Chương 45: Ta có thể đi đến nơi không nhìn thấy hai ngươi không?

Chương 45: Ta có thể đi đến nơi không nhìn thấy hai ngươi không?

°° °° °°°

Bạch Ánh Sơn tới thật nhanh, Trình Như Phong vừa mới mặc quần áo xong, thì y đã tới rồi.

Bạch Ánh Sơn vốn tưởng rằng là Bạch Ký Lam đã chuyển biến tốt đẹp, nhất thời gấp gáp vội vàng lại làm cái chuyện mất khống chế gì đó, nhưng khi tới động phủ của Bạch Ký Lam, lại phát hiện hai người đều êm đẹp, chỉ là phân ra ngồi ở hai bên giường, không khí quỷ dị.

"Đã khuya như vậy rồi, có chuyện gì vậy?" Bạch Ánh Sơn hỏi.

Y cảm thấy thật là phiền lòng mà.

Ngẫm lại y Bạch Ánh Sơn tuy rằng so ra kém hơn Bạch Ký Lam một anh tài như vậy, nhưng tốt xấu gì thì cũng là tinh anh trăm tuổi kết Đan, Kim Đan chân nhân của Thiên Kiếm Tông, đại thiếu gia của Bạch gia, kết quả luôn bị gọi tới xử lý chuyện vợ chồng son giận dỗi, y không sợ buông bỏ thân phận, nhưng đại bá (*) chạy tới quản chuyện trong phòng the của đệ đệ ..... Thì tính là cái gì?

(*) anh chồng

Huống chi, Trình Như Phong......

Y nhìn nữ hài tử ngồi ở cuối giường.

Lúc này thần sắc của nàng có chút phức tạp, nói không rõ là tức giận hay là ủy khuất.

Bạch Ánh Sơn nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trình Như Phong có chút không biết phải trả lời như thế nào.

Đích thật hiểu lầm này chỉ có thể kêu Bạch Ánh Sơn ra ba người đối mặt nói rõ ràng, nhưng y tới rồi, nàng lại cảm thấy chuyện này thật sự cũng không biết phải nói từ đâu.

Bạch Ký Lam nhấp chặt môi không nói lời nào.

"Lại cãi nhau?" Bạch Ánh Sơn suy đoán hỏi.

Trước khi mẫu thân lâm chung đem Bạch Ký Lam giao cho y chiếu cố chăm sóc, y đương nhiên tận tâm tận lực, nhưng trước kia Bạch Ký Lam vừa ngoan vừa nghe lời, hay là nói, trước kia trừ bỏ tu hành ra Ký Lam cái gì cũng không có hứng thú, trước nay không gây ra chuyện không tạo ra phiền toái, y cảm thấy đệ đệ này quả thực rất bớt lo. Nhưng không ngờ tới lại gặp chuyện lớn này.

Chuyện bệnh tình thật vất vả lắm mới được giải quyết, tình đậu sơ khai này của Ký Lam, người đã hơn trăm tuổi rồi, mà còn cùng mấy phàm nhân giống nhau, lâu lâu lại nháo lên một cái, Bạch Ánh Sơn cũng thật là rầu thúi ruột, chỉ có thể thở dài khuyên nhủ: "Tới thời điểm này rồi không phải nên vô cùng vui vẻ sao? Tại sao lại náo loạn ngượng nghịu như vậy? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Tục ngữ nói đầu giường cãi nhau cuối giường hợp......"

Trình Như Phong nghe thấy cả loại lời nói này y cũng nói ra, vội vàng đứng lên cắt ngang lời y, "Lần này hợp không được."

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Bạch Ký Lam muốn cùng ta kết làm đạo lữ, ta không đáp ứng, hắn hiện giờ hoài nghi ta cùng ngươi có tình ý." Trình Như Phong nói khái quát.

Thô tục, nhưng đơn giản sáng tỏ.

Bạch Ánh Sơn sửng sốt, sau đó liền đỏ mặt, biện bạch nói: "Nói bậy, ở đâu ra? Căn bản không có chuyện này."

Trình Như Phong bất đắc dĩ nói: "Ta nói rồi, nhưng hắn không tin."

Bạch Ánh Sơn chuyển hướng về phía Bạch Ký Lam.

Bạch Ký Lam chỉ là cười lạnh, "Huynh dám nói huynh không thích nàng?"

Bạch Ánh Sơn im lặng.

Bọn họ là huynh đệ, y hiểu rõ Bạch Ký Lam, Bạch Ký Lam cũng hiểu rõ y.

Có một số việc, thậm chí căn bản không cần nói rõ.

Ký Lam nếu hỏi như vậy, tìm lấy cớ giảo biện cũng không có ý nghĩa gì.

Bạch Ánh Sơn im lặng sau một lúc lâu, liền nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta thích. Nhưng phát sinh tình, dừng lại trong lễ nghĩa, ta chưa bao giờ có cử chỉ không đúng, thậm chí chưa bao giờ biểu đạt ra....."

Bạch Ký Lam còn chưa có phản ứng gì, thì Trình Như Phong đã ngã ngồi trở về, mở to hai mắt, chỉ vào Bạch Ánh Sơn, sau một lúc lâu cũng chưa nói nên lời.

Trong lòng nàng thật là có một vạn con lạc đà Alpaca gào thét chạy qua.

Đây là chuyện gì.

