Chương 44: Người nàng thích, có phải là Bạch Ánh Sơn hay không?

Chương 44: Người nàng thích, có phải là Bạch Ánh Sơn hay không?

°° °° °°°

"Nếu có thể, ta đương nhiên cũng muốn sống ở Thiên Kiếm Tông, một nơi sạch sẽ mà lớn lên, thanh thanh bạch bạch mà tu hành." Trình Như Phong thở dài, "Ai biểu ta không có cái mệnh đó? Nói đi thì phải nói lại, nếu thật là như vậy, nói không chừng Bạch công tử cả liếc mắt cũng sẽ không liếc nhìn ta một cái."

Nghe nàng nói như vậy, Bạch Ký Lam mới ý thức được thái độ vừa rồi của mình đích xác dễ dàng khiến người hiểu lầm, vội vàng nói: "Không, ta hoàn toàn không có ý tứ xem nhẹ nàng. Ta chỉ là..." Hắn cắn chặt răng, "Không muốn nàng cùng nam nhân khác ở bên nhau"

Trình Như Phong chỉ là bình tĩnh mà nhìn hắn, "Ta đích thật có thể không luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, thậm chí có thể đầu nhập vào Thiên Kiếm Tông, nhưng mà...... Ngươi cũng biết đó, có kiếm ý của Tần tổ sư, có ngươi ở bên cạnh chỉ điểm cho ta, ta cũng không có tiến bộ gì, có thể thấy được ở trên kiếm đạo mặc dù là có thiên phú, chẳng qua chỉ chút ít mà thôi. Ta nếu đổi thành luyện kiếm, chênh lệch giữa ta và ngươi chỉ có càng ngày càng xa."

Bạch Ký Lam trấn an nói: "Nàng còn trẻ, không cần nóng ruột. Ta sẽ chờ nàng."

"Chờ bao lâu?" Trình Như Phong cười hỏi, "Một năm hai năm, tám năm mười năm, cho dù là ở Dục Linh Tông của chúng ta, cũng có người bị vây khốn ở một cảnh giới vài thập niên, trên trăm năm không thể tiến thêm nữa, Thiên Kiếm Tông chỉ e càng lâu hơn. Một trăm năm sau, ta cũng không nhất định có thể kết Đan, ngươi có thể chờ không kết Anh sao?"

Bạch Ký Lam yên lặng. Trình Như Phong nói chính là hiện thực không thể rõ ràng hơn nữa. Cho dù là Bạch gia của bọn họ, tài nguyên công pháp linh mạch cái gì cũng không thiếu, cũng có đường huynh lớn tuổi hơn hắn còn bị vây ở Kỳ Trúc Cơ.

"Ta biết ngươi không ngại." Trình Như Phong tiếp tục nói, "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, mặc dù ngươi có thể chờ ta, tại đây dưới loại tình huống này, bị ngươi chờ mong như vậy, ta sẽ có áp lực biết bao? Hơn nữa, đổi công pháp, luyện kiếm, lưu lại... ...đều là thứ ngươi muốn, mà không phải điều ta muốn."

Lời cuối cùng Trình Như Phong nói có chút không trôi chảy nhưng Bạch Ký Lam vẫn hiểu, hắn có chút sốt ruột mà nắm tay nàng, "Ta cũng không phải ý tứ này... Ta chỉ là muốn cùng nàng ở bên nhau, nàng có đổi công pháp hay không, luyện kiếm hay không, đều không sao cả. Nhưng ta không muốn nàng có nam nhân khác, chúng ta giống như hiện tại, xem như tài nguyên tu hành bình thường cũng được, xem như nàng muốn thải bổ song tu cũng được, ta đều có thể......"

Trình Như Phong mặc cho hắn nắm lấy, thậm chí một cái tay khác của mình cũng duỗi lại đây, nhẹ vỗ về ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn, lại cười cười, "Còn ta, không giống các ngươi những thiên kiêu chi tử, ta kỳ thật không có dã tâm gì, có thể sống sót thì tốt rồi. Đương nhiên tốt nhất là có thể sống được tự do tự tại, có thể đi khắp nơi xem phong cảnh, ha ha còn có mỹ thực."

