Chương 194: Nói nhiều như vậy...còn không phải là muốn chịch ta

Chương 194: Nói nhiều như vậy...còn không phải là muốn chịch ta?

°°°

°°

Tố Hinh không có tạm biệt Trình Như Phong, sau khi nói xong chuyện với Liễu Phượng Ngâm thì trực tiếp rời đi.

Liễu Phượng Ngâm thay Tố Hinh nói lời xin lỗi, nói Linh Hoa chân quân sư phụ của hắn chỉ có một nữ nhi này mà thôi, thật sự là sủng đến hư.

Trình Như Phong chỉ cười cười, hỏi: "Lúc nào ngươi đi?"

Liễu Phượng Ngâm yên lặng thật lâu, duỗi tay lại đây, nắm tay Trình Như Phong, nhẹ nhàng nói: "Ta là muốn đi cùng với nàng đến bên kia Truyền Tống Trận."

Trình Như Phong không nói chuyện.

Liễu Phượng Ngâm chính mình ngược lại có chút hổ thẹn, khe khẽ thở dài, "Nhưng.... lần này đi, nói không chừng sẽ không trở về nữa, cho nên có chút nhân quả, ta cần thiết phải kết thúc trước khi đi."

Người tu hành mà, trọng nhất nhân quả.

Không xử lý tốt, nói không chừng sau này tâm niệm sẽ không thể thông suốt, thậm chí có khả năng tâm ma quấn thân.

Trình Như Phong nói: "Ngươi không cần giải thích với ta, vốn dĩ là... "

Liễu Phượng Ngâm đè môi nàng lại, nói "Nàng không thể nói giữa chúng ta không có quan hệ gì."

Sau đó lại thở dài một hơi, cúi đầu nhìn nàng, "Nàng từng có cơ hội cự tuyệt ta, nhưng nàng đã lưu ta lại. Ta đã tặng lễ vật ly biệt cho nàng, là nàng lại nói với ta là luyến tiếc không nỡ rời bỏ. Bây giờ nếu nàng phủi sạch, có phải không công bằng đối với ta hay không?"

Trình Như Phong không lời nào để nói.

Đúng vậy, là chính nàng thấy sắc nảy lòng tham.

Là chính nàng tham luyến tiếng nói của hắn và thân thể hắn.

Kết quả người ta vì nàng cãi lại mệnh lệnh của sư phụ, nàng nếu là lại phủi sạch, vậy thì đúng là không công bằng?

Quả thực chính là tiện nhân.

Nhưng cứ như vậy nàng lại cảm thấy Liễu công tử chịu ủy khuất rồi.

Trình Như Phong tâm tình phức tạp, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói: "Ta là muốn nói, ngươi không cần giải thích với ta, ta vốn dĩ chính là tin ngươi. Ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc đi làm, làm xong muốn trở về lúc nào đều có thể trở về."

Đương nhiên là Liễu Phượng Ngâm có thể nghe ra nàng sửa miệng tức thì, nhưng đối với câu trả lời này của nàng còn xem là vừa lòng, thò qua hôn nàng, nói: "Ta đã truyền tin cho Bạch Ánh Sơn, chờ y trở về ta sẽ đi."

Trình Như Phong nhích lại gần lòng ngực hắn, nói: "Không cần như vậy, ta ở Dục Linh Tông sẽ không có việc gì, ngươi chỉ lo đi đi, đi sớm về sớm."

"Ta chỉ là cảm thấy cái thời cơ này có điểm vi diệu." Liễu Phượng Ngâm duỗi tay ôm nàng, "Bạch gia huynh đệ vừa mới đi, sư muội ta liền tới. Sư phụ của ta và sư muội tuy rằng chưa chắc có quan hệ gì với Ưng Dương Phủ, nhưng khó nói có thể chịu ảnh hưởng của ai đó hay không."

Trình Như Phong bỗng rùng mình, đột nhiên nắm chặt tay hắn, "Bọn họ có phải cũng bắt đầu hoài nghi Cập Thời Hành Lạc Đồ ở chỗ ngươi hay không?"

Nếu là như vậy, Liễu Phượng Ngâm hồi Tiên Âm Phái, cũng chưa chắc an toàn.

Liễu Phượng Ngâm cười cười, trấn an mà vỗ vỗ nàng, nói: "Không cần lo lắng, bọn họ cũng đã tra rõ ràng khi ta vừa mới ra khỏi Cao Ninh Thành."

