Chương 195: Nỏ Tru Tiên

Chương 195 : Nỏ Tru Tiên

°°

°°

Trình Như Phong tuy rằng ở trước mặt Liễu Phượng Ngâm nói rất kiên cường, nhưng sau khi Liễu Phượng Ngâm đi, Bạch Ánh Sơn quả nhiên đưa tin tới, nói có thể không trở về kịp, nàng vẫn là thận trọng thêm một chút.

Cứ ru rú trong nhà, không rời khỏi Thúy Hoa Phong.

Ngay cả khi Dục Linh Tông làm cuộc so tài tuyển chọn, nàng cũng chỉ là đến trận chung kết mới đi nhìn xem một cái.

Kết quả không ngoài dự liệu, ngoại trừ người có quan hệ với Thương Ngô ở Thúy Hoa Phong ra, những người khác đối với truyền tống đến một cái thế giới chưa biết cũng không ham thích lắm.

Dẫu sao thì đệ tử Dục Linh Tông am hiểu chiến đấu cũng không nhiều lắm, cũng không có gặp phải yêu cầu đột phá bức thiết đến Hóa Thần xa xôi, hầu hết mọi người ngay cả Nguyên Anh ở đâu cũng không sờ đến được.

Cho dù có một chút lòng hiếu kỳ, cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Báo danh là nể mặt Cố Ngôn, lúc sau là nhìn ra được hoàn toàn là thụ động, đánh không được hai chiêu thì trực tiếp nhận thua cũng có.

Cố Ngôn buồn bực trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Dục Linh Tông mà, cũng không phải là Thiên Kiếm Tông, đâu ra nhiều đệ tử kiên quyết tiến thủ dũng cảm tiến tới như vậy?

Cuối cùng kết quả chính là Thần Huy, Phương Lưu Vân, Sở Dương, cộng thêm hai người cho góp đủ số.

Cố Ngôn hỏi qua hai người kia, xác định bọn họ kỳ thật cũng không có ý hay nguyện vọng đặc biệt mãnh liệt muốn đi gì cả, chỉ là muốn dùng danh ngạch được thay thế cho phần thưởng, đem hai cái danh ngạch này bán cho tán tu.

Lúc trước tuy rằng Lý Mộng Tiều cũng nói muốn báo danh, nhưng huynh đệ bọn họ chỉ là tôi tớ của Trình Như Phong, không tính là đệ tử của Dục Linh Tông, cho nên vẫn là không thể tham gia cuộc thi đấu này.

Trình Như Phong kỳ thật cũng muốn mua lại hai cái danh ngạch kia, như vậy một nhóm truyền Tống đợt này tất cả đều là người một nhà.

Nhưng Cố Ngôn đã cho nàng năm cái, nàng cũng có chút ngại mở miệng.

Đành phải tự tính toán năm cái danh ngạch kia.

Kỳ thật huynh đệ Bạch gia cùng Liễu Phượng Ngâm muốn ở môn phái của mình cũng chưa chắc dành không được danh ngạch, chỉ là, hiện tại không xác định được tình huống bên kia của Truyền Tống Trận, nếu không phải cùng nhau truyền tống, nói không chừng sẽ có thể tách ra.

Còn có Tư Không, hiện giờ người được chọn của Dục Linh Tông đã được quyết định, y khẳng định cũng sắp tới tìm Trình Như Phong.

Trình Như Phong còn chưa có quyết định rốt cuộc là ấn theo ước định cho y cái danh ngạch này, hay là nghe theo Liễu Phượng Ngâm và Mặc Bảo trực tiếp thu y vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Rối rắm một hồi, Trình Như Phong kêu hai huynh đệ Lý Mộng Ngư Lý Mộng Tiều ra hỏi trước, hỏi bọn họ lần trước đã nói đến đâu rồi.

Đôi huynh đệ song sinh này từ khi sinh ra đã bắt đầu chưa từng tách ra, đương nhiên là muốn đi cùng, muốn lưu lại thì cùng nhau lưu lại.