Đương nhiên nếu có thể có mỹ nhân đi cùng, kỳ thật càng tốt.

Nhưng mà những lời này nàng không nói ở trước mặt hắn.

Kết quả Bạch Ký Lam chính mình nói: "Ta có thể đi cùng nàng ....."

Trình Như Phong vươn một ngón tay ấn lên trên môi hắn.

"Ta biết." Nàng ôn nhu nói, "Ta biết ngươi muốn cùng ta ở bên nhau, ngươi rất tốt với ta, ngươi nguyện ý đem ngươi có thể cho có thể làm đều cho ta... Nhưng mà, nếu như vậy, ta xem như là cái gì? Là thú cưng ngươi nuôi sao? Cho dù ta có thể đạt tới Kim Đan, nghĩ lại một thân tu vi đều là ngươi nuôi dưỡng ra, ta ở trước mặt ngươi, còn có vị trí gì?"

Bạch Ký Lam mở miệng muốn nói chuyện, lại bị Trình Như Phong đè lại.

Nàng thò lại gần, ở trên môi hắn khẽ hôn một cái, "Ta thật sự thật thích ngươi, Ngạo Nguyệt công tử cao ngạo xuất trần của ba năm trước cũng được, Bạch Ký Lam hiện tại cũng được, ta đều thích. Cho nên, để cho ta ở trước mặt người mình thích, giữ lại một chút tôn nghiêm, có được không?"

Bạch Ký Lam đột nhiên liền cảm thấy yết hầu giống như bị cái gì nghẽn ở đó, tất cả lời nói đều nói không ra.

Hắn chỉ có thể duỗi tay ôm lấy nàng.

Trình Như Phong bị hắn siết chặt đến đau, nhưng cũng không giãy giụa, cũng giơ tay ôm hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta thật là chưa từng có hy vọng xa vời có thể cùng ngươi thế nào. Ba năm trước đây, ở Cửu Trọng Sơn, ta nhìn ngươi bay đi mở cửa, thật sự thật giống như tiên trên trời, thật không ngờ rằng có một ngày có thể ôm ngươi như vậy. Mấy ngày nay... cho dù là có giận dỗi mấy ngày, ngẫm lại đều rất vui vẻ, giống như trộm tới hạnh phúc vậy...."

Bạch Ký Lam dựa vào hõm vai nàng, nhẹ ngửi mùi thơm cơ thể nàng, rầu rĩ nói: "Rõ ràng có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy ....."

Trình Như Phong trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn, "Ngươi đừng như vậy, lại không phải sinh ly tử biệt gì. Ngươi quen biết sư phụ ta, lại biết Tông môn của ta, về sau cũng không phải không có cơ hội gặp mặt....."

Đôi mắt của Bạch Ký Lam đột nhiên liền sáng ngời, không sai, chỉ là hiện giờ không thích hợp, cũng không phải vĩnh viễn đều không thích hợp.

Hắn vui vẻ mà nói: "Vậy chờ nàng kết Đan, ta lại đi cưới nàng?"

Trình Như Phong:......

Nàng sao cảm thấy giống như đang đào hố cho chính mình vậy?

"Đừng ngốc." Nàng vỗ vỗ Bạch Ký Lam, "Lúc này tu vi của ta mới tới đâu?"

"Đã Trúc Cơ tầng thứ năm, thực nhanh..." Bạch Ký Lam tự ngậm miệng. Chính hắn hiểu rõ như thế nào đi nữa, thì cái tiền đề "Thực nhanh", có nghĩa là bọn họ không ngừng song tu, có dương khí nhiều như nước của hắn vẫn luôn tích lũy nhiều năm rót vào.

Nếu Trình Như Phong còn muốn vẫn duy trì loại tiến độ này, chỉ có thể tiếp tục cùng người song tu.

Hắn lại lần nữa ôm chặt nàng, trong giọng nói thậm chí mang lên vài phần thỉnh cầu: "... Không cần song tu với người khác."

Trình Như Phong không nói chuyện.

Nàng đáp ứng không được, cũng không muốn lừa hắn.