Hắn lúc này tuy rằng đang cười, nhưng Trình Như Phong lại nhìn ra được, có một tia ảm đạm không thể che dấu trong đáy mắt hắn,

Chẳng trách lúc trước hắn có nói "nàng không biết Tu Chân giới có biết bao biện pháp có thể khiến cho người ở trong lúc vô ý thổ lộ ra lời thật"

Chẳng trách hắn có thể dễ dàng như thế bày tỏ thái độ tuyệt đứt cùng Tiên Âm Phái.

Ha ha, danh môn chính phái.

Trình Như Phong gợi lên một tia trào phúng nơi khóe miệng, Chu chân quân cùng Huyền Thành chân quân cùng đánh tới cửa, nhưng Cố Ngôn còn không có ép hỏi nàng tin tức về Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Nghĩ như thế, nàng càng thêm có chút đau lòng cho Liễu Phượng Ngâm, duỗi tay ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đều trách ta... "

Liễu Phượng Ngâm cúi đầu hôn tóc nàng, cười nói: "Sao có thể trách nàng? Ta đến Cao Ninh Thành, còn sớm hơn nàng. Là nàng đã cứu ta. Nàng ở nơi đó có được thứ gì, đều chính là cơ duyên của nàng, không liên quan đến người khác?"

Trình Như Phong lại ôm hắn một hồi, mới nói: "Nếu thật là đằng sau có âm mưu khác, nói không chừng Bạch Ánh Sơn bên kia bọn họ cũng có an bài. Chi bằng ngươi nhanh chóng xuất phát, mau làm xong việc, mau trở về."

Liễu Phượng Ngâm nhìn nàng.

Trình Như Phong cười cười, "Ngươi cũng nên tin tưởng ta hơn một chút mới đúng. Ta tốt xấu gì cũng là Kim Đan mà."

Đúng vậy, Liễu Phượng Ngâm nâng tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt non mềm của nàng.

Nữ hài tử mà hắn thích, so với thoạt nhìn vẻ bề ngoài của nàng càng cứng cỏi mạnh mẽ hơn nhiều.

Mặc dù là lúc trước chẳng qua mới vừa lên Trúc Cơ, ở Cao Ninh Thành loại địa phương đó, nàng cũng không khuất phục, ngược lại thu phục khí linh.

Gặp phải Nam Cung Hữu, thực lực kém xa như vậy, nàng cũng không có từ bỏ phản kích.

Nàng cũng không phải là yếu đuối chỉ biết ỷ vào sự bảo hộ của bọn họ.

"Được." Liễu Phượng Ngâm lên tiếng, rồi lại nhịn không được cúi đầu, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi, "Cá vàng đẹp không?"

Trình Như Phong ở trong tiếng nói mềm mại dịu dàng của hắn nhịn không được thân thể nhũn ra, cả người dán ở trong lòng ngực hắn, cười nói: "Mới tiễn sư muội của ngươi đi, ngược lại ăn dấm của ta?"

Thấy nàng hầu như không đứng vững được, Liễu Phượng Ngâm bèn ngồi xuống, ôm nàng ngồi trên đùi mình.

"Sư muội ta" hắn dừng một chút, "Nói ra thì rất dài."

Trình Như Phong khẽ hừ một tiếng, "Ta lại không muốn nghe."

Liễu Phượng Ngâm cười rộ lên, tiếp tục nói tiếp, "Hiện giờ nói Tứ đại công tử, kỳ thật thật luận về xuất thân, ta chẳng qua chỉ là người góp vô cho đủ số. Cha mẹ ta tuy rằng đều là tu sĩ của Tiên Âm Phái, nhưng tu vi đều không cao, đến chết dừng tại Trúc Cơ. Kỳ thật tư chất của ta cũng bình thường, chỉ về nhạc cảm còn có chút thiên phú, cho nên mới được sư phụ nhìn trúng, xem như lớn lên ở bên cạnh sư phụ."

Hắn nói mình tư chất bình thường, đương nhiên chỉ là khiêm tốn, Trình Như Phong nhớ rõ hắn cũng nói qua chính mình hơn 70 tuổi mới kết Đan, đã tương đương không tồi rồi, toàn bộ tông môn Dục Linh Tông cũng không có mấy người.

Cái này mà xem là bình thường, vậy toàn bộ Dục Linh Tông từ trên xuống dưới quả thực đều không có tư cách tu hành.

