Chương 196: Đế hương minh nhật đáo, do tự mộng ngư tiều.

Chương 196: Đế hương minh nhật đáo, do tự mộng ngư tiều.

°°°

°°

"Trân Châu!"

Thần Huy đang muốn xông lên, lại bị Cố Ngôn giữ chặt.

"Sư bá, buông tay, ta..... "

Cố Ngôn cắt ngang động tác vùng vẫy của hắn, nói: "Ngươi nhìn bầu trời xem."

Rõ ràng khi nãy vẫn còn là trong xanh vạn dặm, lúc này thế nhưng mây đen ùng ục kéo đến.

Các tầng mây cuồn cuộn xoay chuyển, thỉnh thoảng còn có sấm sét ầm ầm.

Thần Huy không khỏi ngẩn ra, "Kiếp vân....."

Kim Đan lôi kiếp.

Giờ phút này ở Thúy Hoa Phong, là ai muốn kết Đan?

Là Phương Lưu Vân sao?

Thần Huy vừa nghĩ đến Phương Lưu Vân, liền nhìn thấy hắn đang vội vội vàng vàng từ dưới chân núi lại đây.

Phương Lưu Vân hành lễ với Cố Ngôn và Thần Huy , cũng là vẻ mặt nôn nóng nói: "Chưởng môn, Thần chân nhân, đây là chuyện gì vậy?"

"Ta đã phái người đi xem." Cố Ngôn mặt mày âm trầm. "Nhưng loại thanh thế uy lực như vầy, cũng chỉ có nỏ Tru Tiên của Ưng Dương Phủ."

Đó cũng coi như là trấn phủ chi bảo của Ưng Dương Phủ, vốn là món vũ khí lớn dùng để công thành trong quân đội, dưới sự toàn lực thúc giục của các tu sĩ cấp cao, cho dù là chân tiên cũng có thể tru sát.

Cố Ngôn sợ Ưng Dương Phủ không biết xấu hổ cường ép, mới giữ Trình Như Phong ở lại Dục Linh Tông, lại không ngờ rằng bọn họ thật có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, vậy mà cả nỏ Tru Tiên cũng đem ra dùng.

Thần Huy một lòng muốn đi tìm Trình Như Phong, nhưng hiện giờ kiếp vân ngưng tụ trên Thúy Hoa Phong, hắn lại không thể tùy tiện hành động. Tiến vào bên trong thiên kiếp của người khác, chẳng những mình phải bị sét đánh, mà còn sẽ làm thiên kiếp thăng cấp, liên lụy người độ kiếp.

Thần Huy gấp đến độ bốc lửa, nói với Phương Lưu Vân: "Ngươi trước đó không ở Thúy Hoa Phong? Đây là ai muốn kết Đan?"

"Ta đi ngoại môn." Phương Lưu Vân nói.

Ngày xuất phát đều đã định ra, hắn đi tìm Lục Xuân Dương, hỏi y có nguyện ý tới Thúy Hoa Phong làm quản sự hay không. Thần Huy Trình Như Phong đều phải đi, Thúy Hoa Phong cũng không thể không có người quản lý.

Ai biết còn chưa có nói xong, bên này đã xảy ra chuyện.

Thúy Hoa Phong trước mắt đã biến thành cái dạng này..... , có lẽ cũng không cần đến quản sự gì rồi.

Còn về thiên kiếp....... Phương Lưu Vân hơi híp mắt, "Lẽ nào là Lý Mộng Ngư?"

Lý Mộng Ngư trước kia từng nói với hắn muốn kết Đan, có lẽ là lâm nguy bùng phát chăng?

Khi mấy người họ nói chuyện, đạo kiếp lôi thứ nhất đã giống như một con rồng bạc, từ trong mây giáng xuống.

Thần Huy không thể nhúng tay vào thiên kiếp, lại nhịn không được nhìn lại vị trí mà lôi kiếp đánh xuống.

Bên trong ánh sáng lôi quang màu trắng xanh, hắn cũng nhìn không ra người ứng kiếp rốt cuộc là ai, lại không khỏi nhíu mày, người nọ không hề có một cái phòng hộ bảo vệ nào, đại khái thật là lâm nguy đột phá, hốt hoảng ứng kiếp... cũng không biết có chống đỡ được hay không.

Nhưng ở chỗ cách người này không xa, có một viên cầu cháy đen, tựa như...... dây Đằng tầng tầng lớp lớp quấn quanh.

"Trân Châu!"

Thần Huy kêu một tiếng, liền muốn chạy về phía bên kia.

Cố Ngôn ngăn ở trước mặt hắn, trong tay áo bay ra một sợi xuyến trắng, trực tiếp câu lấy cái cầu mây kia kéo trở về.

Thần Huy liền vội vàng lột tầng tầng lớp lớp dây Đằng ra.

Mấy lớp trong cùng, dây Đằng còn xem là có chút màu xanh lục, như là có cảm giác là hắn, bàn tay hắn đưa qua, dây Đằng liền thối lui qua hai bên, lộ ra người được bao bọc ở bên trong.

Thân thể Trình Như Phong co lại thành một khối, trạng thái rất kém, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng còn sống.

"Trân Châu" Thần Huy lúc này ngược lại không dám lớn tiếng, thật cẩn thận mà bế nàng lên, nhìn về phía Cố Ngôn, "Sư bá.... "

Cố Ngôn lại đây, nhìn tình huống của Trình Như Phong, đút cho nàng một viên đan dược, "Đưa nàng tới Kim Chung Sơn trước."

Thần Huy đáp lại một tiếng, bế Trình Như Phong lên, liền đi về hướng Kim Chung Sơn.