Chỉ là nếu như bọn họ muốn cùng đi, cũng chỉ có thể đem bọn họ thu vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Trình Như Phong cũng có chút bất đắc dĩ.

Tuy rằng nói Cập Thời Hành Lạc Đồ có thể sửa ký ức của người bị hút vào trong đó, nhưng một cái "Bí mật" có nhiều người biết đến như thế còn tính là bí mật gì?

Lý Mộng Tiều lần này thật là không có cướp lời nói trước, mà là nhìn về phía ca ca.

Lý Mộng Ngư im lặng một hồi, còn chưa trả lời, thì cảm thấy dưới chân bỗng nhiên chấn động.

Một tia ánh sáng màu lam, từ nơi xa bắn nhanh đến đây, đánh thẳng lên trận pháp hộ sơn của Thúy Hoa Phong.

Trận pháp phòng ngự nháy mắt đã bị rách ra.

Dư thế của ánh sáng màu lam kia chưa tiêu, quét thẳng đến Ánh Nguyệt Lâu.

Cả tòa tiểu lâu, tức khắc sụp đổ.

Mấy người của Trình Như Phong bị chấn động ngã trái ngã phải, mấy phàm nô thì không cần phải nói, có người trốn tránh không kịp bị tường ngói sập xuống đè lên, có người trực tiếp miệng phun máu tươi bất tỉnh nhân sự.

Trình Như Phong cùng huynh đệ Lý gia khó khăn lắm mới ra được ngoài lâu, thì có người kéo nàng chạy.

"Mau đi vào cấm chế mà Bạch Ký Lam lưu lại."

Nàng định thần vừa nhìn thấy, là một người không quen biết, nhưng giọng nói đúng là Tư Không, vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Tư Không nói: "Đây là nỏ Tru Tiên của Ưng Dương Phủ. Bắn ba phát liền, đã nhắm vào nàng, còn có hai phát nữa, sẽ bay đến ngay trong tức khắc. Uy lực rất lớn."

Y còn chưa nói xong, bởi vì mũi tên thứ hai đã tới rồi.

Trình Như Phong không cần y giải thích nhiều làm gì, phát đầu tiên đã xé mở trận pháp hộ sơn, còn bắn sập Ánh Nguyệt Lâu, bản thân nó đã chứng minh rõ ràng.

Phát thứ hai quả nhiên chỉ thẳng vào Trình Như Phong.

Một mạt màu lam kia giống như lưu quang, mang theo khí thế cương phong mạnh mẽ, chợt loé lên đến ngay tức khắc, sắc nhọn tuyệt luân.

Mũi tên còn chưa tới, Trình Như Phong đã bị uy thế kia ép đến động đậy thật khó khăn, như trên vai bị đè nặng ngàn cân.

Tư Không ra sức đem nàng đẩy về phía trước, nói: "Đi mau!"

Y móc ra một chiếc gương đồng, kích động pháp bảo, khó khăn lắm mới che ở trước người nàng.

Mũi tên bắn thẳng lên trên gương, chiếc gương đồng được Tư Không truyền vào pháp lực thế nhưng theo tiếng mà vỡ ra.

Tư Không phun ra một ngụm máu, lại thi pháp cuốn lấy mũi tên không cho nó đi về phía trước, trong lúc giằng co, mũi tên ầm ầm nổ tung.

Quang mang loá mắt bao phủ giữa không trung, mấy chục trượng chung quanh tức khắc thành đất trống.

Tư Không cũng bị tạc đến bay ngược ra ngoài, sống chết không rõ.

Lúc mũi tên nổ mạnh trong nháy mắt, huynh đệ Lý gia song song xông về phía trước, lấy thân là thuẫn che ở phía sau Trình Như Phong, đem nàng đẩy ra phía trước.

Trình Như Phong mượn lực đẩy này, hiểm hiểm vọt vào khách viện mà Bạch Ký Lam bày ra cấm chế, lại vứt Thiên Hương Đằng ra, đem huynh đệ Lý gia ở phía sau kéo vô trong.

