở đây.
" Xin chào, bạn có phải học viên mới không, mình là Lưu Uyển, học viên lớp trung cấp, được phó viện trưởng phân phó đứng ở đây đón tiếp học viên mới."
Nhiếp Ly đưa mắt nhìn sang bên trái, một thiếu nữ khoảng chừng 15 tuổi, nước da trắng bóc, khuôn mặt thanh tú, đôi môi căng mọng, hai bờ má ứng hồng. Dáng người nàng tuy có phần thấp hơn so với Nhiếp Ly nhưng vẫn lộ ra những đường cong mềm mại, bờ ngực tròn cao, đôi chân thuôn dài kéo tới hai bờ mông cong cong rất quyến rũ. Đem so sánh với Tử Vân thì kém hơn vài phần nhưng cũng là một siêu phẩm nhi nữ.
" Ừm, ta là Nhiếp Ly, vừa mới đến đây, cho hỏi tiếp theo ta nên làm gì tiếp." Nhiếp Ly nhẹ nhàng hỏi thăm.
" Đầu tiên bạn ở đây báo danh, ta sẽ đưa cho bạn một tấm bảng tên, sau đó đi đến phía tấm bia bên đó sẽ có người kiểm tra Linh lực của bạn rồi sắp xếp tiếp nha." Lưu Uyển vừa nói vừa chỉ tay về phía tấm bia đá ở giữa sân, nơi đang có khá đông người tụ tập.
Sau khi ghi xong tên họ Nhiếp Ly lên một thanh tre, Lưu Uyển đưa nó cho Nhiếp Ly rồi chỉ hắn tới phía tấm bia, ở trước tấm bia là một thanh niên chừng hơn 26 tuổi, dáng người cao, trên tay cầm một khối thủy tinh sơ cấp. Đó là Dương Nguyên, một trong những đạo sư sơ cấp.
" Đỗ Trạch, Linh hồn lực 22 xếp vào lớp sơ cấp. "
" Lục Phiêu, Linh hồn lực 24, xếp vào lớp sơ cấp."
" Vệ Nam, Linh hồn lực 14, xếp vào lớp sơ cấp."
" Trương Minh, Linh hồn lực 17, xếp vào lớp sơ cấp."
Nhiếp Ly tiến đến gần nghe thấy tiếng của thanh niên kia sang sảng, thì ra đang đo Linh hồn lực để sắp xếp lớp học. Đang chờ đến lượt thì bỗng đâu có 3 người đi tới, đi trước là một tên nhóc cũng trạc tuổi Nhiếp Ly, theo sau là hai tên có vẻ như là nô tài.
" Tránh ra cho ta lên trước nào."
Tên kia hung hăng quát tháo, những người phía trước Nhiếp Ly từ từ giãn ra, nhường đường cho hắn. Hắn không ai khác chính là Thẩm Việt, người của Thần Thánh thế gia.
" Hừm, tên phế vật." Nhiếp Ly nhếch mép chửi nhỏ.
" Thẩm Việt thiếu gia, cậu cũng nên xếp hàng chứ." Dương Nguyên cau mày nói.
" Ta xếp hàng rồi đây, ngươi xem có tới lượt ai thì gọi hắn lên kiểm tra trước đi." Thẩm Việt có vẻ khó chịu cằn nhằn.
Dương Nguyên đưa mắt nhìn quanh, mọi người khác liền lắc đầu, cũng chả ai muốn dây vào thế lực của Thần Thánh thế gia lúc này, vốn dĩ Thần Thánh thế gia lúc này đang là một trong tam đại thế gia của thành Quang Huy, thế lực quả nhiên có thể ép người.
" Như vậy đến cậu đi, mời Thẩm Việt thiếu gia tiến lên khảo thí." Dương Nguyên gượng ép nói.
Thẩm Việt bước tới, tay đặt lên Thủy tinh linh hồn sơ cấp trên tay Dương Nguyên, rót hồn lực vào đó, thủy tinh sơ cấp sáng lên dựa theo độ sáng mà tính điểm.
" Thẩm Việt, Linh hồn lực 32, xếp vào lớp sơ cấp." Dương Nguyên cao giọng nói.
" Cái gì, sao ai cũng xếp vào lớp sơ cấp thế, ta lại phải học chung với bọn thường dân à, một lũ rác rưởi." Thẩm Việt có vẻ bực tức mà nói ra.
Xung quanh có khá nhiều người cảm thấy chối tai, nhưng kỳ thực không ai dám lên tiếng, cũng không ai hiểu tại sao năm nay Viện trưởng đại nhân lại chỉ xếp một lớp học, cả thường dân và con cháu thế gia đều học chung một lớp.
Nhiếp Ly có chút cau mày, cảm thấy rất khó chịu, mặc dù đã bị tâm ma xâm lấn, nhưng thực chất hắn vẫn là Nhiếp Ly, chỉ là trong thâm tâm có một chút tà khí càng lớn mạnh lên mà thôi, nhân tâm tạm thời bị chèn ép chứ không hẳn đã bị thôn phệ.