Nếu chỉ từ chính tâm nàng mà nói, cũng thật không phải không tìm nam nhân thì sống không được.

Nhưng... Nàng ở Cửu Trọng Sơn thật ra làm đủ công phu. Nhưng ai ngờ vừa ra liền gặp phải Mạc Như Hải lại bị Mặc Uyên cứu, kế hoạch giả chết bị phá hư đến không còn một mảnh.

Ấn định thời gian, qua mấy ngày nữa sư phụ sẽ tới đón nàng, chắc là phải về Dục Linh Tông một chuyến trước đã.

Nói chung nàng tiến vào Cửu Trọng Sơn không đi ra, nếu còn sống, cũng phải đi về báo bình an trước.

Vậy khẳng định sẽ gặp lại Thần Huy, làm sao bây giờ?

Còn gặp Phương Lưu Vân.

Nàng yên lặng khiến lòng của Bạch Ký Lam giống như chìm xuống đáy biển, yên lặng càng lâu, nó chìm xuống càng sâu, một mảnh lạnh băng.

Thậm chí so với khi hắn bị bệnh còn lạnh hơn. Lạnh đến hết mức, lại sinh ra hoả tinh. Ngọn lửa ghen ghét, một phát không thể vãn hồi.

Bạch Ký Lam ôm Trình Như Phong, trực tiếp lại đem nàng ấn trở về trên giường, cắn răng nói: "Vừa mới còn nói thích ta, đều là giả đi?"

Mặt mày anh tuấn của hắn hầu như bị lòng đố kị thiêu đỏ, thậm chí có vài phần khát máu.

Trình Như Phong chưa từng gặp qua Bạch Ký Lam như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.

Nàng lại ấn sai cái chốt gì rồi sao? Giờ là tình huống gì?

Bạch Ký Lam áp tới trên người nàng, "Trong lòng nàng có phải vẫn luôn nghĩ đến người khác hay không, chỉ là gạt ta có đúng không?"

"Nói bậy gì đó?" Trình Như Phong nhíu mi, "Nào có ai khác?"

"Vậy vì sao không chịu đáp ứng ta?" Bạch Ký Lam mạnh mẽ cưỡng ép mà tách chân nàng ra.

Bọn họ trước đó làm xong không có mặc quần áo, vừa nãy cũng chỉ là tùy tiện khoác áo choàng nói chuyện mà thôi, lúc này lại quá thuận tiện.

Hắn duỗi tay sờ lên hoa huyệt phấn hồng mềm mại giữa hai chân nàng, "Cái tiểu huyệt này lúc nào cũng chảy nước còn muốn cho ai ch*ịch hả?"

Trình Như Phong có chút trợn mắt há hốc mồm. Nàng thật không ngờ tới Bạch Ký Lam thế mà sẽ nói loại lời này, nói lời thô tục chẳng lẽ cũng là thiên phú của chủng tộc nam nhân sao?

Nhưng biểu tình này của nàng tựa hồ lại làm Bạch Ký Lam hiểu lầm, hắn hơi nheo mắt lại, "Bị ta nói trúng rồi chứ gì? Rốt cuộc là ai?"

"Ngươi đừng nháo. Thật không có. Ta nói đều là sự thật." Trình Như Phong kéo tay hắn ra, giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Bạch Ký Lam dễ dàng mà đè trở về.

Hắn đã khỏi bệnh rồi.

Uy lực của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vừa dùng sức, Trình Như Phong căn bản ngay cả nhúc nhích cũng không được.

"Bạch Ký Lam." Nàng chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin, "Ngươi đừng như vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi muốn dọa ta à......"

Bạch Ký Lam đè ở trên người nàng, lại rất lâu cũng không có động tác nào khác, sau một lúc mới thở dài ra, hỏi: "Có phải là đại ca của ta hay không?"

Trình Như Phong căn bản phản ứng không kịp, "Quan hệ gì đến Bạch chân nhân?"

"Người nàng thích, có phải là Bạch Ánh Sơn hay không?" Bạch Ký Lam nhấc cao giọng, lại hỏi lần nữa.

Trình Như Phong không thể hiểu được, "Cái gì?"