Liễu Phượng Ngâm nói: "Sư phụ là sau khi tấn chức Nguyên Anh, mới có sư muội. Muội ấy từ nhỏ thân phận tôn quý, lại kiều khí, sư phụ chỉ có một nữ nhi, đương nhiên vì muội ấy tận tâm tính toán, lại sợ muội ấy sau này kết đạo lữ sẽ chịu uỷ khuất, bèn để ta cùng muội ấy định thân."

Trình Như Phong hơi nhướng mày.

Thì ra không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn đính thân từ nhỏ.

Liễu Phượng Ngâm duỗi tay xoa xoa mặt nàng, "Đừng suy nghĩ lung tung, đều là chuyện quá khứ rồi."

Ừ, cũng đúng, Trình Như Phong nhớ tới khi nãy hắn nói đạo lữ của Tố Hinh là một vị Nguyên Anh. Nàng có vài phần hứng thú, "Sau đó tại sao lại không thành?"

Trước đó khi nàng ở Cao Ninh Thành gặp gỡ Liễu Phượng Ngâm, hắn vẫn là độc thân, kỹ năng trên giường cũng không thông thạo, tính cách này của hắn, cũng không giống là người sẽ thay lòng đổi dạ hối hôn.

Liễu Phượng Ngâm nói: "Ta đến 70 mới kết Đan, sư phụ kỳ thật đã có điều bất mãn. Từ đó về sau, lại có mấy năm trì trệ không tiến. Trong môn thanh niên tuấn tú tài giỏi ngày một nhiều, có một đoạn thời gian, ta hầu như là bị sư môn từ bỏ."

Con đường tu hành, vốn là từng bước gian nan, không ai có thể bảo đảm chính mình vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.

Đặc biệt là sau khi lên Kim Đan, tình huống mỗi người đều không giống nhau, không có tiền lệ để noi theo, cũng căn bản là không phải chỉ cần chăm chỉ là có thể tiến bộ.

Nếu không cũng không có khả năng cả Yến Vân một người ngồi ôm vô số tài nguyên như vậy cũng đi tin cái gì mà cùng Trình Như Phong lên giường là có thể thăng cấp.

Hắn bây giờ nói ra thật nhẹ nhàng, Trình Như Phong lại hoàn toàn có thể hiểu được đoạn thời gian của năm đó, đối với hắn mà nói là có bao nhiêu khó khăn.

Nàng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Liễu Phượng Ngâm.

Liễu Phượng Ngâm hôn lại nàng. Ôn tồn trong chốc lát, hắn mới tiếp tục nói: "Sau đó có một lần, ta bế quan ra, mới biết được sư muội đã hứa hôn với người khác. Sư phụ nói hy vọng ta có thể hiểu. Sư muội cũng nói, muội ấy trước kia không hiểu chuyện, sau đó mới biết được, vốn là vẫn luôn chỉ xem ta là ca ca. Là ta chính mình không biết cố gắng, còn có thể như thế nào?"

Đó là thời điểm hắn thất vọng thất ý nhất, nhưng trong lòng vẫn có một phần cao ngạo, chẳng đoái hoài đến những người khác.

"Có đôi khi ngẫm lại, đại khái đúng thật là một ngụm nước, một miếng ăn, đều có ý trời." Liễu Phượng Ngâm khẽ thở dài một hơi, nhìn Trình Như Phong, nhu tình chậm rãi nói, "Quá khứ trùng trùng, có lẽ chỉ là vì để ta có thể gặp gỡ nàng."

Trình Như Phong chỉ cảm thấy tim đập như trống đánh, cả người giống như bị điện giật tê tê dại dại.

Nàng quả thực muốn chết đi.

Giống như Liễu công tử, một người có nhan sắc giá trị nghịch thiên, giọng nói mê người như vậy, còn nói những lời tình tứ với nàng..... quả thực như thần hồn bay bổng đến tận chân trời.

Trong lúc nhất thời sư muội gì đó, đi hay ở lại gì đó, nguy cơ gì đó đều không còn lo nghĩ nữa.

Nàng bắt tay vói vào vạt áo Liễu Phượng Ngâm, xoa cơ ngực rắn chắc gợi cảm của hắn, hơi ngẩng đầu lên, mị nhãn như tơ, âm thanh ngọt lịm: ".... Nói nhiều như vậy... còn không phải là muốn chịch ta?"

Liễu Phượng Ngâm có điểm dở khóc dở cười.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, câu lấy chiếc lưỡi thơm mút vào dây dưa.

Trong giọng nói cũng lộ ra dục vọng.

"Ừ, muốn chịch nàng."

°°° hết chương 194°°°°°