" Cái đó thì ta không rõ, chỉ có Viện trưởng đại nhân mới biết tại sao, cậu có cần thì hãy tự mình đi hỏi." Dương Nguyên nhìn Thẩm Việt mà nói.
" Hừm, bỏ đi, ta đi trước." Thẩm Việt quay người bước tới, hai tên tùy tùng vội vàng chạy theo.
" Người tiếp theo đi." Dương Nguyên nhìn xuống mọi người nói to.
Một số học viên bước lên khảo thí.
Cuối cùng cũng đến lượt Nhiếp Ly khảo thí, hắn định bước tới thì thấy một dáng nữ nhân đi tới, quay lại nhìn thấy một dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vạn phần xinh đẹp, đường cong thân thể phải tính đến mức hoàn hảo, bờ ngực cao tròn, làn da trơn bóng mà trắng nõn, mặc trên người một chiếc xiêm y màu cam, tóc buộc cao hơi ngả màu nâu đất, đó chính là Tiêu Ngưng Nhi.
Ngưng Nhi đến sau hắn, xếp hàng rất nghiêm chỉnh, ánh mắt lạnh lùng như không quan tâm đến chuyện gì xảy ra xung quanh, đúng là như những ngày đầu kiếp trước, một nữ thần hoàn hảo.
" Bạn là nhi nữ cũng nên kiểm tra trước đi ha." Nhiếp Ly đứng lùi ra một bên, phải đưa về phía Nguyên Dương, mắt nhìn Ngưng Nhi mà nói.
" Vậy... Vậy cảm ơn." Ngưng Nhi có chút lưỡng lực, lạnh lùng nói, sau đó tiền lên phía trước khảo thí.
Đứng phía sau nhìn dáng người Ngưng Nhi, Nhiếp Ly quả thật trong tâm dậy lên một tia dục vọng, nhưng hắn vội vàng nén xuống.
" Thật sự là khó kiềm chế mà, nhưng mọi chuyện cứ phải thuận tự nhiên, từ từ mà tới, dục tốc bất đạt mà." Nhiếp Ly trong lòng thầm nghĩ.
" Tiêu Ngưng Nhi, Linh hồn lực 46, xếp vào lớp sơ cấp."
Xung quanh mọi người xì xầm bàn tán, có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét nhưng mặc nhiên Ngưng Nhi hoàn toàn không để tâm tới.
Nàng quay người bước đi. Quả thật thiên phú của Ngưng Nhi có chút hơn người, ở cái tuổi này Linh lực bắt đầu đã đạt 46 quả thật thiên phú không tồi.
Nhiếp Ly sau đó bước tới, đặt tay lên Thủy tinh linh hồn sơ cấp, rót linh lực vào đó.
" Nhiếp Ly, Linh hồn lực 5, xếp vào lớp sơ cấp."
Một loạt tiếng xì xầm cười nói, đa phần vẫn là tiếng chế nhạo.
" Linh hồn lực có 5 thôi à, làm gì mà cao vậy à. Người này quả thật là có tư chất mà." Một số học viên cười nói mà xì xầm bàn tán.
Nhiếp Ly quay đầu bước đi, miệng cười nhạt, bọn ngu ngốc này quả thật đúng là người phàm mà, đạt tới cấp độ của Nhiếp Ly, muốn Linh hồn lực bao nhiêu thì nó phải là bấy nhiêu, bây giờ đây vị trí độc bá thế giới, còn ai dám tranh phong với hắn.
Nhiếp Ly theo hướng dẫn tiến về một căn phòng ở bên trái sân lớn, trong phòng cũng đã có khá đông học viên, chừng 30 người. Nhiếp Ly đi vào cửa, thấy Ngưng Nhi đã ngồi bàn đầu tiên, tiếp tới dãy bên cạnh ở giữa là Thẩm Việt, và Diệp Tử Vân. Nàng chính là Diệp Tử Vân, tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc khắc, mái tóc màu tím như thác chảy từ vai xuống hông, hàng mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng lúc cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật xinh.
Mới có mười ba tuổi đã xinh đẹp như vậy, khó mà tưởng đc nàng lớn lên sẽ mê người tới mức nào.
"Tử Vân là con gái thành chủ, có lẽ được sắp xếp vào đây mà không phải khảo thí, giờ Tử Vân đang có hôn định với Thẩm Việt nhưng rồi kiểu gì nàng chả về tay ta." Nhiếp Ly thầm nghĩ.
Thoáng nhìn lên phía trên hàng ghế cuối thấy bọn Lục Phiêu, Đỗ Trạch ngồi đó, Nhiếp Ly liền tiến đến, đặt người xuống ngồi cạnh Lục Phiêu, ánh mắt không rời khỏi hai người Ngưng Nhi và Tử Vân.