"Thích có phải không? Từ trên đường trở về, càng thích cùng huynh ấy ở bên nhau. Cái gì muốn nhìn trời muốn ăn cơm muốn tắm rửa, chẳng qua chỉ là muốn đi ra cùng huynh ấy ở bên nhau. Cùng ta ở bên nhau thì không tình nguyện, huynh ấy tới đón nàng liền vui mừng..... Chẳng lẽ không phải thích huynh ấy sao?" Bạch Ký Lam cắn chặt răng, "Nói cái gì không thích hợp, nói cái gì muốn giữ lại tôn nghiêm, đơn giản chính là nàng thích huynh ấy lại không thể không đem thân mình cho ta, cho nên mới không chịu gả cho ta, không muốn lấy thân phận em dâu đối mặt với huynh ấy, đó mới là nàng muốn giữ lại tôn nghiêm......"

"Bang" một tiếng, Trình Như Phong quăng cho hắn một bạt tai.

"Nói đủ chưa? Ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì? Đó là ca ca của ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết y vì ngươi làm bao nhiêu chuyện? Y thậm chí ngay cả lời đồn dương héo cũng gánh, kết quả đổi lấy ngươi ở chỗ này bịa đặt thị phi?"

Bạch Ký Lam dừng lại nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, giọng nói không có nóng nảy như khi nãy, nhưng trong bình tĩnh tức giận lại tựa hồ có áp lực lớn hơn, "Chỉ là ta bịa chuyện sao? Vậy vì sao nàng phản ứng lớn như vậy? Vì bênh vực cho ca ca ta? Hay là bị nói trúng mà chột dạ? Các ngươi có phải đều cảm thấy chính mình thật vĩ đại hay không, thật ủy khuất, vì ta, rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, lại chỉ có thể mỗi người đều nhẫn nại? Nhưng mà... trách ta sao? Lúc nàng lần đầu tiên làm ta, ta ngay cả ý thức cũng không có. Nếu nàng không muốn, có rất nhiều cơ hội nói với ta, hà tất tới hôm nay còn nói lời hay ý đẹp tới lừa gạt ta? Thú vị sao?"

Trình Như Phong giật mình.

Cái hiểu lầm này thật đúng là lớn nha.

Nàng chỉ là không muốn sớm như vậy bị trói chặt ở trên một thân cây, cũng không muốn biến thành phụ thuộc trói buộc vào ai mà thôi. Thật không ngờ tới não của Bạch Ký Lam sẽ thủng một cái lỗ lớn như vậy.

Nàng cùng Bạch Ánh Sơn?

Sao có thể chứ.

Diện mạo của Bạch Ánh Sơn tuy rằng cũng không tồi, nhưng từ lúc bắt đầu ấn tượng mà y cấp cho nàng chính là một ca ca tốt yêu thương đệ đệ, biết chiếu cố chăm sóc người, còn chỉ điểm cho nàng tu hành, so với Thương Ngô cái sư phụ kia mới ở chung chưa đến một ngày liền ném nàng đi thì càng giống sư phụ hơn.

Lưỡng tình tương duyệt? Nói giỡn chơi cái gì vậy?

Nàng nhiều lắm là cảm động những gì y làm mà thôi.

Việc này cần thiết phải giải thích rõ ràng, bằng không nàng thật biến thành người xấu xa lừa gạt cảm tình của Bạch Ký Lam, còn khiến cho huynh đệ người ta bất hoà.

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta cùng Bạch Ánh Sơn chân nhân thanh thanh bạch bạch, một chút quan hệ cũng không có. Ta vẫn luôn coi y là trưởng bối, hợp lại mà lừa dối ngươi càng là lời nói vô căn cứ." Nàng thở dài, "Ta xem ta nói như vậy, ngươi bây giờ đại khái cũng sẽ không tin, không bằng gọi Ánh Sơn chân nhân tới cùng nhau giáp mặt nói rõ ràng đi."

Bạch Ký Lam nhất thời không nói gì, Trình Như Phong liền lấy ra ngọc truyền tin kêu Bạch Ánh Sơn đến.

°°°° Hết chương 44 °°°