Đây quả thực so với chuyện bị Bạch Ánh Sơn ở bên hồ bắt gặp Bạch Liên Nhạc còn muốn xấu hổ hơn một trăm lần.

Nàng là thật coi Bạch Ánh Sơn là thầy là trưởng bối.

Kết quả y vậy mà muốn nàng.

Bạch Ký Lam nhìn nàng, hắn dần dần bình tĩnh lại.

Hắn hiện giờ cuối cùng cũng tin Trình Như Phong nói, có lẽ nàng thật sự không giống như lời nàng nói thích hắn như vậy, nhưng hiển nhiên cũng không thích ca ca của hắn.

Huynh đệ bọn họ vì nàng, tâm tư ở trong lòng cũng không biết chuyển đổi bao nhiêu lần.

Kết quả ai nàng cũng không thích.

Bạch Ký Lam không khỏi tự giễu mà cười.

Trình Như Phong cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hít một hơi thật sâu, nói: "Ta có thể đi trước không?"

"Đi đâu?" Bạch Ký Lam hỏi

"Bệnh của Ký Lam ......" Bạch Ánh Sơn như là đồng thời mở miệng, chưa nói xong, nghe thấy tiếng của Bạch Ký Lam thì dừng lại.

Bạch Ký Lam giật mình, quay đầu nhìn về phía Bạch Ánh Sơn.

Đột nhiên cảm thấy chính mình thật là không biết lý lẽ.

Hắn hoài nghi đại ca như vậy, nhưng lúc này đại ca vẫn là lo lắng cho bệnh tình của hắn trước.

"Đại ca......" Hắn kêu một tiếng, yết hầu liền nghẹn lại.

Trình Như Phong nhìn bọn họ, cảm thấy lo lắng trước đó của mình thật là dư thừa, cho dù thế nào đi nữa, quay đầu lại người ta vẫn là huynh đệ.

Nàng cũng tự giễu mà cười cười, "Ta có thể đi đến nơi không nhìn thấy hai ngươi không?"

"Như Phong." Bạch Ánh Sơn có chút khó xử mà nhìn nàng.

"Yên tâm, Bạch Ký Lam đã khỏi hẳn." Trình Như Phong nói, "Kế tiếp chỉ là chỉnh đốn lại linh khí kinh mạch, không cần dùng đến ta nữa."

"Cô đừng nói như vậy." Bạch Ánh Sơn nói, "Cô biết đó, bất luận là Ký Lam hay là ta, đều không có đơn thuần đem cô trở thành...... đệ ấy là thật lòng......"

Trình Như Phong nâng tay lên cắt ngang lời y, "Chuyện giữa ta cùng Bạch Ký Lam, ta đã nói rõ ràng với hắn, hắn tin hay không, thì cũng như vậy. Còn về ngươi...... Ta căn bản không ngờ tới...... Ta cũng không có ý tứ kia....."

Lòng Bạch Ánh Sơn tràn đầy chua xót, nhưng vẫn là gật đầu, "Ừ, ta hiểu, xin lỗi."

"Không, ngươi không cần nói xin lỗi. Không có ai vì thích người nào đó mà xin lỗi, trước đây ngươi cũng không có tạo nên phiền phức cho ta." Trình Như Phong dừng một chút, cười khổ, "Chỉ là hiện giờ ...... ta thật sự không biết hẳn là nên đối mặt như thế nào. Cho nên...... tạm thời để ta một mình yên tĩnh có được không?"

Bạch Ánh Sơn giương mắt nhìn nhìn Bạch Ký Lam.

Bạch Ký Lam cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.

Bạch Ánh Sơn quay qua nhìn Trình Như Phong nói: "Hay là về Sướng Viên trước được không? Ta sẽ không đi quấy rầy cô, cơm ba bữa sẽ kêu bọn Lưu tiên đưa vào cho cô. Chờ Thương Ngô tới chúng ta lại nói sau, được không?"

Y tạm thời còn không biết giữa đệ đệ cùng Trình Như Phong rốt cuộc là nói như thế nào mà nói đến hỏng thành như vậy, tóm lại dùng Thương Ngô làm kế hoãn binh trước, sau đó đợi mọi người bình tĩnh một chút, xem xem còn có cơ hội xoay chuyển hay không.

Trình Như Phong cũng nghe ra là y cố ý kéo dài, nhưng an bài như vậy cũng coi như không tồi. Nàng cũng không thể để người ta ban đêm khuya khoắt đưa nàng rời khỏi Thiên Kiếm Tông. Tóm lại là nàng phải ở chỗ này chờ sư phụ.

Nàng liền gật đầu.

Bạch Ánh Sơn mang nàng đi ra ngoài, trước khi đi y liếc nhìn Bạch Ký Lam một cái, mang theo ý ngày mai y sẽ hỏi lại cụ thể là chuyện như thế nào.

Bạch Ký Lam ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, nàng nói hiện giờ không biết nên đối mặt như thế nào, hắn mới thật sự hận không thể tìm cái hố chui vào. Cảm thấy Trình Như Phong tát một bạt tai kia thật là không sai một chút nào.

Hắn ngơ ngác mà nhìn theo bọn họ đi ra ngoài, mới quay trở về trên giường.

Gối nằm, khăn trải giường, chăn...... đầy giường đều là mùi hương của nàng, nhưng nàng......

Bạch Ký Lam nhắm mắt lại, thở dài.

Tại sao hắn lại làm thành như thế này.

°°°° Hết chương 45°°°°