Cố Ngôn nhìn thiên kiếp sấm sét ầm ầm bên kia, lệnh Phương Lưu Vân ở lại xem sao, báo cáo tình huống, sau đó cũng đi trở về.

Bất luận người độ kiếp là ai, tóm lại cũng là người của Trình Như Phong, hiện tại vẫn là cứu nàng trước mới quan trọng.

Trình Như Phong còn không tỉnh, nhưng bị ôm ở trong lòng ngực ấm áp của nam nhân , thân thể của nàng theo bản năng liền dán lên.

Thần Huy cúi đầu, miệng đối miệng độ khí cho nàng.

Trình Như Phong nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn thế không có tỉnh, chỉ là vô ý thức mà bắt đầu hấp thu dương khí của Thần Huy.

Thần Huy đương nhiên sẽ không kháng cự, một tay ôm nàng, một tay đã tách chân nàng ra, ngón tay thâm nhập vào hoa huyệt khuếch trương ra. Còn chưa tới đại điện Kim Chung Sơn, hắn đã đem côn thịt của mình cắm vào trong tiểu huyệt của nàng.

Phương thức chữa thương của Dục Linh Tông, chính là đơn giản thô bạo như thế.

Không giống như giao hoan bình thường sung sướng mất hồn.

Thần Huy trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong cơ thể Trình Như Phong thật giống như có một cơn lốc xoáy không đáy, tựa hồ muốn đem cả người hắn đều hút vào.

Trách không được Bạch Ánh Sơn sẽ như vậy, đều sẽ bị thương đến căn nguyên.

Nhưng Thần Huy ngược lại càng hiểu rõ vì sao Bạch Ánh Sơn một quý công tử xuất thân Danh môn lại tình nguyện ăn vạ ở Thúy Hoa Phong.

Cô nương mà mình thiệt tình thích , nằm ở trong lòng ngực mình như vậy, hơi thở mong manh mệnh huyền nhất tuyến, ai còn sẽ để ý chút dương khí này?

Ai còn sẽ so đo chính tà cái gì?

Ai còn sẽ để ý nàng rốt cuộc có người khác hay không?

Hắn cả mạng mình cũng nguyện ý cho nàng.

Có điều, Cố Ngôn ở ngay bên cạnh, đương nhiên sẽ không để hắn thật sự đem mạng mình cộng thêm vào.

Nhìn xem gần như được rồi, khiến cho Thần Huy rút ra, chính mình lại thay vào chỗ.

Trong hôn mê Trình Như Phong, tựa hồ cũng có thể cảm giác được đã thay đổi người, nỉ non thỏ thẻ kêu một tiếng "Sư huynh... "

"Ta ở đây!" Thần Huy nắm tay nàng, "Ta ở chỗ này, sau này sư huynh sẽ không rời muội nửa bước.."

Nỏ Tru tiên loại Thần khí này, Thần Huy đương nhiên cũng nghe nói qua.

Ba mũi tên liên tiếp này, có lẽ là hộ sơn đại trận chắn một mũi, cấm chế mà Bạch Ký Lam lưu lại chắn một mũi, huynh đệ Lý gia, chính nàng, Thiên Hương Đằng, hợp lực chống đỡ mũi tên cuối cùng, nếu hôm nay hắn có mặt ở đây..... nàng ít nhất sẽ không bị thương nặng như thế.

"Đừng có ngu ngốc thế." Cố Ngôn nói, "Đó là nỏ Tru Tiên, không phải người nào cũng có thể chống đỡ nổi. Hôm nay nếu như ngươi cũng ở đây, bất quá chỉ là nhiều thêm một cái mạng."

Thần khí này được xưng "Tru tiên" thật không phải hư danh.

Lại là cố ý chọn lúc Liễu Phượng Ngâm rời đi, huynh đệ Bạch gia còn chưa có trở về.

Trình Như Phong lần này có thể sống sót, thật sự đã xem như vận khí tốt.

Trên bầu trời ở Thúy Hoa Phong, sau khi chín đạo lôi kiếp bổ xuống, mây đen đầy trời lại ở trong khoảnh khắc tiêu tán đến sạch sẽ.

Toàn bộ đỉnh núi Thúy Hoa Phong, hầu như biến thành mảnh đất cháy sém.

Ngay tại trong mảnh đất cháy sém, lại có một người lắc lư loạng choạng đứng lên.

Phương Lưu Vân vẫn luôn trông chừng ở nơi xa, vội vàng đi qua.

Người nọ một thân chật vật, tóc bị thiêu cháy đến cuốn khúc, quần áo cũng rách tơi tả, từ chỗ rách quần áo còn có thể nhìn thấy thân thể từng bị thương lại bị lôi hỏa rèn luyện đến càng thêm rắn chắc.

Phương Lưu Vân đưa quần áo thay đổi đã được chuẩn bị xong.

Người nọ tiếp nhận, mặc vào, một cái Thanh Khiết thuật quét qua, đã đem chính mình thu thập đến sạch sẽ thoải mái thanh tân.

Là khuôn mặt mà Phương Lưu Vân quen thuộc, nhưng khóe miệng mang theo cười, ánh mắt lại trầm tĩnh thê lương, hắn nhất thời phân không rõ là ai trong cặp song sinh.

"Chúc mừng chân nhân Đan thành." Phương Lưu Vân khom người hành lễ, lại hỏi, "Không biết là vị Lý chân nhân nào?"

Biểu tình của người nọ cứng ngắc trong nháy mắt, rồi mới ngẩng đầu nhìn rạng mây vân hà phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Từ đây về sau..... tiền duyên đứt đoạn, ta hiện giờ, không hề là song sinh tử của Lý gia, không hề là Vân Bát Vân Cửu, tên của ta Mộng Ngư Tiều!"

°°° hết chương 196°°°°