Không hổ là cấm chế do Nguyên Anh bày ra, Trình Như Phong tuy rằng có thể cảm giác được chấn động đất rung núi chuyển, nhưng lực nổ mạnh đó, lại đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Nhưng nàng còn chưa thở ra một hơi, liền nghe được Lý Mộng Tiều run giọng kêu: "Ca ca?"

Khi nãy lúc bọn họ che chở Trình Như Phong, Lý Mộng Ngư hiển nhiên rõ ràng suy nghĩ lo lắng nhiều hơn, cả đệ đệ cũng ở trong vị trí bảo hộ, lúc này y lại hơn phân nửa cái lưng đều đã là máu thịt bầy nhầy, mũi miệng đều chảy máu, mặt như tờ giấy vàng, hơi thở mong manh.

Y bắt lấy tay đệ đệ, nói: "Buông kinh lạc ra, ta đem công lực đều truyền cho ngươi."

Lý Mộng Tiều chỉ là lắc đầu.

Giọng nói của Lý Mộng Ngư suy yếu, ánh mắt lại rất thanh minh, "Ta không được rồi, còn một mũi tên nữa, cấm chế này vừa mới chịu một phát, còn có thể chắn được hay không thì không biết, ngươi cần phải cùng Như Phong hợp lực duy trì.."

"Ca" Lý Mộng Tiều trực tiếp khóc ra.

"Ngươi đã kêu ta một đời ca ca, nhưng chưa bao giờ nghe lời ta nói, hãy nghe ta một lần cuối cùng"

Trình Như Phong đau xót trong lòng, nhưng lúc này cũng không rảnh rỗi đi thương cảm, nàng vội vàng câu thông với Mặc Bảo, nếu bọn họ vào lúc này trốn vào Cập Thời Hành Lạc Đồ, có thể tránh được một mũi tên cuối cùng hay không.

Mặc Bảo cũng không xác định, hắn không biết nỏ Tru Tiên này là pháp bảo gì, nếu thật là nhắm vào Trình Như Phong, thì mặc kệ nàng ở nơi nào đều có thể bắn về phía nàng, trong Cập Thời Hành Lạc Đồ không có linh lực, nàng đi vào ngược lại càng nguy hiểm.

Kết quả vẫn là Thiên Minh lên tiếng: "Mũi tên kia thông qua trận pháp hộ sơn, uy lực liền ít đi, nếu trận pháp có thể ngăn cản, vừa mới nãy pháp bảo của người nọ cũng có thể đỡ, cấm chế của Bạch Ký Lam hẳn là cũng có thể cản trở một lần nữa, rồi mới dùng Cập Thời Hành Lạc Đồ toàn lực khởi động phòng hộ, phỏng chừng có thể chống được.

Mũi tên thứ ba đồng dạng tới thực mau.

Uy lực thoạt nhìn thậm chí so với hai mũi tên trước còn lớn hơn nữa, sức lực cuồng bạo đó quả thực như là muốn đem cả tòa Thúy Vân Phong đều cuốn vào.

Mũi nhọn của cây tên chống lên quầng sáng của cấm chế, ánh lửa bắn ra bốn phía, sấm sét ầm ầm.

Trình Như Phong và Lý Mộng Tiều cực lực duy trì kết giới của cấm chế, nhưng cuối cùng vẫn là bất lực.

Mắt thấy quầng sáng cấm chế xuất hiện vết rách, Trình Như Phong lập tức cuốn lấy huynh đệ Lý gia cùng nhau vào trong Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Một tiếng "Oanh" vang lên. Vô số quang mang loá mắt nổ tung ở Thúy Hoa Phong.

Nói ra thì dài, kỳ thật nỏ Tru Tiên này, liên tiếp ba mũi tên trước sau chỉ là ngay lập tức.

Đám người Cố Ngôn Thần Huy phát hiện không đúng, vội vàng chạy tới, Thúy Hoa Phong hơn nửa ngọn núi đều ở trong cái nổ mạnh kịch liệt đó, đã hôi phi yên diệt.

°°°° hết chương 195°°